Đạo Quân

Hắn chỉ vào bình sứ nhỏ: "Thuốc này cho vào trong đồ ăn của phi cầm là được, tự huynh hãy cân nhắc lượng thuốc cần dùng đi."

Rốt cuộc Triều Thắng Hoài đã hiểu ý hắn. Dùng Linh Hóa Cốc hạ độc phi cầm đang thuần hóa, cũng làm cho những phi cầm đã thuần hóa thành công bị bệnh, sau đó nghĩ cách đảm nhiệm việc tiêu hủy thi thể để âm thầm đánh tráo phi cầm bị bệnh, có nghĩa là khiến những người phía trên hiểu lầm rằng trong số những phi cầm thuần hóa thành công cũng có con chết nhưng thật ra là chưa chết mà đã đưa ra ngoài.

Vì vậy những người phía trên cho rằng phi cầm đã chết rồi, sẽ không truy cứu những phi cầm đã bị đưa ra ngoài nữa.

Biện pháp này nghe có vẻ quanh co lòng vòng nhưng Triều Thắng Hoài vẫn bị hù dọa, đặc biệt là những lời Ngưu Hữu Đạo vừa nói.

Cái gì mà hắn hãy cân nhắc lượng thuốc cần dùng? Gã đồng ý rồi đấy à? Triều Thắng Hoài tức giận nói: "Ngưu Hữu Đạo, huynh muốn tìm chết thì cũng đừng có hại ta, tông môn há có thể không tra được ư?"

Ngưu Hữu Đạo: "Làm sao ta có thể tự gây phiền phức cho mình được chứ? Ta cũng sẽ không để huynh gặp chuyện không may, bởi vì một khi huynh gặp chuyện không may thì ta cũng không thánh khỏi bị liên lụy. Huynh yên tâm đi, thuốc này do ta dày công chuẩn bị, chỉ khi nào đạt tới lượng thuốc nhất định thì trong cơ thể những phi cầm này mới xảy ra phản ứng đột tử. Huynh hãy nghe cho kỹ nhé, là đột tử chứ không phải là trúng độc nên không kiểm tra ra độc tính đâu."


Hắn nói xong thì cầm lấy bình sứ nhỏ, mở nắp ra, chọc ngón tay út vào trong và khều lên một ít bột phấn màu tro, sau đó hắn đưa thẳng vào trong miệng rồi m út sạch, nuốt xuống.

Triều Thắng Hoài nghẹn họng nhìn trân trối.

"Cho dù là người thường có ăn vào cũng không sao, chỉ là tim đập nhanh, miệng đắng lưỡi khô, khát nước, chỉ cần uống nhiều nước là đỡ ngay. Nếu là tu sĩ thì càng dễ, tùy tiện làm phép điều tiết lại là được. Thuốc này hoàn toàn không hề gây chết người. Nhưng những con phi cầm đó lại khác, chúng không biết điều tiết như con người, nhất là mấy con bị nhốt trong lồng. Liều lượng thuốc nhẹ thì mấy con đó sẽ khó chịu, mà liều lượng thuốc nặng thì chúng sẽ bị đột tử trong thời gian ngắn. Nếu huynh không tin thì có thể thử xem, quả thật đây không phải là thuốc độc đâu, chỉ là thứ làm tăng phản ứng cơ thể mà thôi." Ngưu Hữu Đạo đẩy bình sứ nhỏ tới cạnh gã.

Triều Thắng Hoài nhích người ra phía sau, gã xua tay, sợ đến nỗi tránh còn không kịp, nào dám tùy tiện thử linh tinh, đồng thời cũng từ chối thẳng thừng: "Không được! Ta không làm loại chuyện này được đâu! Chuyện lằng nhằng như vậy rất khiến người khác nghi ngờ đấy."

Ngưu Hữu Đạo: "Nghi ngờ cái gì? Người khác còn khó nói chắc thì huynh còn sợ cái gì? Không có chứng cứ thì ai dám chụp mũ lung tung lên đầu tôn tử của Triều trưởng lão? Huynh lấy đi mấy con phi cầm có ích lợi gì đâu? Chỉ cần dùng nhiều thuốc một chút thì không ai nghi ngờ đâu, lại càng không có ai nghi ngờ huynh, nếu không thì gia gia của huynh sẽ là người đầu tiên không đồng ý."

Triều Thắng Hoài: "Chuyện này một mình ta không làm được, mà ta cũng không dám làm. Ta khuyên huynh vẫn nên từ bỏ ý nghĩ điên rồ này đi thôi."


Ngưu Hữu Đạo: "Một người không làm được thì ta có thể tìm người giúp huynh một tay. Người khác khó mà làm được nhưng dựa vào thân phận của huynh, hẳn là huynh sẽ có cách. Chuyện này cũng không tính là khó mà."

"Quá mạo hiểm, có xảy ra chuyện gì thì không ai cứu được ta đâu. Việc này ta không thể đáp ứng được." Triều Thắng Hoài đứng lên: "Nếu không còn chuyện gì khác thì thứ lỗi cho ta không tiếp được."

Ngưu Hữu Đạo thong thả dựa lưng vào ghế, hờ hững nói: "Hà Hữu Kiến rất muốn báo thù cho đệ đệ của mình đó. Triều huynh à, huynh nói xem phải làm sao đây?"

Rầm! Triều Thắng Hoài đập một quyền lên bàn, hạ giọng và giận dữ nói: "Huynh bớt lấy chuyện này ra để uy hiếp ta đi, ta mà chật vật thì huynh cũng đừng mong được sống tử tế, cùng lắm thì ta vạch trần âm mưu của huynh rồi lập công chuộc tội! Ta thà tình nguyện chịu phạt cũng không để mình bị huynh bẫy chết đâu!"

Ngưu Hữu Đạo xòe hai tay: "Ta có âm mưu gì nào? Ta cứ khăng khăng không thừa nhận đi Vạn Thú Môn, huynh có nói ta có âm mưu là ta có âm mưu đấy à? Huynh có chứng cứ gì? Ta nói là huynh cố ý trả thù ta, hãm hại ta có được không? Ôi chao, nói chuyện này thật vô nghĩa, ngược lại ta muốn nhắc nhở huynh một chút. Triều trưởng lão có thể vì tôn tử của mình, cũng có thể vì rũ bỏ trách nhiệm. Dối trên gạt dưới làm cho hơn trăm đệ tử chết oan, trách nhiệm này Triều trưởng lão có gánh nổi không? Ta không tin là chuyện này bị lật tẩy mà gia gia của huynh vẫn có thể giữ được vị trí trưởng lão. Một khi gia gia của huynh thất thế, mà huỵnh lại phải chịu trách nhiệm nặng nề như vậy thì kết cục của huynh khó mà chịu nổi đó!"


Hắn nói xong thì hơi nghiêng người ra phía trước, gác hai khuỷu tay lên bàn: "Huynh nói xem có một khả năng khác hay không, đó là không chờ sự việc lan truyền rộng rãi thì gia gia của huynh vì bảo vệ chính mình đã đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người huynh, nói là ông ấy bị huynh che mắt? Huynh nói xem Triều trưởng lão sẽ vì chứng minh bản thân trong sạch mà đại nghĩa diệt thân, tự tay g iết chết cháu trai của mình, nói khó nghe một chút chính là diệt khẩu hay không? Ta ấy mà, không muốn gây phiền toái, biết khó mà lui, gia gia của huynh không muốn làm lớn chuyện thì ta có thể có chuyện gì được?"

Triều Thắng Hoài đỏ mắt, hai tay chống lên bàn, hô hấp dồn dập, nhìn chằm chằm vào Ngưu Hữu Đạo.

Bây giờ gã đã hiểu vì sao đối phương không ra điều kiện với mình ngay lúc ở Huyễn Giới rồi, bởi vì hắn muốn chờ đợi, đợi xem gia gia nhà mình có thể giải quyết chuyện này hay không. Một khi giải quyết chuyện này thì gia gia đã bị kéo xuống nước, mà đây chính là cơ hội chín muồi để đối phương ra điều kiện với gã.

Vừa nghĩ tới hàng trăm nghìn lượng vàng phải đưa cho đối phương, còn nói mấy lời kết giao bạn bè gì đó là gã tức đến mức suýt hộc máu.

"Đồ tiểu nhân nham hiểm!" Triều Thắng Hoài nghiến răng nghiến lợi nói gằn từng chữ như thể hận không thể chém Ngưu Hữu Đạo thành ngàn mảnh.

Ngưu Hữu Đạo vẫn bình tĩnh hòa nhã, bưng chén trà từ từ thưởng thức: "Đồ tiểu nhân nham hiểm? Chuyện không phải do ta gây ra cơ mà? Rốt cuộc là ai gây phiền phức cho ai trước, là ai hại ai trước, nói nhiều cũng vô ích, chẳng còn ý nghĩa gì."

Hắn đặt chén trà xuống: "Quá khứ đều đã qua rồi, chúng ta phải nhìn về tương lai. Hợp tác với nhau thì hai bên cùng có lợi, trở mặt thì cả hai đều chịu thiệt, hunh hãy lựa chọn cho cẩn thận. Không nói đến những cái khác, huynh nghĩ đi, huynh chỉ cần làm việc này, còn ta chỉ cần lấy được phi cầm, sau này ta sẽ không lấy chuyện này ra để uy hiếp huynh nữa. Như vậy thì ta được lợi mà huynh cũng an toàn."


Lời này khiến ánh mắt Triều Thắng Hoài khẽ động.

"Huynh cứ yên tâm, ta sẽ không bạc đãi bạn bè đâu. Ta được lợi thì sẽ không thiếu phần của huynh, sẽ không để huynh làm không công đâu. Thế này nhé, mỗi con phi cầm ta sẽ trả huynh một triệu, huynh kiếm cho ta một nhóm nha."

"Một nhóm? Kiếm một con còn khó mà huynh lại muốn một nhóm á? Huynh tưởng phi cầm là quả trên cây muốn hái là hái được đấy à?"

"Huynh xem tình hình mà quyết định, có thể kiếm được nhiều thì lấy nhiều. Ít nhất là ba con, mỗi con một triệu. Huynh càng kiếm nhiều thì huynh càng được nhiều, hai bên cùng có lợi, ai cũng không bị thiệt."

"Một tọa kỵ biết bay có giá thị trường thấp nhất là hơn chục triệu mà huynh chỉ trả ta một triệu. Ta mạo hiểm lớn như vậy mà huynh còn nói là ta không bị thiệt ư?"

Ngưu Hữu Đạo đưa mắt nhìn gã, hạ thấp giọng khiển trách: "Giá cao thì có ích lợi gì, đó là giá cả mà Vạn Thú Môn các huynh nâng lên, tính số người mua được thì trong một năm Vạn Thú Môn các huynh có thể bán ra ngoài được mấy con? Huynh điên rồi hay đầu bị nước vào? Ta có thể dùng thứ này để kiếm tiền ư? Thứ này có thể bán lung tung khắp nơi ư?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận