Đạo Quân

Viên Phương cúi đầu, ảm đạm nói: "Đạo gia và Viên gia bọn họ... Bọn họ vì che chở cho chúng ta, liều mạng với Yêu Vương kia rồi."

Hắn ta cũng sẽ không nói là bản thân nhát gan sợ chết chạy trước rồi.

"Cái gì?" Quản Phương Nghi kinh hãi trợn to đôi mắt sáng, mới nhớ ra, đúng vậy, Yêu Vương kia thực lực cường đại như vậy, nếu như không có ai ngăn cản, hai người làm sai có thể còn sống mà thoát thân?

Bà ta dưới tình thế cấp bách chống tay, muốn ngồi dậy, nhưng ở sườn ngực truyền đến một trận đau nhức lại làm cho bà ta ngã xuống, vội hỏi: "Bọn họ như thế nào rồi?"

Viên Phương cúi đầu thấp giọng nói: "Không biết."

Một câu "Không biết" khiến chóp mũi Quản Phương Nghi chua xót, dòng nước mắt nóng nháy mắt tràn mi, răng ngà cắn môi gắt gao, chầm chậm nhìn trời sắp xếp lại suy nghĩ ngay ngắn, nằm đó lẳng lặng nhìn một tần lá cây phía trên che chắn bầu trời sao phát sáng, không cần nghĩ cũng có thể đoán được hai tên đó đi liều mạng ới Thánh La Sát sẽ có hậu quả như thế nào.

Nước mắt từ hai gò má lẳng lặng chảy xuống, bà ta có thể nhớ y nguyên một màn kia dưới tình huống như vậy Ngưu Hữu Đạo hướng về phía bà gào thét, bảo bà ta mau chạy đi!

Nhớ y nguyên tình hình Viên Cương tạo ra cơ hội để Ngưu Hữu Đạo thoát thân, nhưng thoáng thấy Ngưu Hữu Đạo bỏ qua hi vọng sống xông tới!


Cuối cùng vẫn là hai tên có tình có nghĩ liều mạng với Yêu Vương, mới che chở bà ta và Viên Phương thoát hiểm.

Nước mắt càng chảy càng nhiều, tựa như chảy không hết, vừa khóc vừa mắng: "Hai tên khốn khiếp, lão nương xui xẻo tám kiếp, đụng phải hai tên khốn như thế...."

Càng khóc càng dữ dội, khóc không thành tiếng, khóc đến toàn thân run rẩy, run đến vết thương đau.

Nhưng lúc này nỗi đau ở vết thương cũng không bằng nỗi đau trong lòng bà ta, bà ta lần này thật sự đau lòng đến tận xương tuỷ, đau đến tê tâm liệt phế, đời này cũng chưa từng xúc động qua đến như vậy.

Đã từng đau lòng qua vì tình yêu nam nhữ, cũng từng cảm động qua vì tình yêu nam nữ, nhưng lần này thật sự không giống.

Từng trải qua quá nhiều loại người muôn hình muôn vẻ, bà ta biết được người như thế nào là quý giá nhất!

"Ngươi không phải là Kim Vương Hùng sao? Kim Vương Hùng hẳn là đao thương bất nhập, tại sao ngươi lại không đi giúp bọn họ?" Quản Phương Nghi quay đầu khóc lóc mắng Viên Phương.

Viên Phương vẻ mặt đau khổ: " Ta nói nữ thí chủ, đao thương bất nhập chỉ là bề ngoài, cũng sẽ sợ chết như thường a! Ngươi cảm thấy ta xông lên có tác dụng không? Hơn nữa, ta cũng là vì bảo vệ ngươi?"


"Ta cần ngươi bảo vệ sao?" Quản Phương Nghi lập tức đáp lại: "Đợi vết thương của ta đỡ một chút, đỡ rồi, chúng ta lập tức trở về!"

"A!" Viên Phương kêu lên: "Không phải chứ? Chúng ta khó khăn lắm mới trốn ra được, còn muốn chạy trở về chịu chết sao?"

Quản Phương Nghi lau nước mắt: "Trốn? Trốn đi đâu? Chúng ta đã bị hai tên khốn kia lừa thảm rồi, không có hai tên khốn khiếp đó chúng ta căn bản không ra được. Chúng ta đã đi sâu vào Huyễn Giới rồi, chỉ dựa vào hai người chúng ta chạy ra ngoài sao? Bướm La Sát tụ tập bên phía hành cung tuyệt đối chỉ là cảm nhận được sự tái xuất của Yêu Vương ở trong một khu vực mà tụ tập, toàn bộ Huyễn Giới này nhất định không chỉ có một số Bướm La Sát kia, ngươi nói xem hai chúng ta có thể chạy đi được sao?"

Viên Phương than thở: "Hồng Nương, ta cũng đang rầu rĩ vì chuyện này, nơi này tạm thời không gặp Bướm La Sát, có lẽ cũng vì tập trung về phía hành cung bên kia rồi. Ngươi nói quay trở về cũng không thực tế, đâm đầu vào trong tay Thánh La Sát, cũng không phải cũng chết hay sao?

Quản Phương Nghi nhắc nhở hắn ta: "Đi ra bên ngoài, chúng ta nhất định đi không được, cho dù chúng ta có thể mò được lối ra, tốc độ lén lút có thể đuổi theo đến trước lối vào phong bế ở Huyễn Giới sao? Ngươi cảm thấy chúng ta có thể chống đỡ ở Huyễn Giới mười năm sao?"

"Có được hay không cũng phải gắng sức thử, dù sao vẫn hơn là quay trở về bị Thánh La Sát gi ết chết!"

"Ngươi theo Ngưu Hữu Đạo nhiều năm như vậy, Ngưu Hữu Đạo là người như thế nào ngươi không biết sao? Đó gọi là gian trá, giống như cá trạch vậy, là người dù cho nắm trong tay cũng có thể trượt ra, người có thực lực mạnh hơn hắn nhiều vô số, ngươi đã gặp qua ai có thể dễ dàng gi ết chết hắn hay chưa? Ngươi quên lời hắn nói trước khi bảo chúng ta đi rồi sao? Hắn phải ở lại đọ sức với Thánh La Sát, ngươi cảm thấy hắn không chút chắc chắn nào sẽ làm như thế hay sao? Nói không chừng hắn vẫn còn sống!"


Lời nói này một nửa là lừa dối Viên Phương, một nửa ôm hi vọng, trong lòng ôm hi vộng Ngưu Hữu Đạo sẽ không chết, trên tình cảm bà ta không muốn tiếp nhận hiện thực Ngưu Hữu Đạo sẽ chết như thế, trong lòng chờ mong Ngưu Hữu Đạo vẫn quỷ quyệt như cũ không chết.

Ở địa bàn trái phải không cách nào chạy trốn khỏi Bướm La Sát, bà ta muốn quay trở về xem xem, ngộ nhỡ Ngưu Hữu Đạo chỉ là trọng thương, ngộ ngỡ cần thuốc chữa trị thì sao, trên người mình có linh đan diệu dược.

Không lừa dối Viên Phương không được, tình trạng thân thể bà ta trước mắt hành động không tiện.

Viên Phương liên tục lắc đầu: "Làm gì có đọ sức gì chứ, trực tiếp đánh nhau rồi, động tĩnh đánh nhau ta vẫn luôn nghe thấy được, vẫn là nghĩ cách rời khỏi đi, Phật Tổ sẽ phù hộ chúng ta."

Quản Phương Nghi cười lạnh: "Ta coi như hiểu được tại sao Hầu Tử muốn đánh ngươi! Ngươi không đi, ta đi. Những con Bướm La Sát kia ta không cách nào giao tiếp, Thánh La Sát kia ít nhất còn có thể nói tiếng người, ít nhất còn có thể giao tiếp, có thể giao tiếp thì có một con đường sống. Là lựa chọn Phật Tổ hay là lựa chọn Thánh La Sát, ngươi tự mình quyết định, lão nương không miễn cưỡng ngươi."

"..." Viên Phương á khẩu không trả lời được, gãi gãi đầu, tại sao lại cảm thấy lời này nghe hình như có chút có lý, ngẫm lại cảm thấy Phật Tổ chưa chắc đáng tin cậy bằng Thánh La Sát.

Dưới bầu trời đầy ánh sao, nhận thấy được yêu khí dị chủng trong cơ thể đối phương đã hoá giải gần hết, Ngưu Hữu Đạo từ từ buông tay mình xuống.

Cũng không cách nào hoá giải sạch sẽ hoàn toàn, Ngưu Hữu Đạo cũng muốn thử giúp nàng ta hoá giải sạch sẽ, nhưng vô dụng. Thân thể Thánh La Sát giống như là cội nguồn của yêu khí dị chủng kia, hoá giải hết rồi sẽ lại từ từ tuôn ra, tựa như sương mù lờ mờ hiện ra, cuối cùng lại từ từ tràn ngập khắp phòng.


Ngưu Hữu Đạo cũng thực sự không cách nào khác mới buông tay, từ từ lui về phía sau hai bước, nhìn từ trên xuống dưới quan sát người phụ nữ đối diện.

Thánh La Sát cũng từ từ buông tay của mình xuống, cũng đã không còn là dáng vẻ Yêu Vương kia, như hai người khác nhau.

Xương cứng ngân giáp trên người trên xuống nhất không còn nữa, nước da mềm mại như dương chi bạch ngọc. Không còn lỗ tai nhọn, tóc bạc như thuỷ ngân biến thành tóc dài đen nhánh mĩ lệ, khuôn mặt Bướm La Sát ngân văn tà mị biến thành khuôn mặt người bình thường, thanh thuần động lòng người, đôi mắt to sáng, đôi môi xinh đẹp.

Răng nanh trên môi không còn, móng vuốt tay và móng vuốt chân bén nhọn cũng biến thành tay chân người bình thường, xương cứng sinh trưởng bên ngoài cơ thể cũng không còn, biến thành một người phụ nữ bình thường thật sự, người phụ nữ tr@n truồng đứng đó, thân thể thon thả thướt tha, không một mảnh vải.

Ngực và nửa th@n dưới không còn giáp cứng, khiến người nhìn đỏ mặt.

Thứ duy nhất vẫn còn là đôi cánh tản ra quang huy, khiến thân thể mềm mại dụ người kia như thánh nữ, khiến người khác không sinh ra ý nghĩ khinh nhờn.

Diện mạo hung hãn trước đây lộ ra tà mị, diện mạo bây giờ lại tràn đầy thanh thuần, dưới đôi cánh ngân huy mang đến cảm giác thiêng liêng cho người khác.

Ánh mắt to sáng của Thánh La Sát chợt loé, dáng vẻ dường như rất hiếu kỳ, vẫn luôn nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo, khiến cho người khác có một loại cảm giác không nói rõ được cũng không tả rõ được.

Viên Cương xem đi xem lại thân thể người phụ nữ trước mặt, tuy cũng kinh ngạc với sự biến đổi thân thể của đối phương, nhưng tâm không tà niệm, đạo nghiêng trong tay chỉ có cảnh giác, bất kể Thánh La Sát có phải là người phụ nữ với cơ thể tr@n truồng hay không, vẫn nhìn chằm chằm như cũ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận