Lại làm người khác khó chịu vì thèm, Quản Phương Nghi trừng mắt: “Đừng gọi ta, ta không đi đâu!” Dứt lời, bà ta quay đầu bỏ đi.
Ngưu Hữu Đạo làm như không nghe thấy. Dù sao đến lúc đó cũng có cách bắt bà ta đi.
Viên Cương đang ẩn mình trong bóng tối bước đến: “Ngài không sao chứ?”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu, hỏi: “Bên thành Vạn Tượng, người của Ngũ Lương Sơn có tin tức gì không?”
Viên Cương đáp: “Người của Ngũ Lương Sơn tập trung đến đã được bố trí giám sát trong thành, trước mắt còn chưa phát hiện người của Đại Thiền Sơn xuất hiện. Nếu tính toán thời gian, không tính đi đường, chắc còn chưa đến, nhưng cũng sắp rồi. Còn có một khả năng, tất cả đã thay hình đổi dạng. Nếu không biết bọn họ, sợ là khó mà phát hiện.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Huyễn Giới chưa đóng lại, sau khi Đại Thiền Sơn biết được tin tức, nhất định sẽ phái người đến kiểm tra tình huống, không đặt chân ở thành Vạn Tượng thì cũng ở Vạn Thú môn thôi. Cứ tiếp tục giám sát ở thành Vạn Tượng, phát hiện được lập tức báo cho ta biết ngay. Về phía Vạn Thú môn, ta sẽ bảo Triều Thắng Hoài hỗ trợ xem xét, cũng có thể bảo gã giúp đỡ tìm kiếm ở thành Vạn Tượng.”
Viên Cương hỏi: “Công khai tìm Triều Thắng Hoài ở Vạn Thú môn có thích hợp không?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Không cần công khai tìm đâu. Tên kia cũng đang căng lên như dây cung, lo lắng ta sẽ làm loạn, phát hiện điều bất thường không rõ là sẽ không yên tâm. Ta dám cam đoan gã vẫn luôn để ý đến bên này, biết ta đi gặp người của Tiêu Diêu cung, sẽ sinh ra lo lắng, chủ động tìm đến cửa.”
Ánh đèn mờ nhạt, Nguyệt Điệp chiếu sáng rực rỡ trên xà nhà. Ngồi trên bồ đoàn trong điện, Tây Hải Đường khoanh chân nhắm mắt tĩnh tọa.
Cửu Sơn đến, khoanh chân ngồi xuống đối diện: “Ngưu Hữu Đạo đã đến gặp Long Hưu.”
Tây Hải Đường nhắm mắt nói: “Gặp thì gặp, có đáng để ngươi đi một chuyến không? Lại muốn nói giúp cho Thiên Ngọc môn?”
Cừu Sơn nói: “Chưởng môn hiểu lầm rồi, chỉ là muốn nhắc qua một chút thôi. Thời gian gặp mặt không ngắn, Ngưu Hữu Đạo ngồi hơn nửa canh giờ mới ra ngoài, sợ là không phải đến bái kiến một cách đơn giản.”
Tây Hải Đường mở mắt ra: “Long Hưu có thể nói chuyện với hắn lâu như vậy sao?”.
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Cừu Sơn đáp: “Chính vì ta cảm thấy có chút bất thường nên mới đến đây thông báo. Đúng rồi, Ngưu Hữu Đạo còn mang theo người đến, là Hồng Nương Tề kinh.”
“Bà ta cũng đến sao?” Tây Hải Đường kinh ngạc, khóe miệng nhếch lên không dễ gì thấy được: “Sao trước đó không nghe ngươi đề cập đến?”
Bản thân Ngưu Hữu Đạo không tính là gì. Bà ta chỉ là người đi theo, ta nhắc đến bà ta làm gì? Cừu Sơn phát hiện phản ứng của người này không đúng, hoài nghi hỏi: “Chưởng môn quen với bà ta?”
Tây Hải Đường thấy y nhìn mình bằng ánh mắt không ổn, biết y hiểu lầm, vội giải thích: “Ngươi đừng nghĩ sai, ta đúng là có quen biết bà ta. Năm đó, danh tiếng bà ta rất lớn, cũng không có ai chống lưng, cũng không phải là người trong môn phái mà không tiện gặp. Người lui tới Tề kinh, phàm là có chút nội tình đều có thể dễ dàng gặp mặt. Khi ta đến Tề kinh làm việc cho sư môn, nghe nói đệ nhất mỹ nhân trong thiên hạ đang ở Tề kinh, tất nhiên cũng không tránh khỏi việc muốn đến xem đệ nhất mỹ nhân là như thế nào. Sau khi gặp mặt, thấy bà ta cũng bình thường, cũng chẳng có gì đặt biệt.”
Cừu Sơn ngoài miệng ừm một tiếng, nhưng trong lòng lại thầm nhủ. Nếu chẳng có gì đặc biệt, tại sao phản ứng của ngươi lại lớn như vậy?
Thấy người này hình như không tin, Tây Hải Đường muốn nói lại thôi, ngẫm lại cũng lười giải thích, tránh càng bôi càng đen.
Đương nhiên, ông ta cũng không khỏi có chút chột dạ. Ông ta không chỉ gặp mặt một lần đơn giản như vậy. Sau khi gặp một lần rồi, ông ta lại chủ động đi gặp thêm mấy lần nữa, cuối cùng cũng vì thân bất do kỷ không thể không trở về. Thân là đệ tử Vạn Thú môn, không có việc gì, cũng không thể cứ ở mãi Tề kinh không quay lại.
Cừu Sơn mang theo hoài nghi trở về.
Ông ta vừa về đến viện tử của mình, lập tức có đệ tử đến thông báo: “Trưởng lão, Trần trưởng lão của Thiên Ngọc môn đến tìm ngài.” Nói xong liền chỉ ra ngoài.
Cừu Sơn nhìn lại, phát hiện Trần Đình Tú đang đứng chờ bên ngoài, cũng đã nhìn thấy ông ta, đang chắp tay ôm quyền từ xa đi tới.
Cừu Sơn ra hiệu đệ tử lui ra, trong lòng thật sự cảm thấy không kiên nhẫn nổi nữa, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì đạo đãi khách: “Trần huynh, huynh lại có việc sao?”
Trần Đình Tú biết làm phiền người ta mãi cũng không được tốt, nhưng cũng không còn cách nào khác. Ngưu Hữu Đạo trốn ở Vạn Thú môn, mà ông ta lại đến đây vì Ngưu Hữu Đạo. Ông ta chẳng quen biết người ở đây, cũng chỉ có thể tìm người của Vạn Thú môn nhờ hỗ trợ.
Ông ta không thể ngồi nhìn Ngưu Hữu Đạo làm ra chuyện bất lợi với Thiên Ngọc môn, chỉ có thể mặt dày mày dặn đến đây.
“Thật ngại quá, ta chưa quen với cuộc sống ở đây, chỉ có thể một lần nữa thỉnh giáo Cừu huynh.” Trần Đình Tú chắp tay bồi tội.
Cừu Sơn hỏi: “Vẫn là chuyện của Ngưu Hữu Đạo?”
Trần Đình Tú đáp: “Cừu huynh anh minh, là như thế này, ta muốn hỏi Ngưu Hữu Đạo có đến gặp Long Hưu hay không? Có biết bọn họ nói chuyện như thế nào không?”
Cừu Sơn nói: “Trần huynh, ta thấy có chút hơi quá rồi. Vạn Thú môn ta không phải là tai mắt của Thiên Ngọc môn, cũng không thể vì Thiên Ngọc môn huynh mà giám sát các vị khách đến Vạn Thú môn được.”
“Ta hiểu, ta hiểu.” Trần Đình Tú liên tục chắp tay, thậm chí còn không ngừng cúi đầu.
Thấy ông ta như vậy, Cừu Sơn do dự một chút, cuối cũng cũng nể mặt, nói: “Gặp khẳng định là gặp rồi, còn nói chuyện gì thì ta không biết. Vạn Thú môn không nghe lén khách nói chuyện, nhưng thời gian hắn đến gặp Long Hưu cũng không ngắn, khoảng hơn nửa canh giờ.”
“Lâu như vậy sao?” Trần Đình Tú kinh ngạc hỏi.
Cừu Sơn nói: “Trần huynh, mọi việc dừng ở đây thôi, tự huynh giải quyết cho tốt. Ở đây là Vạn Thú môn, không phải Thiên Ngọc môn, không phải là nơi người ngoài muốn làm gì thì làm, tốt nhất đừng gây ra chuyện.” Trong lời nói của ông ta mang theo ý cảnh cáo.
“Vâng, vâng, vâng.” Trần Đình Tú liên tục đồng ý: “Ân tình của Cừu huynh, Trần mỗ nhất định ghi nhớ trong lòng.”
Cừu Sơn cũng không giữ ông ta lại.
Trên đường Trần Đình Tú trở về, có thể nói là vô cùng lo lắng. Ông ta biết Long Hưu không phải người tầm thường. Tu sĩ bình thường muốn gặp ông ta một lần cũng không dễ dàng. Có chuyện gì có thể khiến cho Ngưu Hữu Đạo chiếm dụng thời gian của Long Hưu nhiều như thế?
Còn nữa, ông ta cũng biết Dịch Thư bên kia cũng không vừa mắt Ngưu Hữu Đạo. Bây giờ xem ra, dường như cũng không có tác dụng gì. Theo như những gì ông ta biết, Dịch Thư hẳn không dễ nói chuyện mới đúng chứ.
Nhưng ông ta không biết, Quản Phương Nghi xuất hiện, lại quen biết với Long Hưu, đè Dịch Thư xuống, khiến mưu đồ của ông ta xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Sáng sớm, Chu Thiết Tử thu dọn bữa sáng của khách rồi rời đi, Ngưu Hữu Đạo bước ra khỏi viện tử, đứng dưới cây đại thụ một bên núi, khoanh tay ngắm phong cảnh.
Không bao lâu sau, không nằm ngoài dự liệu của hắn, Triệu Thắng Hoài đã xuất hiện.
Nhưng không phải là chạm mặt trực tiếp, mà là bay từ trong núi ra, giống như tình cờ đi ngang bên này.
Nhìn Triệu Thắng Hoài biến mất trong núi, Ngưu Hữu Đạo rũ bàn tay đang lồng trong áo xuống, lòng bàn tay tiếp được một tờ giấy đã được vê thành hình tròn nhỏ.
Hắn dùng ngón tay vạch tờ giấy, giống như đang tùy ý vén tay áo, chỉ thấy trên tờ giấy có viết một hàng chữ: “Đối diện, dây nho, bên khe suối, nghịch nước.”
Hắn đưa mắt nhìn phía đối diện, chỉ thấy trên vách núi có một đám dây nho rũ xuống, cũng không biết Triệu Thắng Hoài có ý gì, nhưng người ta đã nói như vậy, tất sẽ có nguyên nhân.
Hắn bỏ tờ giấy vào trong tay áo, dùng lực bóp nát tờ giấy thành bột mịn.
Hắn quan sát bốn phía, chờ thêm một lát, Chu Thiết Tử trở về, bẩm báo lại: “Ngưu huynh, ta đã chuyển lời của huynh rồi, bây giờ chờ sư môn thông báo.”
“Vâng, làm phiền rồi!” Ngưu Hữu Đạo chắp tay.
Chu Thiết Tử mỉm cười khoát tay: “Không sao đâu, chỉ là chuyển lời, cũng không cần phải khách sáo như vậy.”