Đạo Quân

Triệu Thắng Hoài nhanh chóng lui về, cũng không phải không nỡ đem tiền trong tay trả về, mà là sợ Ngưu Hữu Đạo trở mặt thật sự tìm tới Vạn Thú môn, vội vàng giải thích nói: "Ta không phải ý này. Sự việc lần này kinh động đến sư môn, ta chỉ là lo lắng quay về chưa chắc có thể báo cáo kết quả."

Ngưu Hữu Đạo: "Đó là chuyện nội bộ của Vạn Thú môn ngươi, không đến phiên ta làm chủ, ngươi nói với ta vô dụng. Huyễn Giới sắp đóng lại rồi. Có việc để nói sau. Triều huynh, tranh thủ trước khi ta thay đổi chủ ý, nhanh chóng rời đi, tính kiên nhẫn của ta có hạn!"

Triệu Thắng Hoài âm thầm cắn răng, chắp tay: "Được, hi vọng Ngưu huynh nói lời giữ lời, cáo từ."

Ai ngờ vừa mới quay người, Ngưu Hữu Đạo lại nhắc nhở một câu: "Ta ở khách điếm Thiên Vận đợi tin tốt của Triều huynh."

Triều Thắng Hoài dừng bước một chút, chợt bay vút đi.

Ngưu Hữu Đạo đưa mắt nhìn, hơi híp mắt lại, vừa quay đầu lại, lập tức đối mặt với ánh mắt thuần khiết kí của Ngân Nhi, lại nhìn y phục bị kéo níu lại, "Aizzz!" thở dài một tiếng: "Không suy nghĩ thêm một chút, thật sự muốn đi theo ta?"

Ngân Nhi nghiêm túc gật đầu: "Đi!"

Ngưu Hữu Đạo gãi đầu một cái: "Vậy ngươi có thể buông tay ta ra trước không?"

Ngân Nhi lập tức không vui, bĩu môi, lắc đầu, tỏ ý không muốn.

"Vậy thì đi thôi!" Ngưu Hữu Đạo dở khóc dở cười, vẻ mặt bất đắc dĩ, bị người ta lôi kéo không buông như vậy, chạy cũng không thắng người ta, đánh cũng đánh không thắng người ta, còn không dám chọc giận đối phương, bị người đi theo như vậy làm gì có bí mật có thể nói, chuyện này là sao...


Khi hai người đến lối ra của Huyễn Giới, vẫn chưa phát hiện dị thường gì, có thể thấy lác đác những tu sĩ khác rời khỏi Huyễn Giới.

Khi Huyễn Giới mở ra, các tu sĩ ra vào tự do.

Vạn Thú môn với tư cách địa chủ cũng không cho khách tứ phương gây ra bất kỳ phiền phức nào.

Nhìn tình hình ra vào tự do như cũ, vẫn chưa có bất cứ dấu hiệu nhân viên bài tra ra vào nào, lông mày Ngưu Hữu Đạo hơi hất lên.

Hắn để ý đến Triều Kính cũng không phải ngày một ngày hai, bằng không sẽ không liều lĩnh tiến đến, căn cứ vào thông tin có liên quan đến Triều Kính mà hắn thu thập mấy năm nay, đối với thái độ làm người của Triều Kính đại khái có chút hiểu biết, kết hợp với tình hình trước mặt, hắn đối với ý nghĩ của Triều Kính cũng có chút phán đoán sơ lược, đối với việc của bản thân lại có mấy phần tự tin.

Bên cạnh lối ra, Triều Thắng Hoài ở đó vô cùng chật vật, bị mấy tên đệ tử Triều Kế vây quanh, không biết đang nói những gì, đoán chừng không thoát khỏi liên can với sự việc La Sát Triều.

Triều Thắng Hoài chú ý Ngưu Hữu Đạo đã đến, ánh mắt nhanh chóng tránh né, dáng vẻ coi như không quen biết.

Khoé miệng Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, cũng coi như không quen biết, cứ như vậy dẫn Ngân Nhi vượt qua màn nước gợn sóng.

Vừa ra khỏi Huyễn Giới, một mảnh đất trời tươi sáng, non xanh nước biếc.

Ngân Nhi dường như có chút không quen với ánh sáng như thế, theo bản năng giơ tay ngăn cản ánh sáng trước mắt, một cánh tay càng ngày càng nắm chặt y phục của Ngưu Hữu Đạo không chịu buông.


Sau khi ánh mắt hơi thích nghi, ánh mắt đầy vẻ tò mò đánh giá thế giới mới mẻ này, giống như đứa trẻ ngoan, rập khuôn từng bước ở bên cạnh Ngưu Hữu Đạo.

Từ lối vào đi ra chút, để tâm tình hình chung quanh một chút, người của Vạn Thú môn không có dị thường, Ngưu Hữu Đạo mới vươn tay nắm cánh tay Ngân Nhi, dắt theo bay vút đi.

Vừa bay qua một mảnh sơn lâm, liền có mấy bóng người bay đến chạm trán, chính là đám người Quản Phương Nghi.

"Đạo gia, xảy ra chút chuyện." Quản Phương Nghi thông báo một tiếng.

Mấy người lập tức hạ xuống một vùng đất vắng vẻ, Ngưu Hữu Đạo quét mắt liếc mấy, ngoài trừ người đi ra từ Huyễn Giới, chỉ có Hứa Lão Lục, không thấy Trần Bá.

Hứa Lão Lục không nhịn được hai mắt nhìn Ngân Nhi nhiều thêm một chút, cũng tò mò, không biết là ai.

Ngưu Hữu Đạo hỏi: "Trần Bá có việc?"

"Là Thượng Thanh Tông, Đường Nghi dẫn theo người Thượng Thanh tông vẫn luôn đi theo chúng ta, đi theo đến nơi sườn núi có người gây sự..." Quản Phương Nghi đem tình hình đại khái báo cáo một chút: "Trần Bá đi theo Nguỵ Đa tới bên phía Thượng Thanh tông, nghĩ biện pháp rồi. Việc này, chúng ta có cần quản không?"

Viên Cương để ý phản ứng của Ngưu Hữu Đạo.


Mặt Ngưu Hữu Đạo trầm xuống, trong bụng Ngưu Hữu Đạo dâng lên một cỗ tức giận, sớm đã cảnh cáo Đường Nghi rồi, bảo nàng nhanh chóng mang người rời đi, lại không nghe, lần này thì hay rồi!

Dựa vào sự hiểu biết của hắn đối với Triều Kính, cảnh ngộ của Hắc Mẫu Đơn chính là bài học thất bại, thời gian đã sắp qua hai ngày, Đường Nghi sẽ có kết cục gì khiến hắn không dám nghĩ nhiều, không nhịn được cả giận nói:" Quản? Làm sao quản? Tiện nhân này tự mình tìm đường chết, trách được ai?"

Chuyện này thực sự làm hắn nổi nóng, có thể không quản sao? Nhưng nếu một khi đã quản rồi, quan hệ của hắn và Thượng Thanh tông đó là có vứt cũng vứt không sạch được, tuyệt đối có người sẽ lấy chuyện này để rêu rao, trong ứng ngoại hợp với Thiên Ngọc môn, chặt đứt thế lực ở Nam Châu của hắn.

Cơ nghiệp hắn nhọc nhằn khổ sở xây dựng những năm nay bị huỷ hoại trong chốc lát không nói, Thương Triều Tông bọn họ e là cũng sẽ có nguy hiểm đến tính mạng, Thiên Ngọc môn nhất định sẽ thừa cơ thanh trừ quyền lực đối lập kiên cố nắm quyền trong tay của Nam Châu.

Không những là cái này, còn có một phiền phức khác, Thượng Thanh tông thế mà lại phát hiện hắn và đám người Triều Thắng Hoài ở cùng nhau, một khi ơr dưới uy áp của Vạn Thú môn nói ra, bên phía Triều Thắng Hoài đối mặt với Vạn Thú môn e là lừa không qua.

Quản Phương Nghi có lẽ có thể thông cảm cho tâm tình của hắn, lúc Hắc Mẫu Đơn chết bà ta ở trên thuyền, tận tai nghe Ngưu Hữu Đạo truy hỏi qua Đoạn Hổ liên quan đến việc Hắc Mẫu Đơn gặp bất hạnh, cho dù không nói việc này, khi bà ta ở Tề Kinh có nghe chút phong thanh về một số phương diện của Triều Kính, dựa vào sắc đẹp của Đường Nghi, quả thật có thể sẽ xảy ra chuyện.

Loại chuyện đó một khi nảy sinh, cho dù vị Đạo gia này đối với Đường Nghi không chút cảm tình, thứ danh phận này ở một mức độ nào đó chính là một thứ đồ bảo hộ của phụ nữ, người thoát khỏi được, danh phận lại không thể thoát khỏi, vợ của mình bị người ta chà đạp, bảo Đạo gia sau này làm sao chịu nổi? Ở giới tu hành còn ngẩng đầu được sao?

Ngưu Hữu Đạo quay đầu hỏi Hứa Lão Lục: "Ngươi nói là Trần Bá cũng đi nghĩ cách rồi?"

Hứa Lão Lục gật đầu: "Trần Bá đi cùng với Nguỵ Đa nghĩ biện pháp rồi, bảo ta ở đây chờ đợi."

Lời hắn ta nói là sự thật, bất kể trước đây nghe được tin tức như thế nào, không đợi đến khi Huyễn Giới khép lại xác nhận Quản Phương Nghi bọn họ thật sự không về được, sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Lo lắng chờ đợi của hắn ta không uổng phí, cuối cùng đợi được Quản Phương Nghi bọn họ bình an trở về, nỗi lòng lo lắng cuối cùng buông xuống rồi.


"Hi vọng Trần Bá có thể kịp thời nghĩ ra biện pháp." Ngưu Hữu Đạo nói một cách đầy ý vị sâu xa với Quản Phương Nghi.

Quản Phương Nghi như có điều suy nghĩ khẽ gật đầu.

Hứa Lão Lục ít nhiều có chút không hiểu, đối mặt với Vạn Thú môn quái vật khổng lồ như vậy, Trần Bá có thể có cách gì?

Có một số việc hắn ta cũng không biết.

Tuy là nói như vậy, Ngưu Hữu Đạo vẫn là không yên tâm: "Lập tức tìm Trần Bá và người của Thượng Thanh tông tìm hiểu tình hình một chút, xem như thế nào rồi."

Nơi này đang muốn nhanh chóng rời khỏi, đột nhiên có một người bay xuống ngăn cản, một người nam nhân.

Đám người lập tức cảnh giác, không biết là ai.

Người đàn ông đó giơ tay tháo mặt nạ trên mặt xuống, sau khi đám người Ngưu Hữu Đạo thấy rõ là ai, đều sững sờ, người phụ nữ này thế mà chưa chết, vậy mà vẫn còn sống!

Người đến không ai khác, chính là nữ giả nam trang Vân Cơ.

Sắc mặt của Vân Cơ cũng khó coi, tuy là may mắn tránh được một kiếp, nhưng vẫn là bị Thánh La Sát đánh cho trọng thương.

Sau khi chạy ra khỏi Huyễn Giới, nàng liền ở bên ngoài đợi, muốn nhìn xem trước khi Huyễn Giới khép lại Thánh La Sát có thể rời khỏi Huyễn Giới hay không, nếu như Thánh La Sát thật sự ra ngoài rồi, lại một cao thủ sánh ngang Nguyên Anh Kỳ xuất hiện, đây chính là việc lớn chấn động toàn bộ giới tu hành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận