"Ngươi thực sự cho rằng ta không dám động thủ với ngươi ở Vạn Thú môn?" Hoàng Liệt lần này đích thực đã bị chạm tới giới hạn của y rồi.
Thật ra cũng không cần chạm, lần này Ngưu Hữu Đạo cũng đã ngả bài với y rồi, "Đừng nói ta không dễ dàng bị ngươi giết như vậy, cho dù Hoàng Chưởng môn có thể giết ta, ta nghĩ Hoàng Chưởng môn cũng sẽ hạ thủ lưu tình. Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, không chỉ có một bức thư, mà là ba bức thư, còn có hai bức có người đang đợi động tĩnh, nếu ta có gì không hay xảy ra, hai bức thư kia sẽ lập tức được đưa tới tay ba đại môn phái của nước Yến, thiếu một bức cũng không quan trọng, hán tử say xỉn đưa thư kia vừa vặn bổ sung chỗ khuyết thiếu."
Rõ ràng đang uy hiếp đối phương, chỗ ta nhân chứng vật chứng đều đầy đủ cả, ngươi đụng tới ta thử xem, các người đùa giỡn sáu đại môn phái như vậy còn muốn sống trở lại Đại Thiền Sơn sao?
Sắc mặt cả đám người Đại Thiền Sơn rất khó coi, bản thân tự cho đã làm chuyện không ai biết, nào ngờ nhân chứng vật chứng đều bị bắt được hết.
Bọn họ cũng đều biết nếu để người của sáu đại môn phái biết bản thân bị người ta chơi đùa như vậy, hơn nữa còn bị một thế lực nhỏ ở dưới đùa giỡn xoay tròn, truyền đi làm sao chịu được? Đại Thiền Sơn còn muốn đứng vững không? Còn muốn tiếp tục lợi dụng hai bên ngăn chặn lẫn nhau? Còn có thể để các ngươi coi bọn họ là kẻ ngốc mà khống chế hay không? Chỉ e sẽ lập tức ký kết một hiệp nghị xé xác Đại Thiền Sơn ấy chứ.
Hoàng Liệt cắn môi yên lặng một hồi, hít sâu một hơi nói: "Nếu ngươi mời chúng ta tới đây đã nói rõ ngươi không muốn náo đến mức cá chết lưới rách rồi!"
Năm ngón tay đặt trên chuôi kiếm di chuyển gõ nhịp lên xuống một chút, Ngưu Hữu Đạo mới lên tiếng: "Đã nói đến nước này rồi còn tiếp tục quanh quẩn nữa cũng không còn ý nghĩa gì cả. Điều kiện ta đã sớm đưa ra, ta là người phúc hậu sẽ không làm chuyện nhân lúc cháy nhà mà hôi của, điều kiện chính là giao đầu của Thiệu Bình Ba cho ta. Thiệu Bình Ba chết rồi, nhân chứng vật chứng ta lập tức trả lại cho các ngươi, các ngươi muốn chơi như thế nào là chuyện của các ngươi, về sau không có liên quan gì tới ta hết. Một cái mạng của Thiệu bình Ba đổi lấy sự bình an của cả Đại Thiền Sơn, lần mua bán này không hề thiệt!"
Trước kia có lẽ không nghĩ quá nhiều ở phương diện khác, nhưng khi thực sự phải đối diện, chính thức chạm tới thời điểm muốn gi ết chết Thiệu Bình Ba, trái tim Hoàng Liệt vẫn âm trầm hơn một chút.
Đại Thiền Sơn vốn cũng giống như Thiên Ngọc môn chiếm một phần nhỏ địa bàn phía Đông, chiếm một phần nhỏ địa bàn phía Tây, có thể có được thế lực lớn và quyền lực lớn như ngày hôm nay có thể nói đều do một tay Thiệu Bình Ba kéo lên.
Là Thiệu Bình Ba năm đó thuyết phục Đại Thiền Sơn sẵn sàng cùng phản nước Yến chiếm lĩnh Bắc châu, sau đó cũng chính Thiệu Bình Ba bày mưu tính kế vạch ra chiến lược để cho một khu vực nho nhỏ ở Bắc châu có thể bắc kháng nước Hàn, nam cản nước Yến, kẹp hai đại thế lực ở bên trong mà không ngã.
Còn năng lực của Thiệu Bình Ba cũng rất rõ ràng, cứng rắn kinh thương trong Bắc châu loạn thế, trong khu vực đối lập lập chiến tích rõ ràng như ban ngày, sống trong địa thế Bắc châu khấm khá dần qua từng năm, Đại Thiền Sơn rút ra được lợi ích từ Bắc châu đương nhiên cũng dần có cuộc sống khá giả hơn qua từng năm.
Thiệu Bình Ba đã tiêu tốn tâm huyết vô cùng lớn đối với việc dốc lòng chăm lo cho Bắc châu, không tham tiền tài tư lợi, không màng cẩm y ngọc thực, không ham mê nữ sắc, tập trung tinh thần trên việc thống trị Bắc châu.
Người bần tiện như vậy, có thể khắc chế chính bản thân mình như vậy cực kỳ hiếm thấy.
Vì để lợi dụng hết toàn bộ tinh lực có hạn, vì để giảm bớt sự ràng buộc, Thiệu bình Ba thậm chí đến nay còn chưa lập gia đình.
Thiệu Bình Ba cần chính, ngày đêm vất vả vì Bắc châu, Đại Thiền Sơn cũng không phải người mù, đều nhìn thấy ở trong mắt.
Đại Thiền Sơn thậm chí lo lắng y khiến sức khỏe bản thân trở nên suy sụp nên vẫn luôn phái người giúp y điều trị thân thể, linh đan diệu dược chưa từng thiếu thốn.
Không nói tới việc Thiệu Bình Ba đã mang tới bao lợi ích cho Đại Thiền Sơn, chính tình huống trong ngoài của Bắc châu ngày nay, khả năng trị an trong ngoài nếu đổi lại là người khác, Hoàng Liệt thật sự lo lắng còn có thể ổn định cục diện của Bắc châu được hay không.
"Đại quyền quân sự và chính trị kinh thương Bắc châu ở trong tay cha con Thiệu thị, nếu Thiệu Bình Ba chết, quân tâm Bắc châu hỗn loạn, dân tâm mất cân bằng, sợ rằng sẽ sinh loạn." Hoàng Liệt chần chờ nói.
Ngưu Hữu Đạo thoải mái quăng một câu, "Đây không phải vấn đề ta cần suy xét."
Hoàng Liệt hơi tức giận, "Bắc châu vừa loạn, hai nước Yến - Hàn tất nhiên sẽ thừa dịp loạn mà nhảy vào, Đại Thiền Sơn ta sẽ có kết cục gì? Nếu đã như vậy thì còn có cái gì để đàm phán đây?"
Ngưu Hữu Đạo: "Đại Thiền Sơn nắm trong tay hướng tiến lùi thoải mái đi hướng tốt, có gì cần lo?"
Hướng tốt? Hoàng Liệt giật mình hỏi: "Hướng tốt ở đâu?"
Ngưu Hữu Đạo chỉ một ngón tay về hướng Hoàng Thông đang đứng sau y, "Lời khuyên có ích chẳng lẽ nhanh như vậy đã quên rồi sao? Xem ra thật đúng là thuốc đắng dã tật, lời thật khó nghe lọt mà."
Mọi người nhìn về hướng Hoàng Thông, Hoàng Liệt cũng quay đầu liếc nhìn, lại quay đầu nhìn hướng Ngưu Hữu Đạo, chần chờ nói: "Ý của ngươi là lui về Nam châu? Thiên Ngọc Môn sao có thể cho phép Đại Thiền Sơn ta tranh giành quyền lợi ở Nam châu được?"
Ngưu Hữu Đạo nhấp một hớp trà, buông chén trà, chống kiếm đứng dậy chậm rãi cất bước bỏ đi.
Người vây quanh chủ động nhường đường, Hoàng Liệt cũng không kiềm chế được nữa đứng dậy tới dựa lên lan can bên cạnh.
Ngưu Hữu Đạo vắt kiếm ra trước người, hai tay cài trên chuôi kiếm, "Địa phận lãnh thổ Bắc châu kẹp giữa hai cường quốc, đã phản Yến còn phản Hàn, tự lập chân trong chân ngoài sao có thể lâu dài được? Chỉ cần hơi có biến cố thì chính là một trận đánh tranh đoạt chém giết, một ít tinh hỏa là đã thành lửa cháy lan đồng cỏ rồi, điểm ấy không cần ta nhiều lời, trong lòng Đại Thiền Sơn tất biết rõ."
"Chí nguyện của Thiệu Bình Ba không nhỏ, toan tính quyết sẽ không chỉ giới hạn ở Bắc châu, Bắc châu chẳng qua chỉ là nơi sống yên ổn tạm thời của y mà thôi, là khu vực y tích lũy thực lực. Y một mực tranh thủ thời gian tích lũy lực lượng, một khi thời cơ chín muồi, một khi quanh thân có đối tượng phù hợp để hạ thủ, y cần phải khua binh ra, không có cơ hội thì y cũng có thể sáng tạo ra cơ hội. Đại Thiền Sơn hiện giờ có thể có thực lực khống chế ngoài một châu được sao? Không có!"
"Bắc châu đối với Thiệu Bình Ba mà nói chỉ là nơi ở tạm thời, Đại Thiền Sơn đối với Thiệu Bình Ba mà nói cũng chỉ là sức mạnh dựa vào tạm thời. Giống như Thiên Ngọc Môn, nội tình Đại Thiền Sơn mỏng, cho nên cũng như Thiên Ngọc môn có ý đồ dã tâm muốn khống chế được Thương Triêu tông, cũng đang cố gắng khống chế Thiệu Bình Ba, muốn đợi đến khi thực lực của mình lên cao nữa mới nói tiếp."
"Đại Thiền Sơn còn đang trong quá trình đóng cọc, muốn khuếch trương ra bên ngoài không qua vài thập niên tích lũy thực lực sẽ không cường đại được, nhưng Thiệu Bình Ba có thể đợi Đại Thiền Sơn được vài thập niên sao? Y không đợi được. Một khi thời cơ chín muồi, Đại Thiền Sơn cho là bản thân còn có thể khống chế được Thiệu Bình Ba sao? Si tâm vọng tưởng thôi!"
"Các ngươi cho rằng Thiệu Bình Ba thuận theo là vì sợ Đại Thiền Sơn sao? Chẳng qua chỉ tạm thời lợi dụng mà thôi. Tình hình Bắc châu hiện giờ cần một môn phái thực lực không đủ lớn mạnh, e ngại áp lực bên ngoài, có thể tới một mức độ nào đó phối hợp được với y, có thể cho y thời cơ tích lũy thực lực. Nếu lựa chọn một môn phái quá cường thế, bị áp chế khắp nơi sẽ rất khó có không gian cho y phát huy, mà Đại Thiền Sơn chính là lựa chọn tốt nhất, đây cũng là nguyên nhân vì sao y lại lựa chọn Đại Thiền Sơn."