Đạo Quân

Trà được dâng lên. Bà ta để ý cô gái dâng trà cũng là cô gái đã khiến bà ta khó chịu trước đó.

Quản Phương Nghi hỏi một câu: “Cung chủ, vị này là?”

Dịch Thư liếc mắt nhìn bà ta, cho rằng bà ta muốn cáo trạng mình.

Long Hưu không biết rõ tình hình, mỉm cười đáp: “Tiểu đồ Dịch Thư, đệ tử quan môn.”

Quản Phương Nghi liền quay sang nói với Dịch Thư: “Dịch cô nương chắc không biết, năm đó sư phụ của ngươi rất tốt với ta, ra tay xa xỉ, ném một vạn kim tệ cũng không thành vấn đề.”

Tự dưng nói mấy thứ này làm gì! Ngưu Hữu Đạo liên tục nháy mắt với bà ta, bà ta lại giả vờ như không thấy, cố tình nói cho Dịch Thư nghe.

Dịch Thư quay sang nhìn sư phụ của mình.

Long Hưu dở khóc dở cười, lắc đầu liên tục: “Một cái chớp mắt đã hơn ba mươi năm. Khi đó ta quá khinh cuồng, sợ là để Hồng Nương chê cười rồi, nhưng vẫn là tuổi trẻ tốt hơn!” Ông ta cũng không tị hiềm, có thể thấy được ông ta đã thật sự buông xuống.

Quản Phương Nghi nói: ‘Cũng không dám chê cười, ta còn hối hận đến phát điên nữa là. Nếu sớm biết ngươi có thể trở thành Chưởng môn Tiêu Diêu cung, năm đó ta đã quấn lấy ngươi, chết cũng phải gả.”

“Haha!” Long Hưu ngồi xếp bằng trên giường ngửa mặt cười to, chỉ vào Quản Phương Nghi: “Năm đó người ái mộ nàng không ít, Long Hưu ta bề ngoài xấu xí, không lọt vào pháp nhãn của Hồng Nương nàng đâu.”


Tuy nói là nói như vậy, chỉ là khách sáo mà thôi, nhưng trong lòng ông ta cũng biết, nếu lúc đó ông ta ở cùng người đàn bà thanh danh như thế, sư môn tất sẽ phản đối, còn bị đồng môn công kích. Với tình cảm của ông lúc bấy giờ, cho dù bà ta đồng ý ở với ông, ông ta sợ sẽ không dễ dàng buông tay. Kết quả sẽ chọc giận sư môn, ông ta cũng không thể lên làm Chưởng môn Tiêu Diêu cung như bây giờ.

Đương nhiên, cũng có thể sẽ xuất hiện một kết quả khác. Dưới sự bức bách và áp lực, có lẽ ông ta sẽ phụ người phụ nữ này.

Quản Phương Nghi nói: “Nói cho cùng vẫn là ta có mắt không tròng, đã bỏ qua ngươi. Nếu không, bây giờ ta đã là Cung chủ phu nhân rồi, xem ai còn dám khi dễ ta nữa?”

Long Hưu cười hỏi: “Ai dám khi dễ nàng?”

“Người khi dễ ta nhiều lắm.” Quản Phương Nghi chỉ Ngưu Hữu Đạo: “Hắn thường xuyên khi dễ ta, gạt ta rời khỏi Tề kinh, bây giờ còn phải làm nha hoàn cho hắn sai khiến. Long cung chủ, ngươi hãy chủ trì công đạo cho ta.”

“Vậy à?” Long Hưu nghiêm mặt, giả bộ khiển trách: “Ngưu Hữu Đạo, đây là ngươi không đúng!”

Ngưu Hữu Đạo cười khổ: “Cung chủ, ngài nhìn biểu hiện của bà ấy đi, có giống như người bị ta khi dễ sao? Ngài có từng thấy nha hoàn nào không có việc gì hất nguyên chén trà vào mặt chủ tử không? Ai khi dễ ai nhỉ?”

Quản Phương Nghi trừng mắt: “Đó là ngươi tự tìm.”

“Haha!” Long Hưu mỉm cười, bưng chén trà nhấp một ngụm, ý cười dần dần thu lại, quay sang nhìn Ngưu Hữu Đạo, giọng điệu cũng thay đổi: “Ngưu Hữu Đạo, ngươi gặp ta có việc gì?”


Ngưu Hữu Đạo đứng dậy, cung kính nói: “Khi ta đến Vạn Thú môn, nghe nói pháp giá Cung chủ ở đây nên không dám quấy rầy, nhưng rồi lại không dám xem như không thấy, đành phải kiên trì đến bái kiến.”

Long Hưu cười như không cười, nói: “Chỉ đến bái kiến không thôi sao?”

Ngưu Hữu Đạo đáp lại: “Đúng!”

Long Hưu ngược lại có chút ngoài ý muốn.

Như Ngưu Hữu Đạo đã nói, hắn không nói đến bất luận chính sự nào, chỉ đơn thuần đến bái kiến, nghe Quản Phương Nghi và Long Hưu cười nói với nhau, thỉnh thoảng chen vào cười một cái làm nền.

Có một người mà mình đã từng ái mộ đến đây nịnh nọt, hôm nay tâm trạng Long Hưu ngược lại không tệ, vui vẻ nghe Quản Phương Nghi trêu đùa.

Sau khi khách đi rồi, Long Hưu im lặng dựa vào lan can đình thủy tạ.

Người nào mà chưa từng có tuổi trẻ, người nào mà chưa từng có chuyện cũ nhớ mãi không quên trong ký ức.

Gặp lại, giai nhân năm đó không còn dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành, khiến cho người ta phải bùi ngùi không thôi, đồng thời cũng có chút mất hứng, phát hiện chuyện đã qua rồi, gặp nhau không bằng hoài niệm.


Dịch Thư tiễn khách trở lại, nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Long Hưu, hỏi một câu: “Sư phụ, ngài thấy Ngưu Hữu Đạo như thế nào?”

Long Hưu nói: ‘Nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ, không đơn giản đâu! Nếu không phải xuất thân và nội tình kém một chút, thiếu thế lực và bối cảnh, mấy sư huynh muội các con cũng không bằng hắn.”

Dịch Thư hơi khinh thường: “Con thấy hắn chẳng tài giỏi gì, chỉ biết a dua nịnh hót. Sư phụ đừng để biểu hiện của hắn che đậy!”

Nhìn dáng vẻ nịnh nọt, ngẫu nhiên xen vào của Ngưu Hữu Đạo, nàng ta muốn ói.

Nếu không phải Hồng Nương Tề kinh xuất hiện, lại quen biết với sư phụ, khiến nàng ta không tiện phát tác, nàng ta đã cho Ngưu Hữu Đạo đẹp mắt rồi, nói không chừng còn thu thập hắn ngay tại chỗ.

“A dua nịnh hót? Con nghĩ hắn như vậy sao?” Long Hưu quay đầu nhìn nàng ta, rồi lại quay ra nhìn bóng đêm: “Con đương nhiên không có tư cách a dua nịnh hót rồi, hắn cũng không có, khi cần cúi đầu thì không thể không cúi đầu. Con có thể nói hắn a dua nịnh hót, cũng có thể nói hắn là đại trượng phu co được dãn được, tùy con suy nghĩ như thế nào. Nhưng con hãy nhìn lại đi, một núi không thể có hai hổ. Hai thế lực lớn ở Nam Châu sớm muộn gì cũng phải nhất quyết thư hùng một phen, chỉ xem ai là người thăng trầm cuối cùng mà thôi.”

Dịch Thư hỏi: “Sư phụ hy vọng Ngưu Hữu Đạo có thể thắng?”

Long Hưu bình thản đáp: “Ai thắng ai thua đều không ảnh hưởng đến lợi ích của Tiêu Diêu cung, cũng không quan trọng ai thắng. Ta hy vọng cường giả chính là người thắng. Không phải cái gì ở nước Yến này cũng do chúng ta xông về phía trước, phía dưới cũng có thể xông pha chiến đấu, có thể tiêu hao đối thủ, hiểu chưa?”

Dịch Thư im lặng, hỏi dò một câu: “Sư phụ, Hồng Nương kia rất xinh đẹp sao?”

Long Hưu mỉm cười, cảm khái đáp: “Chẳng lẽ không xinh đẹp? Đương nhiên, bây giờ bà ta đã kém xa năm đó. Năm đó, bà ta được xưng là đệ nhất mỹ nhân trong thiên hạ, phong hoa tuyệt đại! Sư phụ con thiếu chút nữa là không giữ mình được.”

Khóe miệng Dịch Thư nhếch lên, lại hỏi: “Quan hệ giữa sư phụ và bà ta rất tốt sao?” Đây là chuyện mà nàng ta muốn biết nhất.


Long Hưu nói: “Con suy nghĩ nhiều rồi, quan hệ tồn tại hay không tồn tại cũng không thành vấn đề.”

.....

Trở lại khách viện, Ngưu Hữu Đạo vừa đi song song với Quản Phương Nghi tiến vào viện tử, vừa châm chọc: “Lời gì cũng dám nói, quan hệ giữa ngươi và Long Hưu đúng là không tệ.”

Quản Phương Nghi khinh thường nói: “Lấy đâu ra quan hệ chứ? Chúng ta vốn chẳng có giao tình với nhau, người ta chẳng qua rảnh rỗi việc vui thôi. Ngươi cảm thấy đến mức như ta mà còn tồn tại quan hệ hay không quan hệ sao? Ta có giá trị lợi dụng, mới có quan hệ. Không có giá trị lợi dụng, nhiều nhất cũng chỉ xem là quen biết.”

Ngưu Hữu Đạo cười ha hả: “Xem ra ngươi cũng hiểu đấy.”

Quản Phương Nghi xì một tiếng: “Nhiều năm rồi, ta xem như nhìn thấu. Ta không muốn đi, ngươi nhất định phải kéo ta đi. Người ta không quan tâm thì không sao, nếu quan tâm, sợ ta ảnh hưởng danh dự của người ta, ngươi mới kéo ta đi. Làm không tốt, ảnh hưởng sẽ ngược lại.”

Ngưu Hữu Đạo hiểu được vì sao bà ta không muốn nhắc đến quan hệ với những người kia. Hắn cười nói: “Người nào mà ngươi chưa từng thấy qua. Gặp hạng người nào, nên nói cái gì với hạng người đó, ngươi tất nhiên đã có tính toán, ta ngược lại không lo lắng. Gọi ngươi đi là để hòa hoãn bầu không khí mà thôi, còn có thể có chuyện gì chứ.”

Nghe đến đây, Quản Phương Nghi tò mò hỏi: “Từ đầu đến cuối cũng không nghe ngươi nói đến chính sự, ngược lại còn gợi ý ta nói chuyện với người ta nhiều hơn, rốt cuộc là ngươi muốn làm gì người ta? Chẳng lẽ cứ như vậy mà đi ngang qua sân khấu thôi sao?”

Ngưu Hữu Đạo nói ra hai chữ: “Đánh cờ!”

Quản Phương Nghi mở to mắt, ý thức được hắn đang bố trí ván cờ nào đó, hiếu kỳ hỏi: “Muốn đánh cờ gì?”

Ngưu Hữu Đạo dừng lại: “Được rồi, ngươi nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải dẫn ngươi đi bái phỏng mấy nhà khác. Ta còn muốn dựa vào mặt mũi của ngươi mà ngồi thêm một lát.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận