Đạo Quân

Ngửi hương thơm là biết mỹ nhân, Ngưu Hữu Đạo không mở mắt cũng biết là ai tới. Hắn chậm rì rì nói: "Nhìn cái gì? Lại chẳng đẹp như bà."

Quản Phương Nghi biết là tên nhãi này lại dỗ ngọt để chọc mình vui, nhưng nghe lời ngon ngọt vẫn thấy vui. Bà ta nở nụ cười xinh đẹp, nhấc làn váy đi vòng ra phía sau hắn rồi khom người nhoài về phía lưng ghế tựa, cúi đầu ghé sát bên tai hắn, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp khẽ động, dịu dàng nói: "Đi rồi, đã sắp xếp theo ý của ngươi, đã lặng lẽ rời đi, chắc là sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu."

Ngưu Hữu Đạo "ừ" một tiếng, mở mắt ra, đưa tay bưng chén trà trên bàn rồi từ từ thưởng thức.

Quản Phương Nghi uốn éo vòng eo, đường nét vòng eo và bờ mông rất đẹp, rất quyến rũ. Bà ta nghiêng đầu nhìn sườn mặt hắn: "Đường Nghi thật đẹp, là một cô nương trẻ trung xinh đẹp. Ngươi chia tay nàng ta như vậy không thấy đau lòng à?"

Ngưu Hữu Đạo: "Sao ta lại cảm thấy ngươi đẹp hơn nàng ấy nhỉ?"

"Khỏi phải nói!" Quản Phương Nghi khoe mẽ một tiếng.

Ngưu Hữu Đạo: "Vậy nên ta có ngươi là đủ rồi."

"Ha ha..." Quản Phương Nghi vui không kiềm được, khẽ đánh lên bả vai hắn như đang tán tỉnh ve vãn: "Tém lại nha, ngươi cho là ta không nhìn ra à? Chia tay hay không chia tay đều là tâm bệnh của ngươi. Còn nữa, chuyện của các người thì liên quan quái gì đến ta, ngươi cần gì liều chết phá hỏng thanh danh của ta?"

Ngưu Hữu Đạo: "Số nam nhân phá hỏng thanh danh của ngươi còn ít ư? Thanh danh của ngươi cần ta phá hỏng sao?"

Quản Phương Nghi: "Vậy cũng đâu cần ngươi góp thêm một viên gạch? Không được, việc này ngươi phải bồi thường cho ta!"

"Cả người của ta đều đã nằm trong tay ngươi rồi, như vậy còn chưa đủ sao?"


"Hừ, ai nằm trong tay ai hử? Ngày nào ta cũng phải làm nha hoàn chạy vặt cho ngươi, ngươi là ông lớn của ta mới đúng nhỉ?"

"Ta trong sạch, những gì ngươi nhìn thấy đều rành rành ra đó, ngươi muốn được bồi thường cái gì thì cứ tự mình lấy đi."

"Nghèo, quá nghèo! Chỉ còn dư lại mỗi người thôi. Hay là thế này nhé, ngươi lấy thân báo đáp để bồi thường cho ta nha?"

"Chuyện này không được đâu, ngươi lớn tuổi rồi..."

"Đi chết đi!"

Quản Phương Nghi trở mặt trong nháy mắt, bất thình lình cuộn tay đánh một đòn vào chén trà trong tay Ngưu Hữu Đạo làm nước trà bắn đầy lên mặt hắn.

Ngưu Hữu Đạo ngồi yên không nói gì, trên mặt dính mấy lá trà, nước lăn từng giọt trên gương mặt.

Lấy tuổi tác của Quản Phương Nghi để trêu chọc bà ta thì bà ta chắc chắn sẽ trở mặt.

Kiểu nói chuyện tán tỉnh ve vãn nhau chấm hết trong nháy mắt.

Ngưu Hữu Đạo đặt chén trà xuống, lau mặt rồi đứng lên giũ y phục, dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra: "Huyễn Giới chưa thể phong bế, có lẽ thời gian gần đây sẽ có không ít khách tới đây, thật là thời điểm tốt để kết giao bạn bè. Hứa lão lục có kiến thức rộng rãi, hãy bảo hắn ra ngoài giao thiệp thật nhiều nhé."

"Lão nương lớn tuổi rồi, không đi nổi."


"Ta cũng chẳng bảo ngươi đi, Hứa lão lục đi là được."

"Không đi!"

"Không đi thật à?"

"Không đi!" Quản Phương Nghi thở phì phò, trừng mắt.

Ngưu Hữu Đạo cũng không tranh cãi với bà ta, cãi qua cãi lại, hắn không chiều nổi tính xấu của bà ta, bà ta càng cáu kỉnh thì hắn càng lấy lý phục người.

Hắn khẽ gật đầu, nhấc ống tay áo và lật ngón tay bắ n ra một luồng gió mạnh đánh lên vách tường bên cạnh, phát ra một tiếng "rầm".

Nghe thấy tín hiệu, Viên Cương nhanh chóng chạy tới, mở cửa đi vào. Hắn ta thấy nước trà còn đọng trên người Ngưu Hữu Đạo, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Quản Phương Nghi.

Quản Phương Nghi lập tức nghiêng đầu sang một bên, thật mất hứng.

Ngưu Hữu Đạo dặn dò: "Thu thập một chút, chuẩn bị rời khỏi đây."

Viên Cương: "Đi đâu ạ?"


Ngưu Hữu Đạo: "Tới Vạn Thú Môn, sao có thể đến cửa nhà người ta mà còn không vào chào hỏi chủ nhà? Nhà trọ này ta ở cũng chán rồi, xem có thể đổi sang một chỗ tốt hơn hay không."

Viên Cương gật đầu, xoay người rời đi.

Quản Phương Nghi sững sờ, ngạc nhiên quay đầu hỏi hắn: "Đi Vạn Thú Môn à? Sao đột nhiên lại muốn đến Vạn Thú Môn vậy?"

Bà ta có phần không theo kịp mạch suy nghĩ của vị này, đến đây lâu như vậy mà không hề thấy hắn mảy may có ý muốn đi Vạn Thú Môn một chút nào.

Theo hiểu biết của bà ta, vị này không dễ lỗ m ãng kích động như người trẻ tuổi, vì vậy bà ta không tin đây là quyết định nhất thời mà hắn bất chợt nghĩ ra. Vị này cũng không phải là người thích thử vận may, bởi vì hắn đã nói là hắn chưa bao giờ tin vào vận may.

"Bắc Châu bên kia vẫn chưa từ bỏ tà tâm, nhiều lần gây rối, ta nghĩ là đã tới lúc chính thức tính sổ rồi."

Ngưu Hữu Đạo vừa nói vừa cởi áo ngoài, giũ nước trên y phục cho nhanh khô. Nước trà dính vào y phục dễ để lại dấu vết, phải đổi y phục thôi.

Năm ấy ngồi lo lắng cho vùng đất Lưỡng quận, có rất nhiều chuyện muốn làm mà không có sức. Nay không giống xưa, hắn đã nương tựa vào Nam Châu, đã có khả năng, vậy nên những việc nên chấm dứt đều muốn kết thúc từng chuyện để đối mặt với thế cuộc lớn hơn. Cắt đứt với Thượng Thanh Tông là một trong số đó.

Nguyên nhân hắn tham gia vào thế cụộc ở Nam Châu rồi lại rời đi là bởi vì trong lòng hắn hiểu rõ tham dự vào cuộc phân tranh giữa Nam Châu và Thiên Ngọc Môn thì chỉ chiếm được một chút lợi lộc, sự chênh lệch cực lớn về thực lực đã định trước là không thể thay đổi được kết cục chân chính.

Cho dù nhất thời giành được phần thắng thì cũng chỉ là thắng được cơ hội nghỉ ngơi tạm thời, kẻ được lợi nhất vẫn luôn là Thiên Ngọc Môn, hắn không dám đối đầu trực tiếp với Thiên Ngọc Môn.

Việc đã đến mức này, hắn biết cuộc chiến giữa mình và Thiên Ngọc Môn là điều không thể tránh khỏi, nó vẫn còn tiếp diễn, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với cuộc chiến thứ hai.

Tiếp tục tham gia vào cuộc tranh đấu giữa Nam Châu và Thiên Ngọc Môn sẽ chỉ khiến ưu thế trong tay hắn nhanh chóng tiêu hao hết, táng gia bại sản tiêu tốn tất cả những gì mình có cũng không thể làm tổn thương căn cơ của Thiên Ngọc Môn, kết cục sau cùng có thể tưởng tượng được.


Đây không phải là kết quả mà hắn muốn nhìn thấy, vì vậy hắn đã quả quyết bỏ đi, quả quyết rời khỏi Nam Châu, thoát khỏi phạm vi thế lực của Thiên Ngọc Môn, xóa bỏ một phần nào đó ưu thế của Thiên Ngọc Môn.

Hắn biết rõ rằng nếu còn nằm trong phạm vi thế lực ở Nam Châu và ở Thiên Ngọc Môn thì bản thân sẽ vĩnh viễn không thể chiếm được cái tốt để chống chọi với Thiên Ngọc Môn, chỉ có thoát ra thì hắn mới có thể chiếm được điều kiện tốt để giao chiến với Thiên Ngọc Môn lần nữa.

Đây là sự lựa chọn mang tính chiến lược sau khi hắn đã cân nhắc kĩ càng.

Để ổn định Thiên Ngọc Môn, cho dù phải chiến thắng bằng thủ đoạn, hắn cũng không ngại chủ động tiếp tục đưa nhiều rượu cho đối phương.

Quản Phương Nghi ha ha cười lạnh: "Xem ra ngươi đúng là đã dốc toàn lực để ứng phó với Thiệu Bình Ba."

"Ngươi không đi thì ta đành phải đi vậy. Ngân Nhi, lau tay lau miệng đi." Ngưu Hữu Đạo không tán dóc với bà ta nữa mà thay y phục rồi ném xuống, đi sang bên cạnh lấy thanh bảo kiếm trên giá làm cây gậy chống đi...

Quản Phương Nghi rốt cuộc vẫn đi theo. Cáu kỉnh không đi ư? Ở lại chỗ này làm quái gì?

Lúc nhóm người rời thành, Viên Phương vui mừng chạy tới cổng thành, nộp chứng nhận ở trọ mà nhà trọ cấp cho rồi lĩnh tiền.

Vạn Thú Môn đã nói là rất xin lỗi vì đã hủy bỏ Linh Thú Hội nên hứa rằng mỗi người tới tham gia Linh Thú Hội khi rời thành đều được lĩnh một trăm lượng vàng.

Ở đây có đến mấy người lận, sao Viên Phương có thể bỏ qua. Hắn ta không có bản lĩnh kiếm được nhiều tiền như Ngưu Hữu Đạo, cơ hội kiếm chút tiền vặt này không thoát khỏi mắt thần của hắn ta, toàn bộ tiền đều chui vào túi riêng của hắn ta. Không ai tính toán với hắn ta cả. Hắn ta sờ túi tiền mà cảm thấy hài lòng thỏa dạ, mặc dù chút tiền này còn chẳng bằng số lẻ của Ngưu Hữu Đạo...

Núi non chập trùng, phong cảnh kỳ lạ, thác đổ nước biếc, đất lành chim đậu, cảnh sắc mênh mông.

Bên ngoài sơn môn, đám người Ngưu Hữu Đạo chờ đợi, chờ đệ tử Vạn Thú Môn vào thông báo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận