Đạo Quân

Ba người của Thượng Thanh Tông ngơ ngác hoang mang, Tô Phá thỉnh giáo: “Vị này là?”

Ngưu Hữu Đạo quay lại: “Nàng là ai không quan trọng. Quan trọng là hai hôm nay ba vị mệt nhọc rồi, về nghỉ ngơi trước đi.”

Tô Phá á khẩu, không nói được gì. Cầu người không dễ, lời nói thôi có thể nặng, cũng có thể nhẹ.

Đường Nghi lên tiếng: “Ngươi hiểu lầm ta thế nào cũng được, nhưng chẳng lẽ ngươi không muốn làm chút gì đó vì Đông Quách sư thúc?”

“Làm sao ta hiểu lầm ngươi? Năm xưa, khi Thượng Thanh Tông muốn dồn ta vào chỗ chết, ngươi dám nói là nàng không biết rõ tình hình không? Ngươi dám nói là ngươi không ngầm đồng ý không?”

Đường Nghi cắn môi không phản bác được. Dù thế nào, chuyện vô lương tâm năm xưa vẫn cứ chắn giữa hai người.

Tô Phá nói: “Ngưu Hữu Đạo, chuyện năm đó không liên quan đến chưởng môn. Là chúng ta…”

Ngưu Hữu Đạo giơ tay chặn lão lại không cho nói tiếp: “Cứ luôn mồm nói cái gì Đông Quách sư thúc, năm xưa các ngươi có nể mặt Đông Quách Hạo Nhiên cho ta một con đường sống không? Đường đại chưởng môn, ngươi tự suy nghĩ một chút xem. Bảo các ngươi đừng có vào Huyễn giới, bảo các ngươi đi nhanh đi, ngươi có nghe sao? Ta đã nói rõ với ngươi ngươi sẽ xảy ra chuyện, dặn ngươi phải đi nhanh lên, ngươi còn muốn dẫn theo người Thượng Thanh Tông tự chui đầu vào lưới. Cái đám người các ngươi, trời sập cũng không kéo lại được, nói gì cũng không nghe, ta về Thượng Thanh Tông làm gì? Chẳng lẽ muốn làm một chưởng môn nói gì cũng không ai nghe sao? Có ý nghĩa gì không?”

Đường Nghi đáp: “Ngươi nói là có việc, chúng ta lo lắng cho an toàn của ngươi, cho nên…”

“Đừng có cho nên. Thân mình còn không gánh nổi, còn liên luỵ đến an toàn của ta. Ngươi nói đùa cái gì đấy? Còn có thể đi cầu ta nữa à?”


“Được, lần này coi như ta sai rồi. Chỉ cần ngươi quay lại, sau này chúng ta sẽ nghe lời ngươi.”

“Không phải lần này sai. Các ngươi sai nhiều rồi, cũng đừng nói chuyện sau này nghe lời gì đó. Trước mắt đã bày ra một chuyện không nghe rồi đây này. Ta đã nói rất rõ ràng, các ngươi giải quyết Đường trưởng lão kia rồi nói tiếp.”

Một câu này chặn lời ba người không thể nói gì hơn. Tư vị cầu xin người khác thật không dễ chịu, phải nhận hết giễu cợt.

Quản Phương Nghi bên cạnh thầm thở dài, như cười như không nhìn Ngưu Hữu Đạo, phát hiện ra vị này luôn bình tĩnh, trời băng đất lửa cũng có thể thong dong ứng đối, duy chỉ có đối mặt với Đường Nghi là không nhịn được. Điều này thể hiện ra rất rõ.

“Tiễn khách!” Ngưu Hữu Đạo rất không nể mặt xoay người ra cửa sổ, quay lưng ra ngoài.

“Mời!” Viên Cương đưa tay mời ba người.

Ba người đỉ ồi, Quản Phương Nghi mới cười tủm tỉm nói: “Đạo gia, ngươi lại hơi thất thố rồi.”

Ngưu Hữu Đạo hừ lạnh: “Một đám người ngu xuẩn!”

“Ngươi không thể nói như vậy. Việc này không liên quan đến ngu xuẩn hay không. Căn bản bọn họ không duỗi tay chân thoải mái được, cho nên người khác nhìn vào chỉ thấy thật ngốc. Chuyện tiền nhân Thượng Thanh Tông làm, hậu quả và ảnh hưởng sẽ ứng vào bọn họ thôi. Khắp nơi đều không dung được bọn họ, ngươi bảo bọn họ phải làm sao bây giờ? Bọn họ vẫn luôn bước lần từng bước, rất gian nan. Chẳng lẽ không phải ngươi cũng đang muốn trốn tránh hậu quả và ảnh hưởng kia sao? Nếu không, ngươi cần gì phải tránh xa họ như vậy? Ngươi có thể trốn, nhưng bọn họ chỉ có thể gánh vác, không có lựa chọn.”

Ngưu Hữu Đạo trầm mặc.


Lúc chạng vạng tối, Đường Tố Tố, người vẫn thề không cúi đầu, vẫn luôn chắn giữa Thượng Thanh Tông và Ngưu Hữu Đạo tới.

Tô Phá và La Nguyên Công đưa bà ta đến. Đường Nghi cũng muốn tới nhưng bị hai người cản lại. Cả hai đều nghìn ra, thực sự Ngưu Hữu Đạo và Đường Nghi không hợp nhau.

Nhưng Tô Phá và La Nguyên Công không thể ngờ được là, vừa vào phòng Ngưu Hữu Đạo, thấy hắn, Đường Tố Tố liền chậm chậm quỳ xuống, ngay trước mặt Ngưu Hữu Đạo.

Tô Phá và La Nguyên Công định đưa tay kéo bà ta lên, nhưng duỗi tay ra rồi vẫn chậm rãi rụt lại.

Cái quỳ này khiến cho cả phòng lặng thinh. Bao gồm cả Ngưu Hữu Đạo, không ai ngờ được, Đường Tố Tố không cúi đầu thì thôi, một khi đã cúi thì cúi triệt để như vậy.

Dù sao bà ta cũng đã bảy tám chục tuổi rồi, quỳ với một người trẻ tuổi, còn là vãn bối, ai nhìn cũng thấy nặng lòng.

Xét theo một góc độ nào đó thì Ngưu Hữu Đạo không nhận được cái quy này. Đông Quách Hạo Nhiên cũng không nhận nổi. Bối phận của Đường Tố Tố còn ở đó.

Chính vì thế nên lúc trước bà ta không thể cúi đầu với một vãn bối thấp kém.

Nhưng khoảng thời gian đứng bên ngoài Vạn Thú Môn đã khiến cho bà ta hiểu được thật sâu, đường đường chưởng môn Thượng Thanh Tông chịu nỗi nhục nhã như vậy mà Thượng Thanh Tông lại không thể làm gì, không chỉ Đường Nghi nhục nhã, mà cả Thượng Thanh Tông, cả liệt tổ liệt tông Thượng Thanh Tông cũng chịu nhục.


Bà ta là một người hiếu thắng, lại chẳng có nơi nào phát ti3t sự bi phẫn trong lòng.

Lúc này, bà ta thực sự hiểu rồi. Vinh nhục của mình chẳng là gì so với cả Thượng Thanh Tông. Cho nên, hôm nay bà ta tới, quỳ.

Ngưu Hữu Đạo cũng không tránh cái quỳ này, mà có vẻ kinh ngạc hỏi: “Vì sao Đường trưởng lão lại hành đại lễ này?”

Đường Tố Tố đau thương. Năm xưa, khi ra tay với Ngưu Hữu Đạo, làm sao bà ta nghĩ được sẽ có một ngày này? Bà ta chẩm rãi lắc đầu: “Lão thân sai. Lão thân bồi tội với ngài! Ngàn sai vạn sai đều là do một mình lão thân sai. Ngài là đại nhân, đừng chấp tiểu nhân, đừng chấp lão thái bà ta. Chỉ cần ngài có thể giúp Thượng Thanh Tông thoát khỏi khốn cảnh, cái mạng già này của lão thân là của ngài, mặc ngài xử trí, chết muôn lần cũng không tiếc!”

Cơ mặt Tô Phá và La Nguyên Công căng cứng, cùng nhìn chằm chằm phản ứng của Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo im lặng một lát, đột nhiên trầm giọng hét lên:”Được! Từ hôm nay, tất cả ân oán của ta và Thượng Thanh Tông tan thành mây khói, cho qua hết. Đứng lên đi!”

Đường Tố Tố lắc đầu: “Ngài không đồng ý về Thượng Thanh Tông, lão thân không đứng!”

Ngưu Hữu Đạo nhìn bà ta chăm chú: “Tốt nhất là đừng có ép ta. Cho ta mấy ngày cân nhắc!”

“Lão thân…” Đường Tố Tố còn muốn nói gì đó, La Nguyên Công trầm giọng ngắt lời: “Sư muội, đứng lên đi!”

Lão cùng Tô Phá nâng bà ta dậy, không cho bà ta nói thêm, chỉ sợ sẽ chọc giận Ngưu Hữu Đạo.

Ba người rời đi, Ngưu Hữu Đạo ngồi bên giường trầm ngâm không nói gì. Cái quỳ kia khiến cho hắn ngột ngạt, trong đầu hắn hiện lại cảnh tượng trong toà miếu đổ nát khi ấy. Đông Quách Hạo Nhiên yếu ớt nói: “Ta dùng bí pháp Thượng Thanh Tông hoá tu vi cả đời thành ba mươi sáu đạo truyền pháp hộ thân phù, hộ pháp trừ tà cho con…”


Sự thật đã chứng minh, truyền pháp hộ thân phù của Đông Quách Hạo Nhiên đã cứu mạng hắn nhiều lần. Ví dụ như trong trận chiến ở sa mạc vô biên. Mà hiện giờ trong cơ thể hắn vẫn còn ba đạo truyền pháp hộ thân phù của Đông Quách Hạo Nhiên, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào. Cho đến nay, hơn phân nửa tu vi trong cơ thể hắn là tu vi của Đông Quách Hạo Nhiên.

Quản Phương Nghi quan sát một lát, cuối cùng, hai tay vuốt tà váy sau lưng ngồi xuống bên cạnh hắn, thở dài nói: “Đau đầu hả? Rốt cuộc ngài muốn gì? Vì sao không cho bọn họ một câu trả lời chắc chắn?”

Ngưu Hữu Đạo chậm rãi hỏi lại: “Câu trả lời của ta không phải đã rõ ràng rồi sao?”

“Không phải ngài nói còn cần cân nhắc mấy ngày sao?”

“Ta đang chờ người sau màn ra mặt. Có một số việc vẫn cần nói rõ, rốt cuộc là tính toán cáig ì. Ta không thể cứ mơ hồ mà đi được.”



Màn đêm buông xuống, trăng vung ánh bạc, trên một đỉnh núi nhỏ giữa dãy núi non chập trùng, một con chim lớn màu đen đang nghỉ chân trên một núi đá.

Một người đàn ông Lạp Tháp đứng cạnh nó. Y đeo hồ lô rượu sau lưng, chắp tay bái nguyệt, chính là Triệu Hùng Ca.

Một bóng người từ trong núi bay ra, đáp xuống đỉnh núi. Là Trần Bá.

Trần Bá chậm rãi bước đến gần, nhìn kỹ Triệu Hùng Ca từ trên xuống dưới, hỏi dò: “Ngài là Triệu tiên sinh?”

Triệu Hùng Ca nghiêng đầu nhìn, bình tĩnh mỉm cười: “Ngươi là Trần Công sao? Tả sứ bảo ta gặp ngươi. Nói xem tình hình thế nào rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận