Đạo Quân

“Miệng ngươi thật là ngọt!” Bộ Tầm cười cười, bước lên, quan sát một chút: “Nghe nói ngươi vẫn còn ở Băc Châu, đột nhiên lại xuất hiện ở đây, ta còn tưởng có người giả mạo. Vô cớ hiến ân cần, nói đi, chuyện gì?”

Ngưu Hữu Đạo hất cằm chỉ tuỳ tùng sau lưng y.

Bộ Tầm khua khua tay, người không liên quan lập tức lui ra ngoài.

Ngưu Hữu Đạo không ngồi, cũng không mời đối phương ngồi. Thời gian rất gấp, hắn nói thẳng: “Đại tổng quản, ta sẽ không nói nhiều, ở Kinh thành này, không có chuyện gì có thể gạt được ngài. Hẳn là ngài đã biết Thiệu Bình Ba đến Kinh thành?

Bộ Tầm cười lạnh nhạt: “Cắn mãi không thả! Hai người các ngươi cứ nhất định phải tranh nhau làm gì? Lần trước, ngươi cướp chiến mã của người ta đi, người ta còn không tìm ngươi tính sổ đâu.”

“Nói thật, ta và y có thù, ngươi giúp ta một việc, cho ta mượn đầu y dùng một lát.”

“Ngươi chạy đến trong cung, nói đùa bạo miệng như thế, có thích hợp sao?”

“Bắc Châu!” Ngưu Hữu Đạo trịng trọng đáp: “Nếu không muốn Bắc Châu đại loạn thì giao đầu y cho ta!”

Hiện giờ tầm mắt của hắn đã hơn lúc trước, hắn đã hiểu lúc trước đối phương để???. Nói trắng ra, trước mắt nước Tề cần bốn nước phía đông ổn định, đột nhiên con hổ nước Tấn kia lại nhảy ra muốn gặm hai cái.

Bộ Tầm giả bộ như không hiểu: “Y chết, sợ là Bắc Châu loạn càng nhanh đi!”


“Y chạy trốn đến đây là bị ta đuổi ra khỏi Bắc Châu. Không dối gạt đại tổng quản, hiện giờ Thiệu Đăng Vân đang bị ta khống chế, ta có thể bóp nát cái mạng của lão ngay lập tức. Chỉ xem đại tổng quản muốn bảo vệ ai thôi. Ta tin tưởng, bằng tầm mắt của đại tổng quản, sẽ không có chuyện không biết tình hình Bắc Châu thế nào.”

“Ta có thể cho rằng ngươi không biết sống chết chạy đến đây uy hiếp ta không?”

Ngưu Hữu Đạo vội vàng khoát tay: “Tuyệt không có ý này! Nói thật, y mưu hại ta không chỉ một lần hai lần, lần này lai phái người đến Vạn Thú Môn ám sát ta, còn cấu kết với Thiên Ngọc Môn hạ tử thủ với ta. Vì thế, Thiên Ngọc Môn đã chết một vị trưởng lão ở Vạn Thú Môn. Ta đã bị y bức đến không còn đường lui. Trước đó ta cũng không nghĩ tới có thể để cho Thiệu Bình Ba trốn thoát. Y chạy, ta chẳng còn cách nào khác, nếu ta không bắt được y, chỉ có thể giết Thiệu Đăng Vân, khiến cho Bắc Châu đại loạn, chặt đứt thế lực mà y có thể dựa vào. Ta không thể để cho y có cơ hội tiếp tục xuống tay với ta. Bằng vào tai mắt của đại tổng quản, có một số việc, chắc hẳn đại tổng quản đã có phán đoán, không cần ta dông dài.”

Bộ Tầm nhíu mày: “Thiệu Bình Ba là ca ca của Anh Vương phi. Há có thể vô cớ giết đi?”

“Chuyện này đơn giản. Đại tổng quản chỉ cần âm thầm rút người bảo vệ y, tự nhiên sẽ có người ra tay giải quyết. Đại tổng quản, có lẽ ta cần nhắc nhở ngài một chút, Thiệu BÌnh Ba cấu kết với Thiên Ngọc Môn ra tay với ta, nếu ta có chuyện gì ngoài ý muốn, chẳng những Bắc Châu sẽ loạn, Nam Châu cũng sẽ loạn. Một nam một bắc đồng thời xảy ra chuyện, bên nước Yến không làm tốt sẽ xảy ra chuyện lớn. Thiệu Bình Ba đã là chó nhà có tang, vì y, có đáng không?”



Bộ Tầm tiến vào trong ngự thư phòng, chờ Hạo Vân Đồ ném tấu chương đang phê duyệt sang một bên mới xích lại thì thầm mấy tiếng.

Hạo Vân Đồ đặt bút xuống, trầm mặc, sau một hồi lâu mới buông tiếng thở dài: “Thiệu Bình Ba là một nhân tài, thực đáng tiếc. Nhưng gia hoả này không phải kẻ an phận, giữ lại thưc không biết sẽ xui khiến Hạo Chân làm gì.”

Lão quay lại nói với Bộ Tầm: “Ngươi còn nhớ chuyện Ngọc Thương tiên sinh bái sư chứ? Quả nhân mất mặt lắm rồi. Lần này, tiểu tử này đụng vào, vừa vặn có thể trả công bằng cho Ngọc Thương tiên sinh.”

Bộ Tầm cúi thấp người, mỉm cười thưa: “Vâng!”


Không bao lâu sau, một thái giám khôi ngô dẫn theo hơn mười người hộ tống Ngưu Hữu Đạo rời hoàng cung.

Lâu không thấy Ngưu Hữu Đạo ra, Quản Phương Nghi và Trần Bá đứng đợi ngoài cung hơi lo lắng, không biết có xảy ra chuyện gì không, nhưng đây là hoàng cung Tề quốc, hai người không thể xông vào, trên thành cung thành có rất nhiều tu sĩ đang âm thầm nhìn chằm chằm họ.

Động tĩnh từ sau cửa cung truyền đến, cửa cung mở ra, mấy chiếc xe ngựa có vẻ bình thường đi ra.

Lúc xe ngựa dừng cạnh hai người, màn cửa vén lên một góc lộ ra gương mặt Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo ở bên trong gọi: “Lên xe!”

Lúc này hai người chui vào xe ngựa, kết quả phát hiện trong xe có hai thái giám dáng vẻ khôi ngô.

Nhìn thấy người này, vẻ mặt Quản Phương Nghi trở nên cẩn thận hơn nhiều, mặc dù không qua lại với người này nhưng bà ta vẫn biết.

Thái giám này vốn tên gì, hầu hết mọi người đã không còn biết, chỉ biết là đồ đệ của đại nội tổng quản Tề quốc Bộ Tầm, người này xưng Bộ Phương, là tâm phúc của Bộ Tầm, người này ra mặt thường đại diện cho Bộ Tầm.

Quản Phương Nghi không khỏi lặng lẽ nhìn Ngưu Hữu Đạo thêm hai cái. Bà không rõ giữa Ngưu Hữu Đạo và Bộ Tầm có quan hệ gì. Nhớ lại lúc đầu dưới sự uy hiếp của Bộ Tầm bà ta không thể không đi theo Ngưu Hữu Đạo.

Trong xe ngựa yên tĩnh im ắng, chỉ có tiếng bánh xe và tiếng vó ngựa.


Trên đường, một chiếc xe ngựa đi ngang qua qua mấy chiếc xe ngựa này sau đó đổi hướng, đi về nơi vắng vẻ.

Trong xe, hai tu sĩ đang đi cùng hai người mặc trang phục hạ nhân. Hai hạ nhân này chính là Thiệu Bình Ba và Thiệu Tam Tỉnh, nhưng đã kéo căng da, nối lông màu, đổi màu da, dịch dung, không phải người rất quen thuộc sẽ không thể nhận ra hai người.

Ven đường yên tĩnh vắng vẻ, có mấy đứa trẻ đang chơi quanh đống lửa nhảy nhót.

Xe ngựa đi xuyên qua làn khói bay bay, đi thẳng một đường, không khỏi ngửi thấy mùi khét trong đống lửa.

Đi chưa được bao xa, mã phu lái xe đột nhiên lung lay sắp đổ, lúc ghìm chặt xe ngựa thì thân thể mềm nhũn, ngã xuống trên càng xe.

Hai tu sĩ trong xe ngựa cũng xụi lơ trên thành xe, thở nặng nề.

Thiệu Bình Ba ngồi ngay ngắn hất cằm, Thiệu Tam Tỉnh lập tức đứng dậy chui ra khỏi xe, nhìn xung quanh, nhấc màn xe lên mời.

Thiệu Bình Ba đứng dậy bước ra, một tu sĩ đang dựa trên thành xe cố gắng nâng một tay lên, chỉ vào hắn: “ Ngươi... ngươi...”

Thiệu Bình Ba hờ hững liếc nhìn, lạnh nhạt nói: “Đa tạ hai vị đưa tiễn.”

Chủ tớ hai người tuần tự xuống xe ngựa.

Thiệu Bình Ba giẫm bên ánh trăng trên đường, không nhanh không chậm tiến lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, ung dung không vội, cho dù giống một hạ nhân thì giờ khắc này vẫn không mất đi phong độ đại công tử Bắc Châu.

Đi không được bao xa, trong ngõ có một người mặc áo đen, ra dấu mời với hai người, hai người cua vào ngõ hẻm, biến mất trong bóng tối...


Đợi xe đi thẳng vào ngoại tân quán, dừng ở một chỗ hẻo lánh trong ngoại tân quán, đám Ngưu Hữu Đạo chưa xuống xe đã tự có người đi thăm dò tình hình.

Người thăm dò tình hình nhanh chóng quay lại, bẩm báo với Bộ Phương đang ngồi ngay ngắn trong xe: “Phương gia, mục tiêu không có trong quán, theo hai tên đệ tử ba phái lưu lại nói, lúc trời chưa tối, bên sứ quán Vệ quốc đã cử xe ngựa đến, đón mục tiêu đến Vệ quán dự tiệc, có đệ tử ba phái đi theo bảo hộ.”

Nghe tên trước mặt nói, Ngưu Hữu Đạo giật mình, sau khi nghe xong liền khẽ thở phào một hơi, nhìn Bộ Phương.

Bộ Phương trầm giọng nói: “Lập tức đi dò xét, xem thử khi nào yến hội kết thúc, nhìn chằm chằm mục tiêu.”

“Rõ!” Ngoài cửa sổ có tiếng đáp, màn xe buông xuống.

Sau đó đội xe quay đầu, lại chạy khỏi ngoại tân quán, chạy đến sứ quán Vệ quốc.

Trên đường, Bộ Phương chợt lãnh đạm lên tiếng: “Sau khi mục tiêu ra khỏi Vệ quán, ta sẽ cho đệ tử ba phái buông lỏng bảo hộ với mục tiêu.”

Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, hiểu rõ ý hắn. Dù sao Thiệu Bình Ba cũng là ca ca của Anh vương phi, bên này sẽ không vô duyên vô cớ vọng giết, chỉ có thể để Thiệu Bình Ba xảy ra chuyện bất ngờ.

Thật sự không biết, trong sứ quán Vệ quốc đã xảy ra chuyện bất ngờ.

Trong yến tiệc có mỹ cơ vừa ca vừa múa, có khách đang nâng ly cạn chén, không ngừng khách sáo với nhau nhưng lại có một chỗ trống không, thiếu đi một vị khách.

Chỗ thiếu chính là Thiệu Bình Ba.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận