Đạo Quân

Sự thật có chút bất ngờ, đại quân Bướm La Sát bay qua đám người Ngưu Hữu Đạo coi như không thấy, không có bất kì phản ứng gì, ánh mắt nhìn chăm chú vào nữ vương phía trên hành cùng đang rạng ngời rực rỡ!

"Đi!" Ngưu Hữu Đạo hô lên một tiếng, tiếng gọi mọi người tiếp tục tiến lên có chút lo lắng do dự, tiếp tục phá vòng vây của Bướm La Sát.

Một nhóm người trong đám Bướm La Sát đi xuyên qua tạo ra dao động nhẹ, nhưng những Bướm La Sát này cũng không hề để ý đến bọn họ, cơ bản vẫn hướng về nữ vương ở đó.

Nhiều Bướm La Sát như vậy, tình cảnh này cũng là lần đầu tiên mấy người Ngưu Hữu Đạo nhìn thấy, ở một góc độ khác cũng đã chứng minh địa vị của Thánh La Sát ở Bướm Mộng Huyễn Giới, khiến cho người ta cảm thấy Thánh La Sát không lên tiếng thì những con Bướm La Sát không dám nhúc nhích.

Mấy người vừa xông ra khỏi vòng vây của Bướm La Sát, phát hiện phía trước có Bướm La Sát bay tới có gì đó không đúng, hướng cũng không đúng. Nhìn lại, phát hiện vòng vây Bướm La Sát đằng sau cũng thay đổi hướng, phía trên không của hành cung không thấy Thánh La Sát đâu.

Trong lòng mọi người có chút hồi hộp, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên, thấy Thánh La Sát đang vỗ đôi cánh chiếu sáng rạng rỡ, đã đuổi kịp bọn họ, đang bay trên đầu bọn họ.

Nhân gia cũng không có ý định tiếp tục chơi nữa, đột nhiên vỗ cánh tăng tốc, lóe lên ánh bạc, bay lên phía trước ngăn cản bọn họ lại.

Mấy người lập tức chuyển sang hướng khác, lại lóe lên ánh bạc, Thánh La Sát lại từ trên không xuất hiện ngăn cản trước mặt bọn họ, giọng nói trong trẻo vang vọng: "Ngoại tộc, lừa đảo, muốn chạy sao?" Trọng giọng nói mang theo sự phẫn nộ.

Mấy người bắt buộc phải dừng lại trên mặt đất, Ngưu Hữu Đạo nhìn chăm chú Thánh La Sát, chợt quát lên: "Hồng Nương, dẫn hai người bọn họ đi, ta đi thu hút ả?"

Sở dĩ gọi đến Hồng Nương là bởi vì tu vi Hồng Nương thích hợp dẫn theo Viên Cương không biết phi hành, hơn nữa phù triện trên người Hồng Nương kết hợp với khí tức trên người Viên Cương thì phải rời khỏi nơi này mới có hy vọng chạy thoát.


"Đạo gia!"

"Đạo gia!"

"Đạo gia!"

Gần như đồng thời ba người đều kinh ngạc kêu lên, trong lòng có chút cảm động.

Cũng may Viên Cương biết Ngưu Hữu Đạo là hạng người nào, lúc cần phải hy sinh bản thân hắn chưa từng do dự, đây cũng chính là nguyên nhân hắn ta cam nguyện đi theo Ngưu Hữu Đạo.

Trong lòng Quản Phương Nghi và Viên Phương đều thật sự xúc động, Ngưu Hữu Đạo vì bảo vệ bọn họ mà hy sinh bản thân hắn!

Lúc này, trong lòng hai người đều chua xót không có cách nào hình dung được.

Có vài người, lúc thật sự gặp phải chuyện gì đó mới có thể thấy rõ được bản chất, nhất là những lúc gặp nguy hiểm.

"Đi mau!" Ngưu Hữu Đạo quay đầu phẫn nộ quát một tiếng, nhỏ giọng nói: "Yêu Vương này suy nghĩ không được rõ ràng, ta sẽ ứng phó. Mấy người ở đây sẽ thành gánh nặng cho ta khiến ta cũng không thể nào giao chiến với ả. Hầu Tử dẫn bọn họ đi mau!" Có một số việc hắn cũng không nắm chắc.

Viên Cương mím môi lại có vẻ căng thẳng, chợt quát lên với Quản Phương Nghi và Viên Phương: "Đi!"


"Nhân lúc ả suy nghĩ không để ý, vẫn chưa phát động tấn công, đi mau!" Ngưu Hữu Đạo lại thúc giục một câu.

""Đi!" Viên Cương lôi Viên Phương chạy trước.

"Đạo gia!" Quản Phương Nghi khó khăn hô lên, chưa từng hô lên một tiếng chân thành như thế bao giờ, nhưng dưới cái nhìn giận dữ của Ngưu Hữu Đạo, cuối cùng bà ta cũng đuổi theo Viên Cương, hạ xuống nhấc Viên Cương bay lên cùng, Viên Phương lập tức cũng bay lên.

"Ngươi biết ta là ai không? Có biết đồ vật trong tay ta là cái gì không?"

Thấy ánh mắt Thánh La Sát nhìn theo hướng đào tẩu của ba người Viên Cương, Ngưu Hữu Đạo lập tức lớn đặt câu hỏi, đồng chỉ về phía bàn tay đang cầm Vạn Thú Linh Châu, thu hút sự chú ý của Thánh La Sát.

Hình như Thánh La Sát cũng nghi hoặc về chuyện này, chậm rãi cúi đầu nhìn kim châu trong lòng bàn tay mình.

Nhưng đúng lúc này, xảy ra biến động, lúc Viên Cương bị Quản Phương Nghi lôi theo đi qua một con Bướm La Sát, đột nhiên rút đao chém, điên cuồng gào lên trực tiếp chém chết một con Bướm La Sát đang bay, nó hét thảm một tiếng.

Quản Phương Nghi và Viên Phương đều kinh hoàng, Bướm La Sát đã không động đến chúng ta là tốt lắm rồi, ngươi lại tự tìm phiền phức vậy, chán sống rồi sao?

Thánh La Sát đang chìm trong suy nghĩ đột nhiên bừng tỉnh, bỗng nhiên quay đầu nhìn, đả thương đồng loại của nàng ta, dường như trong nháy mắt lại chọc giận nàng ta, hai cánh đập liên tục, trong nháy mắt bay đến.

Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại, hai mắt thiếu chút thì tóe lửa, trước đó không rõ tình tình, Vân Cơ đã liều lĩnh động thủ chọc giận Thánh La Sát, khiến bản thân không có đường lui, bây giờ lại đến lượt Viên Cương, không khác gì động thủ giết người của đối phương, thế thì thương lượng làm cái quái gì!


"Đạo gia, người đi mau!" Viên Cương vừa vung đao chém đột nhiên hét lớn một tiếng.

Rốt cuộc, Quản Phương Nghi và Viên Phương cũng hiểu rõ ý đồ hắn ta đột nhiên động thủ, cũng giống như ý đồ của Ngưu Hữu Đạo, chẳng qua là nghĩ hi sinh bên nay để Ngưu Hữu Đạo có đường thoát mà thôi.

Hai người cũng không biết nên khóc hay nên cười, có chút cảm giác khóc không ra nước mắt.

Không cần Viên Cương nói, chỉ cần nhìn hành động của hắn ta, Ngưu Hữu Đạo cũng biết hắn ta định làm gì.

Lúc này, Ngưu Hữu Đạo có một ý nghĩ muốn bổ đôi đầu Viên Cương ra xem trong đầu hắn ta chứa cái quái gì, đến lúc này cũng không biết nên hành động theo cảm xúc hay lý trí, ta không thể chấn áp Huyết La Sát, ta đi mau? Đi đâu đây?

Hiện tại Viên Cương chằng còn tia lý trí nào, chỉ có bầu nhiệt huyết đang tràn đầy, bởi vì vậy mới xử trí theo cảm xúc.

Hắn ta chỉ biết bằng bản lĩnh của Đạo gia, chỉ cần tạo ra cơ hội, Đạo gia lập tức sẽ có thể thoát thân.

Keng! Ánh kiếm lóe lên, kiếm trong Ngưu Hữu Đạo đã ra khỏi vỏ, vẻ mặt lạnh lùng, nhanh chóng bay đến chỗ Viên Cương.

Hắn đã từng nói, hắn không thích chém chém giết giết.

Dưới tình huống có thể không động thủ, hắn sẽ không ra tay, rất ít khi phải rút kiếm để chiến đấu, rất ít khi bộc lộ năng lực của mình.

Nhưng một khi hắn rút kiếm ra, kiếm không được nếm máu thì sẽ không trở lại bao!


Dường như Thánh La Sát vẫn chưa quen với việc ra lệnh với Bướm La Sát, mà lúc Bướm La Sát đối mặt với nàng ta, hình như không có mệnh lệnh của nàng bọn nó không dám hành động thiếu suy nghĩ, ngoan ngoãn thuận theo, dù là bị Viêm Cương giế t chết một đồng bạn của mình, những con khác vẫn ngoan ngoãn như cũ, cũng không ra tay ngăn cản Viên Cương.

Nhưng mà Thánh La Sát đã đuổi tới, tự mình ngăn cản.

Kỳ thật chính nàng ta cũng không hiểu vì sao khi nhìn thấy Bướm La Sát bị giết liền phẫn nộ, giống như phán đoán của Ngưu Hữu Đạo, bây giờ suy nghĩ của nàng ta đang hỗn loạn, không biết rõ mình là ai, nhìn thấy đồng loại bị giết nên phẫn nộ, thực chất đó chính là phản ứng vô thức.

Hết Vân Cơ liều lĩnh lại đến Viên Cương làm bậy, hoàn toàn chặt đứt khả năng lợi dụng điểm ấy để nói rõ ràng với Thánh La Sát, Ngưu Hữu Đạo mới thật sự là khóc không ra nước mắt kìa. Lúc này, cảm nhận của Ngưu Hữu Đạo chỉ có một câu: không sợ kẻ địch mạnh như hổ chỉ sợ đồng đội ngu như lợn!

"Tránh ra!"

Mắt thấy Thánh La Sát đuổi theo, so với tốc độ của đối phương thì mình không thể chốn đi đâu được, Quản Phương Nghi một tay ném Viên Cương bay ra ngoài, đồng thời gào lên với Viên Phương!

Nắm trong tay một Thiên Kiếm phù, bay vút lên cao xoay người, phất tay phóng ra một vệt hào quang đến chỗ Thánh La Sát.

Một đạo kiếm ảnh phóng lên trời như ảo giác, lại giống như một vật bằng thạch anh, kiếm ảnh rộng khoảng một trượng, dài đến hơn mười trượng.

Vù! Không khí chấn động, kiếm ảnh tỏa sát khí lạnh lẽo như thế sét đánh bắ n ra, chém thẳng vào Thánh La Sát.

Bỗng nhiên đôi cánh của Thánh La Sát thu lại, bay vút lên cao vung vuốt, ngân huy trảo ảnh cũng như tia chớp, nghênh đón công kích của kiếm ảnh.

Ầm! Va chạm giữa không trung vang dội giống như sấm sét giữa trời quang, Thánh La Sát xuyên phá kiếm ảnh tiến công.

Chuẩn bị tụ lực giống như Vân Cơ bị tập kích bất ngờ mà không hề phòng bị, khí thế như hai người khác nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận