Đạo Quân

“Hầu tử, ngươi lại nữa rồi. Ông ấy và Đỗ Vân Tang quen biết nhau, cũng là nhân chứng cho chuyện năm xưa. Thân là người bên cạnh Hồng Nương, ông ta có tư cách bất bình cho Hồng Nương, ngươi đi thì làm được chuyện gì? Thân phận của ngươi là người của ta, rất dễ khiến cho người ta hoài nghi.”

“Nếu ông ta chọc giận Đỗ Vân Tang, chết trong tay Đỗ Vân Tang thì có sao đâu?”

“Đỗ Vân Tang nhớ tình cũ, sẽ không giết ông ta. Không nhớ tình cũ thì sẽ giết. Nỗi nhục của Hồng Nương, ta cũng khó mà đòi lại. Trần bá có thể vì người sau lưng mà tiềm ẩn bên cạnh Hồng Nương lâu như vậy, nhất định là người tin cậy của người đứng sau lưng. Đỗ Vân Tang g iết chết tâm người trong mộng của người đó, vô tình có thêm một kẻ địch. Một cường địch vì Hồng Nương lấy lại công đạo không tốt sao?”

“Đạo gia, có đôi khi ngài máu lạnh quá.”

“Thời buổi rối loạn, muốn lo cho hết tất cả mọi người rất khó, ta cũng không phải thần tiên. Dù sao cũng phải có người đứng ra hy sinh chứ. Hầu tử, ngươi có thể lựa chọn đen hay trắng, còn ta, nhiều khi không cần chọn, tổng thể chỉ có thể là đen.” Ngưu Hữu Đạo nói xong, chống kiếm quay người rời đi, mặt không biểu hiện gì.

“Nói xong chưa?”

Trên một lầu các, Văn Tâm Chiếu ngồi ngay ngắn, nhìn chằm chằm Trần Đình Tú đang huyên thuyên, lạnh lùng nói một câu.

Đột nhiên có một người chạy đến, nói là có chuyện của Hồng Nương Tề kinh cần nói. Đối với những gì liên quan đến Hồng Nương, bà ta không cách nào làm như không thấy, không khỏi tò mò muốn biết, vì thế đã đồng ý gặp mặt. Ai ngờ người đến lại có thù với Hồng Nương, muốn chạy đến giúp đỡ.

Sau khi hỏi qua hỏi lại, Trần Đình Tú đang cố gắng thuyết phục đột nhiên bị cắt ngang, không khỏi ngẩn người: “Phu nhân, ý của bà là như thế nào?”

Văn Tâm Chiếu chỉ nói một chữ: “Cút!”

“....” Trần Đình Tú kinh ngạc, không hiểu chuyện gì xảy ra? Ông ta nói: “Hồng Nương sở dĩ phách lối, Ngưu Hữu Đạo chính là chỗ dựa lớn nhất của bà ta. Chỉ cần trừ đi Ngưu Hữu Đạo, ở Nam Châu, Thiên Ngọc môn ta sẽ khiến cho Hồng Nương sống không bằng chết, xả cơn giận cho phu nhân...”


“Cút!” Văn Tâm Chiếu lại tiếp tục cắt ngang.

Nếu không phải nể mặt đối phương cũng có thù với Hồng Nương, muốn giết Hồng Nương, bà ta đã làm thịt Trần Đình Tú rồi.

“Mời!” Ông cụ chất phác đứng một bên tiến lên, không khách sáo đưa tay mời ông ta ra ngoài.

Thấy đối phương đã bị chọc giận, Trần Đình Tú đành phải ngượng ngùng cáo từ, mang theo sự khó hiểu rời khỏi.

Trước khi đến đây, ông ta đã cho đệ tử của mình tìm đệ tử quen biết của Vạn Thú môn xác nhận qua, Triều Thắng Hoài nói không sai. Văn Tâm Chiếu thật sự đang ghen tuông với Hồng Nương.

Dù sao đây cũng không phải việc nhỏ, ông nhất định phải xác minh lại. Trong tình huống chưa nắm chắc, ông ta không thể mạo muội xông đến.

Đệ tử Vạn Thú môn trước đó đã liên lạc qua cũng không nhắc đến chuyện này. Sau khi đi xác minh, đệ tử Vạn Thú môn cũng rất kinh ngạc, còn hỏi làm thế nào bọn họ biết được, là ai nói. Triều Thắng Hoài có nói trong môn hạ lệnh cấm không được nhắc đến việc này, Trần Đình Tú tất nhiên không dám bán đứng Trần Đình Tú.

Bán đứng Trần Đình Tú là chuyện nhỏ, đắc tội Trưởng lão Vạn Thú môn là Triều Kính mới là chuyện lớn, ông ta không chọc nổi.

Phụ nữ ghen tuông rất đáng sợ. Ông ta nắm chắc mình sẽ châm ngòi thành công. Ai nghĩ đến lại có kết quả như thế. Thái độ của Văn Tâm Chiếu khiến ông ta rất bất ngờ.

Ngồi một mình trong lầu các, Văn Tâm Chiếu bị chọc giận. Bởi vì lời của Trần Đình Tú nói chẳng có ích lợi gì cả, bà ta đương nhiên hận không thể hung hăng chà đạp ả tiện nhân kia, để ả sống không bằng chết.

Nhưng nếu bà ta động được, bà ta đã sớm động rồi, còn cần hạng người như Trần Đình Tú đến giúp đỡ? Quả thật nực cười!


.....

“Là ngươi?”

Trong sảnh tiếp khách, Đỗ Vân Tang nhìn thấy người đến là Trần bá, không khỏi có chút ngoài ý muốn.

Người làm vào thông báo, nói Triệu Hùng Ca phái người đến gặp ông ta. Ở Vạn Thú môn này, bình thường sẽ không ai dám giả danh lừa bịp lung tung, vì thế ông ta mới đồng ý gặp mặt.

Ông ta chỉ lấy làm lạ chính là, Triệu Hùng Ca phái người đến gặp ông ta là có chuyện gì, nào biết, người đến lại là Trần bá.

Bọn họ tất nhiên là quen biết nhau, lại còn cách đây rất lâu, hơn nữa còn ở chung một khoảng thời gian, xem như khá quen thuộc.

“Là ta!” Trần bá nghiêm mặt nói.

Đỗ Vân Tang hơi nheo mắt lại: “Ngươi còn có thân phận khác, là người của Triệu Hùng Ca?”

Trần bá đáp: “Chỉ mượn cái tên mà thôi. Nếu không, với vị trí cao cao tại thượng như ngài, một nhân vật như ta sao có thể gặp được.”

Ông ta vừa nói xong, phát hiện chỉ là giả danh, hộ pháp trong sảnh đột nhiên cảnh giác cao độ, chuẩn bị ra tay.


“Chuyện đã qua rồi, nơi này không phải là nơi ngươi nên đến. Đi đi, tiễn khách!” Đỗ Vân Tang quay người lại, cũng không cho người trực tiếp thu thập, xem như giơ cao đánh khẽ.

Ông ta và Văn Tâm Chiếu đã có ước định, sẽ không có bất kỳ qua lại với Hồng Nương, bao gồm luôn cả người bên cạnh Hồng Nương.

“Mời!” Hộ pháp trong nội đường lập tức đưa tay tiễn khách.

Trần bá cả giận nói: “Chúng ta cũng hy vọng mọi chuyện đã qua, nhưng vì sao các người cứ dồn ép không để cho Đông gia của chúng ta một con đường sống? Hôm qua, phu nhân của ngài đánh Hồng Nương hai cái tát thì cũng thôi đi, bây giờ còn muốn cấu kết Thiên Ngọc môn đẩy Đông gia vào chỗ chết...”

Nghe được chuyện này, hộ pháp trong nội đường không chút khách sáo, trực tiếp ra tay chế trụ Trần bá, để ông không nói ra được câu nào nữa, kéo thẳng ra ngoài.

Trần bá cũng không hoàn thủ, mặc cho người ta chế trụ. Ngưu Hữu Đạo đã nói, chỉ cần nói chuyện cần nói, còn lại thì không được ra tay.

Đỗ Vân Tang đang quay lưng không phải kẻ điếc, sắc mặt bỗng dưng co quắp, quay người lại, quát lớn: “Dừng lại!”

Thân hình hai hộ pháp đang áp giải Trần bá đột nhiên cứng đờ, một người quay đầu lại: “Tông chủ, người này nói bừa, không cần để ý!”

Có một số việc, người trong cuộc thường là người biết cuối cùng.

Có một số việc, người bên dưới biết, cũng không dám để Đỗ Vân Tang biết.

Bọn họ không biết Trần bá. Nếu không, bọn họ sẽ không để cho Trần bá gặp mặt Đỗ Vân Tang. Trên thực tế, toàn bộ Thiên Hành tông cũng không có mấy ai gặp qua Trần bá.

Năm đó, Thiên Hành tông bởi vì chuyện của Đỗ Vân Tang, việc xấu không tiện nói ra bên ngoài. Mặc dù không có ai biết, nhưng cũng phải tận lực ước thúc người bên dưới.

Thử nghĩ, nếu một đệ tử bên dưới có quan hệ mập mờ với một người phụ nữ đã từng là người yêu của Chưởng môn, chuyện này không ai chịu đựng nổi, cũng không muốn trong môn lại có người liên quan không rõ với Hồng Nương.


Cho nên, khách quan mà nói, người Thiên Hành tông gặp qua Hồng Nương thật chẳng có mấy người, gặp Trần bá lại càng không.

Trên thực tế, cho đến bây giờ, hai hộ pháp cũng không biết rõ Trần bá và Hồng Nương có quan hệ gì, chỉ đại khái đoán được người này là người của Hồng Nương mà thôi.

Đỗ Vân Tang hạ lệnh: “Thả ông ta ra!”

Hai tên hộ pháp nhìn nhau, hơi khó xử. Lực ảnh chưởng của Chưởng môn tiền nhiệm Văn Hoa ở Thiên Hành tông vẫn rất lớn.

Giọng nói của Đỗ Vân Tang trở nên lạnh lẽo: “Ta bảo các ngươi buông ông ta ra, các ngươi không nghe sao?”

Bất đắc dĩ, hai tên hộ pháp đành phải buông Trần bá ra.

Trần bá nhoáng một cái, tránh thoát khỏi tay hai người, ngẩng đầu ưỡn ngực quay trở lại, biểu hiện không sợ chết đứng trước mặt Đỗ Vân Tang.

Đỗ Vân Tang ra tay, giải trừ cấm chế trên người ông ta: “Ngươi vừa mới nói cái gì?”

Trần bá mỉa mai: “Biết rồi còn cố mà hỏi!” Sau đó, ông quay đầu lại nhìn hai người kia: “Ta thấy ngay cả bọn họ cũng biết chuyện này, ngài tuyệt đối đừng nói ngài là Chưởng môn mà không biết nhé.”

Đỗ Vân Tang lặng lẽ liếc nhìn hai tên hộ pháp. Hai người này chột dạ, tránh ánh mắt của ông ta.

Nhìn thấy tình huống như vậy, trong lòng Đỗ Vân Tang trầm xuống, đoán Trần bá nói là thật.

Đỗ Vân Tang cũng không thể nói mình không biết, chỉ tiếp tục hỏi: “Phu nhân ta đánh Hồng Nương ngày hôm qua? Chuyện diễn ra vào lúc nào?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận