Đạo Quân

Quản Phương Nghi khinh thường nói, nhưng lòng rất mong chờ:

“Xì, làm như ta hiếm lạ quà của ngươi lắm.”

Quản Phương Nghi chắc chắn cái gọi là quà liên quan động tĩnh đêm nay của Vạn Thú môn, làm nguyên tông môn hỗn loạn như vậy thì sẽ là món quà thế nào?

Cái tên chết tiệt này không chịu nói, làm lòng người ngứa ngay.

Đêm nay Vạn Thú môn đã định trước không ngủ, không nói người khác, Tây Hải Đường phải ứng đối chưởng môn các đại phái chạy tới hỏi có chuyện gì.

Việc xấu trong nhà không thể đồn ra ngoài, Tây Hải Đường sẽ không tuyên dương với bên ngoài chuyện xảy ra trong môn phái, lấy lý do khác qua loa.

Sáng hôm sau Triều Kính, An Thủ Quý cùng đến đại điện chính cung.

Không đợi hai người chào Tây Hải Đường đã hỏi ngay:

“Tìm được chưa?”

Biến dị đêm qua có hai con chim to từ vách núi rớt xuống ngã xuống, xác nằm dưới chân ổ ưng, còn năm con không thể triệu hồi, Vạn Thú môn phái nhiều người phối hợp Tụ Linh sơn tìm bốn phía, do Triều Kính phụ trách việc tìm kiếm.

An Thủ Quý lặng im cúi đầu, qua một đêm sắc mặt tiều tụy nhiều.

Triều Kính nhìn đám cao tầng, trầm giọng nói:

“Đã tìm được, năm con Hắc Ngọc Điêu chết ở các nơi núi rừng ngoài núi, trong núi nhiều dã thú, khi tìm được xác chết thì đã bị cắn không thành hình, mang về cũng không được gì, lo là ôn dịch, có đệ tử canh giữ chờ chưởng môn quyết định xử trí.”

Tây Hải Đường nổi giận:

“Lại chết bảy con, chim ở Linh Hóa cốc, Tụ Linh sơn liên tiếp xảy ra chuyện, hai trưởng lão phụ trách làm ăn kiểu gì? Cứ tiếp tục thế này có phải muốn toàn bộ chết sạch mới cam lòng? Cho hai ngươi một tháng phải điều tra ra nguyên nhân biến dị, không đưa ra giải thích được thì nhường vị trí lại cho hiền đi!”


An Thủ Quý, Mao Vô Song không nói gì được, hai trưởng lão tiều tụy chắp tay nói:

“Rõ!”

Tin tức rất nhanh truyền vào tai Triều Thắng Hoài, y luôn cao độ chú ý động tĩnh việc này.

Khi biết dưới chân ổ ưng ngã chết hai con thì Triều Thắng Hoài rất bất ngờ, có thể nói là niềm vui bất ngờ. Có thêm hai con bị ngoài ý muốn che giấu cái chết của năm con khác.

Triều Thắng Hoài đoán là vì thể chất loài chim khác nhau, một số phản ứng mãnh liệt với dược vật.

Thật ra tìm được xác năm con chim ít nhiều nhờ công lao của Triều Thắng Hoài, khi biết gia gia của mình lo việc sưu tầm thì y cũng tham gia vào, lén chỉ dẫn chút mới không khiến sưu tầm chậm trễ quá lâu.

Triều Thắng Hoài thở phào, có người thì căng thẳng chết. Thần Bình rút thời gian tìm Triều Thắng Hoài, tìm đến phòng nhỏ trong núi của y.

Tuy Triều Thắng Hoài là tôn tử của Triều Kính nhưng địa vị, tư lịch có hạn, không tư cách ở trong sân, được ở một mình một căn nhà là đã ưu đãi.

Thần Bình vừa vào cửa Triều Thắng Hoài liền chạy ra ngoài nhìn ngó sau đó rút vào phòng, mặt nhăn nhso với Thần Bình.

Triều Thắng Hoài nhỏ giọng trách:

"Tụ Linh sơn xảy ra chuyện, lúc này ngươi chạy đến đây làm gì?”

Thần Bình chộp cánh tay Triều Thắng Hoài nói với vẻ mặt nghĩ mà sợ:

“Sư huynh hãy thành thật nói cho ta biết đi, chuyện đêm qua có phải là sư huynh làm không?”

Triều Thắng Hoài hất tay Thần Bình ra, biểu tình tức giận nói:


“Làm gì mà làm, ngươi nói cái quỷ gì? Lời này có thể nói lung tung sao?"

Thần Bình sốt ruột nói:

“Vậy năm chỉ linh là sao? Năm con Hắc Ngọc Điêu bay mất, nếu bị điều tra ra thì ta không thoát được dính líu.”

Triều Thắng Hoài biết Thần Bình sợ, hai tay vịn vai gã nói nhỏ:

"Ngươi yên tâm, sự việc đã qua rồi, cũng tìm được năm con chim mất tích. Chúng nó đã chết, tông môn tìm được xác năm con Hắc Ngọc Điêu sẽ không điều tra về chúng nó được, có muốn tra cũng là tra nguyên nhân cái chết.”

Tin tức của Thần Bình không nhanh nhạynhạy bằng Triều Thắng Hoài, kinh ngạc hỏi:

“Thật không?”

Triều Thắng Hoài lườm Thần Bình:

“Ta lừa ngươi làm chi? Chuyện lớn như vậy có thể giấu diếm sao? Ngươi tin thì trở về chờ, không lâu sau bên Tụ Linh sơn các ngươi sẽ truyền ra. Sư đệ yên tâm, ta sẽ không hại ngươi, hại ngươi thì ta có lợi gì? Chẳng phải là gặp xui theo ngươi sao?”

Nghe Triều Thắng Hoài nói vậy Thần Bình hơi thả lỏng thần kinh, hỏi dò:

“Sư huynh, chuyện đêm qua là sư huynh làm phải không?”

Triều Thắng Hoài thề thốt phủ nhận:

“Nói hưu nói vượn! Ta vốn định tìm cơ hội mượn mấy con Hắc Ngọc Điêu lên mặt với người ngoài, ai biết ra chuyện như vậy, hại kế hoạch của ta ngâm nước. Nói thật là đột nhiên xảy ra chuyện như vậy làm ta cũng rất bất ngờ. Ngược lại là ngươi, sau khi trở lại nhớ cẩn thận, hôm qua phi cầm bên Linh Hóa cốc xảy ra chuyện, buổi tối phi cầm bên Tụ Linh sơn cũng có chuyện, không chừng đúng là phi cầm truyền nhiễm ôn dịch, không thể không phòng. Ngươi làm việc cẩn thận chút, nên cách ly hãy cách ly, đừng để khi ngươi làm việc lại xảy ra chuyện gì.”


Triều Thắng Hoài sẽ không nói ra sự thật vụ việc.

Thần Bình nửa tin nửa ngờ giải thích của Triều Thắng Hoài, mơ hồ bị đuổi đi.

Thần Bình vừa đi không lâu thì Cao Lam tìm tới.

Triều Thắng Hoài vừa chạm mặt đã mắng:

“Ngươi muốn chết phải không? Hiện tại còn dám chạy đến tìm ta?"

Cao Lam sợ thật, gã biết chuyện đêm qua chắc chắn liên quan đến mình bỏ thuốc.

Cao Lam vào phòng đóng cửa lại, kéo Triều Thắng Hoài vào góc:

“Sư huynh nói dược lượng nhẹ không độc chết mà, sư huynh nói là nhìn gai mắt ai đó, muốn tìm cơ hội tạo rắc rối cho người ta nhưng bây giờ là sao?”

Về lượng thuốc thì Triều Thắng Hoài cũng muốn tìm Ngưu Hữu Đạo hỏi, là hắn nói lượng thuốc nhẹ sẽ không chết, ai ngờ làm hai con chết.

Nhưng nói đi phải nói lại trước khi hành động Triều Thắng Hoài đã bắt động vật nhỏ thí nghiệm rồi, nếu không nắm chắc y sẽ không lỗ mãng hành động.

Ước chừng hai con chim đã chết không phải bị độc chết, là vì phản ứng trúng thuốc quá lớn nên rơi từ trên vách núi xuống không kịp đập cánh bay lên, bị té chết.

“Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai? Ngươi nghĩ ta muốn làm như vậy sao? Sư đệ, việc này hãy để nó nát trong bụng, đừng nhắc với bất cứ ai, nếu không thì sư đệ sẽ không gánh nổi trách nhiệm đó.”

“Sư huynh, dù ta không nhắc đến thì có ích gì? Bị điều tra ra là tội chết!”

“Sư đệ, chuyện đã vậy rồi chúng ta chỉ có thể xem như không xảy ra. Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi không thừa nhận thì không ai điều tra ra sự thật được. Vẫn câu cũ, ngươi bị gì thì ta cũng khó sống yên, nên cứ yên tâm, ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn, ta sẽ tìm ngươi nghĩ cách dàn xếp, tuyệt đối không để liên lụy ngươi. Sư đệ, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, tốt nhất ngậm chặt mồm, dù ngươi có khai ra ta thì ta sẽ không thừa nhận. Bên trên có người nói giúp ta, đến lúc đó không biết ai mới là kẻ gặp xui. Chỉ cần bên ngươi ổn định thì sự việc trôi qua, xong chuyện chúng ta là người trên một chiếc thuyền, nếu không sẽ thành kẻ thù...”

Tốn nước miếng nói mãi mới đuổi Cao Lam đi.

Triều Thắng Hoài không ở yên, bên hệ Triều đã thả lỏng kiềm chế y, thế là y lặng lẽ đi tìm Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo ở trong phòng đả tọa tĩnh dưỡng tinh thần, Viên Cương gõ cửa vào nói nhỏ:


“Đạo gia, treo cờ.”

Ngưu Hữu Đạo mở mắt ra mỉm cười nói:

“Đến đòi nợ rồi, ta khá thích năng lực làm việc của tiểu tử này, đáng tiếc. Kêu Hồng Nương lại đây một chuyến."

Viên Cương xoay người đi ra ngoài.

Ngưu Hữu Đạo ung dung bước ra ngoài cửa phòng.

Quản Phương Nghi thướt tha đi tới, từ xa lên tiếng:

“Đạo gia có gì dặn dò?”

Ngưu Hữu Đạo chống kiếm đứng chờ Quản Phương Nghi tới gần, cười nói:

“Cho mượn ít tiền dùng.”

Nhắc tới tiền?

Quản Phương Nghi mặt biến sắc ra vẻ miễn bàn, khoanh tay trước ngực nghiêng đầu cười lạnh nói:

"Không có tiền! Mệt ngươi không biết ngượng, là nam nhân mà không có việc gì xòe tay đòi tiền nữ nhân, có cần mặt nữa không?”

Ngưu Hữu Đạo cười cười:

“Trước kia cũng đưa nhiều cho bà rồi.”

Quản Phương Nghi buồn cười:

“Trước kia? Ngươi cũng biết nói là trước kia, đúng, ngươi cho ta ít tiền nhưng ngươi cũng ném đống người cho ta nuôi, người này không thể bạc đãi, người kia không thể lơ là. Còn ngươi nữa, ngươi tu luyện tiêu hao linh đan một mình ngươi bằng mấy người. Tất cả không phải đều là ta bỏ tiền ra mua sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận