Cừu Sơn: "Thế nào? Trần huynh không biết sao?"
"Ha ha, thật sự là hơi kinh ngạc. Không biết hắn tới Vạn Thú môn để làm gì?"
"Cũng là tới gặp chưởng môn, thế nhưng gần đây chưởng môn chúng ta đang rất bận rộn, vẫn chưa có thời gian gặp mặt nên tạm thời mấy người họ chỉ đành ở lại khách viện. Vừa nãy ta còn nghe nói hắn muốn tới thăm chưởng môn Long Hưu của phái Tiêu Dao cũng đang làm khách của chúng ta, còn nhờ đệ tử phái ta đưa tin. Ta cũng không biết hắn muốn làm gì, nếu như Trần huynh muốn biết thì ta sẽ sai người dẫn Trần huynh tới tìm hắn, Trần huynh hỏi thẳng hắn là được rồi."
Đôi mắt của Trần Đình Tú chớp động rồi xua tay nói: "Không không không, cái tên đó trẻ tuổi nóng tính, làm việc quá mức ngang ngược, không coi ai ra gì, bình thường đều không hợp với ta. Không cần gặp sẽ tốt hơn, tránh để cho việc gặp rồi lại tức giận."
Cừu Sơn nghe vậy, hơi suy nghĩ thì cũng hiểu, ông ta cũng có nghe rằng Ngưu Hữu Đạo đang tranh đoạt quyền lực với Thiên Ngọc môn tại Nam Châu, hai bên có mâu thuẫn là chuyện đương nhiên, chỉ là không nghĩ tới Trần Đình Tú có thể nói thẳng với người ngoài như mình này, liền cười nói: "Còn có chuyện như vậy hay sao, là ta sai sót rồi."
Trần Đình Tú chợt ngừng bước lại: "Cừu huynh, ta có chuyện muốn nhờ."
Cừu Sơn cũng dừng lại, cảm thấy hơi khó xử, vừa gặp mặt đã yêu cầu hỗ trợ rồi, ngươi coi ngươi là ai? Đáp ứng thì không được, thế nhưng không đáp ứng lại cũng không tốt, chỉ có thể nói: "Nguyện rửa tai lắng nghe."
"Cừu huynh cũng biết rằng Tiêu Dao cung là một trong những môn phái lớn nhất của nước Yến chúng ta. Mà Ngưu Hữu Đạo lại có mâu thuẫn với Thiên Ngọc môn, khi hắn đi gặp Long chưởng môn cũng không biết có nói xấu về Thiên Ngọc môn chúng ta hay không..."
Từng luồng sáng truyền ra từ trong căn phòng, có từng đợt bướm đêm bay qua bay lại, Tây Hải Đường đang đưa tiễn mấy vị khách, để cho đệ tử đưa tiễn khách đi nghỉ ngơi.
Ông ta ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi thở dài, chuyện tại Huyễn Giới thật sự làm ông bận rộn, phải liên tục xã giao.
Lúc này, bóng người của Cừu Sơn xuất hiện, sau đó tới gần Tây Hải Đường: "Chưởng môn!"
Tây Hải Đường nói: "Cái tên Ngưu Hữu Đạo kia cũng muốn gặp ta đúng không? Để hắn tới đây đi."
"Chưởng môn, lại có khách tới..." Cừu Sơn nói chuyện của Trần Đình Tú ra: "Khi Trần trưởng lão biết Ngưu Hữu Đạo muốn đi gặp mặt Long Hưu thì nhờ ta ngăn hắn lại, muốn đi gặp Long Hưu trước Ngưu Hữu Đạo, cũng không biết muốn làm cái gì nữa. Mà từ đệ tử truyền tin cho Long Hưu thì biết, Long Hưu đã đồng ý gặp mặt Ngưu Hữu Đạo, hiện tại ta đã sai đệ tử đó tạm thời không nói cho Ngưu Hữu Đạo biết, chờ chưởng môn quyết định rồi nói sau."
Lông mày Tây Hải Đường hơi nhíu lại, hừ lạnh: "Đồ không biết trời cao đất rộng, tranh quyền đoạt lợi lại còn muốn liên lụy vào Vạn Thú môn của chúng ta, coi Vạn Thú môn ta là gì chứ? Bản tọa tạm thời không muốn gặp bọn họ, cứ để bọn họ ở lại khách viện."
Cừu Sơn: "Cứ để bọn họ ở đó cũng không việc gì, chỉ là Trần trưởng lão này đã mở miệng nhờ ta, cũng không phải chuyện gì to tát, nếu không đồng ý thì có hơi khó xử."
Tây Hải Đường: “Ý kiến của ngươi là gì?”
Cừu Sơn: "Dù sao Ngưu Hữu Đạo cũng không biết, cũng chỉ là thứ tự gặp mặt Long Hưu mà thôi, coi như khi Long Hưu gặp mặt Trần Đình Tú rồi không muốn gặp Ngưu Hữu Đạo cũng không liên quan gì tới chúng ta."
Tây Hải Đường liếc mắt qua: "Ngươi nhận chỗ tốt gì của tên kia, mà lại giúp người ta?"
Cừu Sơn cười khổ: "Làm sao có thể chứ? Thiên Ngọc môn nho nhỏ đó làm sao có thể có chỗ tốt nào? Là như vậy, người ta lần đầu tới đây, lại là lần đầu tiên nhờ, mà người ta cũng đã nói, nếu như ta có chuyện gì tại Nam Châu thì cứ đi tìm hắn ta, chỉ cần nói một tiếng thì hắn ta sẽ cố hết sức giúp đỡ."
Tây Hải Đường yên lặng một lát rồi nói: "Ngươi cứ xem xét rồi làm đi."
Xem xét rồi làm, kỳ thật chính là ngầm cho phép.
Thái độ thay đổi rất đơn giản, mặc dù Trần Đình Tú cũng giống như Ngưu Hữu Đạo, không cho chỗ tốt nào cả, tương lai cũng chưa chắc sẽ cho chỗ tốt nào thế nhưng có lời hứa của Trần Đình Tú là đủ, dù sao thì Ngưu Hữu Đạo lại không nói gì cả.
"Tốt! Ta biết nên làm cái gì." Cừu Sơn đồng ý, chắp tay rời khỏi.
Tây Hải Đường chợt nói thêm: "Ngưu Hữu Đạo vẫn rất giỏi, ta nghe nói rằng bằng vào lực lượng rất nhỏ tại Nam Châu cũng có được địa vị ngang bằng với Thiên Ngọc môn, trước đó tại kinh đô nước Tề còn lộ diện một lần? Nghe nói kể cả Thiên Hỏa giáo đều chịu thiệt thòi."
Cừu Sơn hơi sững sờ rồi phản ứng lại, biết được đây là lời nhắc của chưởng môn, không thể để ông làm quá mức nên gật đầu: "Chưởng môn yên tâm, không oán không cừu, chúng ta cũng không cần đắc tội người ta."
Tây Hải Đường nhìn xuống dưới, không nói thêm gì cả, chắp hai tay sau lưng rồi rời khỏi.
Cừu Sơn nhìn một lát rồi quay người bay đi.
Trong một đình nghỉ chân trong núi, đệ tử tới thông báo cho chưởng môn Tiêu Dao cung tạm thời ở tại đây, đợi tới lúc Cừu Sơn bay tới thì người đệ tử này vội vàng hành lễ.
Cừu Sơn xua tay, ra hiệu người này không cần đa lễ: "Được rồi, ngươi quay lại thông báo, nói rằng Trưởng lão Trần Đình Tú của Thiên Ngọc môn Nam Châu nước Yến xin gặp chưởng môn Tiêu Dao cung."
"Rõ!" Người đệ tử này nhận lệnh mà đi.
Cừu Sơn cũng chắp tay sau lưng, đứng trong đình nghỉ chờ đợi...
Trong khu đình viện này, có một dòng suối nhỏ chảy ngang qua, thỉnh thoảng trong dòng suối mát lạnh này còn xuất hiện vài chiếc lá cây được mang từ trong núi ra.
Nơi này rất xa hoa, tao nhã, diện tích cũng lớn hơn nhiều khách viện của Ngưu Hữu Đạo, đây chính là nơi tiếp đãi khách quý của Vạn Thú môn.
Chưởng môn Long Hưu của Tiêu Dao cung đương nhiên là khách quý của Vạn Thú môn, ông mặc một bộ áo dài thanh nhã, nửa nằm trên một chiếc giường ngắn, một chân co, một chân duỗi, đặt một quyển sách cổ lên đầu gối để đọc, thỉnh thoảng lật ra một trang, thần vận ẩn tàng, ngầm lộ uy nghiêm.
Một đệ tử của Long Hưu là Dịch Thư, là một nữ đệ tử, khuôn mặt đoan trang xinh đẹp, đi vào nơi này, chắp tay bẩm báo: "Sư phụ, đệ tử Vạn Thú môn báo, có trưởng lão Trần Đình Tú của Thiên Ngọc môn Nam Châu nước Yến muốn gặp ngài.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Vị Bắc Xuân Thiên Thụ
2. Cùng Em Vươn Tới Những Vì Sao
3. Bức Màn Hôn Nhân
4. Em Dâu Của Nam Chính Không Dễ Làm!
=====================================
"Trần Đình Tú..." Long Hưu hơi suy nghĩ một lát rồi nhớ tới cái tên này có lẽ đã xuất hiện trong danh sách của Thiên Ngọc môn mà mình đã thu thập, nên hỏi: "Nam Châu đã xuất hiện chuyện gì hay sao, mà người nào cũng đều đi tới nơi này?"
Dịch Thư nói: "Đệ tử không biết."
Long Hưu hỏi: "Có nói là gặp ta để làm gì không?"
Dịch Thư: "Dạ không, chỉ nói là muốn gặp mặt ngài."
Long Hưu nhẹ nhàng nói: "Thiên Ngọc môn rất tốt nha, có được Nam Châu nha, tùy tiện tên nào tới đây muốn gặp bản cung, thì bản cung đều phải gặp đúng không?"
Dịch Thư ngẩng đầu nhìn ông, khi nghe được vẻ khó chịu trong lời nói của ông thì chỉ yên lặng lắng nghe.
Thế nhưng Long Hưu có vẻ là đọc sách tới mê mẩn, không phản ứng thêm gì cả.
Dịch Thư hiểu được ý của ông, đó chính là không muốn gặp, nên nàng lui về mấy bước, quay người rời khỏi nơi đây.
Sự thật cũng chính là như vậy, Long Hưu đồng ý gặp Ngưu Hữu Đạo đó là bởi vì những hành động của Ngưu Hữu Đạo làm ông chú ý, ông còn nghe nói Ngưu Hữu Đạo rất trẻ, cho nên mới muốn gặp mặt Ngưu Hữu Đạo một lần.
Nói trắng ra là Ngưu Hữu Đạo đã câu lên hứng thú của ông, nhất là sau khi Thiên Ngọc môn được ông ngầm cho phép ra tay với Nam Châu, thế mà sau khi dùng hết tất cả mọi thủ đoạn vẫn bị Ngưu Hữu Đạo chia đôi Nam Châu.
Về phần Thiên Ngọc môn, trong mắt của ông chẳng là cái đinh gì cả. Ngay cả Bành Hựu Tại còn phải kính cẩn trước mặt ông, trưởng lão lại là thứ gì? Trần Đình Tú muốn gặp ông là có thể gặp hay sao?
Ngưu Hữu Đạo và Trần Đình Tú là hai loại người khác nhau.
Trong mắt ông, Ngưu Hữu Đạo quá yếu, không cần tự cao đối với Ngưu Hữu Đạo, không kiêu ngạo đối với kẻ yếu mới là sự kiêu ngạo lớn nhất.