Đạo Quân

Triều Thắng Hoài ngọt nhạt khuyên hủ:

"Ngươi yên tâm, đây không phải độc dược, ngươi làm theo lời ta nói tuyệt đối sẽ không độc chết thứ gì.

Cao Lam luôn miệng từ chối:

“Không được, sư huynh, tuyệt đối không được, ta quyết không thể làm việc này!”

Triều Thắng Hoài nổi giận:

“Ngươi giưỡn mặt với ta phải không?”

Hai người chia tay, Cao Lam thỉnh thoảng sờ bình sứ nhỏ giống bên hông, lòng đầy hoảng sợ.

Ánh trăng bạc chiếu xuống đất mênh mông.

Trong đình viện, Ngưu Hữu Đạo chống kiếm đứng, nhắm mắt lạnh lùng, ngón giữa luôn nhẹ gõ chuôi kiếm.

Một con kim sí trốn vào đình viện, không lâu sau từ bóng ma bước ra dưới trăng, lại gần Ngưu Hữu Đạo:

“Đạo gia, đã xác nhận nhiều lần, người bên Ngũ Lương sơn chuẩn bị sẵn sàng ở địa điểm định sẵn, chỉ chờ bên mình.”

Ngưu Hữu Đạo nói:

“Vậy đợi đi, thành hay bại là ở tối nay.”

Viên Cương hỏi:


“Tên đó có được không vậy? Chuyện này chỉ có một cơ hội, trợt tay thì về sau không có cơ hội khác nữa, còn vời đến rắc rối về sau, hơi mạo hiểm.”

Ngưu Hữu Đạo hừ lạnh, không mở mắt ra bình tĩnh nói:

"Mạo hiểm? Giang hồ cưỡi ngựa, gió hay mưa khi nên ra tay thì ra tay, đơn giản là thêm mấy ngôi mộ hoang trong núi xanh, chưa đến cuối cùng không biết chôn ai. Chờ đi.”

Viên Cương ngẩng đầu nhìn trăng.

...

Trăng treo trên cao, vách núi đá trụi lủi không cọng cỏ, trên vách núi đào nhiều cái hang.

Nơi đây là ổ ưng của Tụ Linh sơn, trong mỗi hng có một con chim thân hình to lớn.

Khác với những con chim chưa thuần hỏa bị nhốt trong lồng ở Linh Hóa cốc, ở đây đều là đã thuần hóa, nghe lời, ngoan ngoãn không cần nhốt.

Phía sau mỗi cái hang có đường hầm cho người ra vào, trên dưới nguyên ngọn núi ngang dọc đường hầm cho người phụ trách nơi này ra vào.

Trong một hang núi có con nguyệt điệp bay vòng quanh cửa hang ba vòng.

Trong rừng dưới núi nhanh chóng xuất hiện tín hiệu tương tự.

Chốc lát sau Triều Thắng Hoài xuất hiện bên Tụ Linh sơn, lại gần đệ tử thủ vệ ở chân núi chào hỏi, nhiệt tình ôm ôm cánh tay nói cười mấy câu rồi từ chối nói có việc bận, từ biệt.

Triều Thắng Hoài đi tới góc vắng móc ra một cục giấy từ ống tay áo nhanh chóng mở ra xem, trong cục giấy bao năm chỉ linh. Triều Thắng Hoài siết tay lại bước đi.


Triều Thắng Hoài đến cái đình trên đỉnh núi nhìn Tụ Linh sơn dưới ánh trăng trước mặt, y ngồi xuống cầm bình rượu mang theo bên người, nhấp ngụm rượu. Nguyệt điệp bay ngoài đình phát tín hiệu với bên Tụ Linh sơn.

Triều Thắng Hoài ở trong đình trông như mượn rượu giải sầu, mà đúng thật.

Hơn hai mươi con chim to, mỗi con giá tiền khác nhau, ước chừng cỡ ba ức kim tệ, toàn bộ chết vào tay Triều Thắng Hoài.

Triều Thắng Hoài biết rõ nếu bị lộ chuyện này sẽ thế nào, đó là tội chết, gia gia cũng không bảo vệ mạng sống của y được, không chừng tự mình xé xác y.

Nhưng Triều Thắng Hoài càng rõ ràng mình gặp cái gì, như gặp ma quỷ hướng dẫn từng bước làm y bất giác đi theo, muốn quay đầu lại nhưng phát hiện mình đã chìm vào vòng xoáy lớn không bò ra được.

Điều duy nhất Triều Thắng Hoài có thể làm là khiến Ngưu Hữu Đạo nhanh chóng rời đi, như hắn đã nói, sau khi việc thành công bắt lấy điểm yếu mạng sống của hắn là y an toàn.

Đối với Triều Thắng Hoài thì mạng sống của hai mươi con chim bay quan trọng hay mạng của y quan trọng? Khôg khó lựa chọn.

Trong địa lao, Thiệu Tam Tỉnh cầm hộp thức ăn đi tới ngồi xổm ngoài hàng rào tách ra từng tầng đưa vào khe dưới lao tù.

Thiệu Tam Tỉnh nói với Thiệu Bình Ba đứng quay lưng về phía đèn dầu:

"Đại công tử ăn chút đi."

Thiệu Bình Ba quay lại chậm rãi đến gần, nghiêng đầu nhìn tu sĩ ngồi xếp bằng cuối hành lang.

Thiệu Bình Ba đến gần hàng rào hỏi nhỏ:

“Ngươi có thể liên lạc với bên ngoài không?


Thiệu Tam Tỉnh nhỏ giọng nói:

"Chỉ cho phép ta ra ngoài lấy thức ăn hoặc thêm quần áo, đệm chăn đồ dùng cho công tử. Hai tu sĩ đi theo, không thể liên lạc với bên ngoài. Nhưng đại nhân hỏi Chung tiên sinh đã biết một việc, biết đại công tử ám hại Ngưu Hữu Đạo vì người Đại Thiền sơn điều tra Điệp Mộng Huyễn giới nghe đệ tử Vạn Thú môn trò chuyện ở thành Vạn Vật.”

“Tình cờ nghe? Hừ hừ, những người Vạn Thú môn này chắc là Ngưu Hữu Đạo cố ý sắp xếp...”

Thiệu Bình Ba tạm dừng, mắt hấp háy:

“Theo phong cách thường thấy của Vạn Thú môn thì sao người của họ tham gia vào việc này? Lục Thánh Trung truyền tin tức về nói đệ tử Vạn Thú môn bị lợi dụng tên là gì?”

Thiệu Tam Tỉnh ngẫm nghĩ, nói:

“Triều Thắng Hoài, tôn tử của Triều Kính trưởng lão Vạn Thú môn.”

Thiệu Bình Ba sắc mặt âm trầm nói:

“Tôn tử của trưởng lão... nguy rồi! Người này hoặc là không ra tay, hoặc đã làm mà trượt tay, nếu trợt tay cũng cũng không nghe Thiên Ngọc môn nhắc tới Ngưu Hữu Đạo ở Vạn Thú môn có hành động truy cứu gì. Xem người Vạn Thú môn phối hợp Ngưu Hữu Đạo để lộ tiếng gió cho Đại Thiền sơn thì Triều Thắng Hoài rất có thể đã bị hắn khống chế, có bối cảnh của người này làm nội ứng trong Vạn Thú môn thì nguy cho ta.”

Thiệu Bình Ba chợt lớn tiếng kêu lên:

“Đi, mời Chung trưởng lão đến ngay! Ta có chuyện quan trọng thông báo!”

Tu sĩ Đại Thiền sơn trông chừng bên kia đầu hành lang nhà tù bị kinh động đứng dậy đến gần.

Thiệu Tam Tỉnh uqay đầu liếc một cái, nhỏ giọng nhắc nhở:

“Đại công tử, không cách nào giải thích hậu quả đầu đuôi vụ việc cho Đại Thiền sơn.”

Thiệu Bình Ba tức giận quát:


“Đi mau!”

Thấy Thiệu Bình Ba đột nhiên vội vã bọn họ Thiệu Tam Tỉnh không dam làm lỡ nhanh chóng chạy. Thiệu Tam Tỉnh chạy tới cửa ra địa lao, dán sát cửa nhiều lần cầu xin tu sĩ trông giữ bên ngoài.

Tu sĩ canh giữ trong tù đến trước mặt Thiệu Bình Ba, nhắc nhở:

“Đại công tử tốt nhất đừng xằng bậy."

Xằng bậy?

Thiệu Bình Ba thành thật gật đầu, vào lúc này không tiện đắc tội, y cũng không muốn giải thích nhiều với đối phương.

Với Thiệu Bình Ba thì người xem Đại Thiền sơn như trời, cả đời sống trong cái vòng Đại Thiền sơn vẽ ra, không tự mình làm chủ được thật sự là y lười giải thích nhiều với tu sĩ này.

Tu sĩ nhìn cơm canh còn nguyên đặt dưới chân Thiệu Bình Ba trong hàng rào nhà tù, lại nhìn Thiệu Bình Ba, trong lòng rất miệt thị. Bình thường thì phong quang lắm nhưng chỉ là con chó của Đại Thiền sơn, cho ngươi phong quang mới được phong quang, cho ngươi không hay ho thì chỉ có chớp mắt.

Thiệu Bình Ba đi loanh quanh trong tù, lòng rối bời không tâm tình ăn gì.

Ban đầu Thiệu Bình Ba không để bụng Đại Thiền sơn, sau khi nhận tin từ Thiên Ngọc môn là đã chuẩn bị tâm lý đối mặt Đại Thiền sơn rồi, cũng chuẩn bị tinh thần Đại Thiền sơn biết Ngưu Hữu Đạo tìm sáu đại phái, chờ khi đó bàn bạc với Đại Thiền sơn về cách ứng đối là được.

Thậm chí Ngưu Hữu Đạo cố ý tiết lộ cho Đại Thiền sơn biết cũng không đáng lo, Thiệu Bình Ba đã chuẩn bị tâm lý hết. Thiệu Bình Ba ứng đối với Đại Thiền sơn nhiều năm, tự nhiên có cách thuyết phục Đại Thiền sơn, khiến Đại Thiền sơn giữ lòng nghi ngờ với tin tức Ngưu Hữu Đạo lộ ra.

Thiệu Bình Ba bày đường lui trước vì biết tính nguy hiểm của Ngưu Hữu Đạo, nhận ra hắn hùng hổ nên mới chuẩn bị trước phòng hờ.

Không ngờ Ngưu Hữu Đạo nắm bắt trạng thái bên Thiệu Bình Ba tinh diệu như thế, tính toán từng khâu nối nhau. Có thể khiến người Vạn Thú môn ra mặt làm Đại Thiền sơn tin răm rắp là Thiệu Bình Ba gây ra rắc rối, là y dạy mãi không sửa hại Đại Thiền sơn đối mặt lo lắng sống chết. Nếu không phải Thiệu Bình Ba kịp lấy lùi làm tiền thì không đơn giản là bị nhốt mà đã phải trả giá đắt.

Giờ Thiệu Bình Ba mới nhận ra cho đến nay Ngưu Hữu Đạo luôn muốn y chết, tốn nhiều công sức nghiên cứu y. Thiệu Bình Ba càng hiểu được mình nắm giữ tin tức giới tu hành quá kém, không biết người Đại Thiền sơn cũng đi thành Vạn vật nên mới bị người của Vạn Thú môn bị Ngưu Hữu Đạo lợi dụng c ắm vào kẽ hở che mắt Đại Thiền sơn.

Mãi khi bị Đại Thiền sơn khống chế Thiệu Bình Ba mới hiểu ra y và Đại Thiền sơn cùng trúng kế của Ngưu Hữu Đạo.

Trước đó Thiệu Bình Ba không hỏi ra nguyên nhân từ miệng Chung Dương Húc được, mãi tới bây giờ mới biết Ngưu Hữu Đạo làm cách nào dụ dỗ Đại Thiền sơn. Từ đó thấy được Thiệu Bình Ba nắm giữ tình báo giới tu hành lạc hậu cỡ nào, đối diện Ngưu Hữu Đạo bị động biết bao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận