Thân là người trong giới tu hành nhiều năm, dĩ nhiên sẽ không lạ lẫm với cái tên này. Tuy Ngưu Hữu Đạo chưa từng gặp nhưng cũng có thể coi là ngưỡng mộ đại danh đã lâu, ừ đáp: “Cao thủ đứng thứ năm Đan bảng, nghe nói là bác học hồng nho, đại gia binh pháp, học sinh môn hạ không phú thì quý, nghe nói ngay cả Thượng tướng quân Hô Diên Vô Hận quý quốc cũng từng là học sinh của ông ấy, hình như rất nổi tiếng. Quý nhân Đại tổng quản nói chính là ông ấy sao?”
Bộ Tầm ừ: “Lúc ấy bệ hạ và ông ấy gặp nhau, ông ấy có nhắc đến ngươi...” Tình hình đại khái cũng có thể kể đại khái, trọng điệm chính là Ngọc Thương cực kỳ thích tài hoa của Ngưu Hữu Đạo, muốn mời Ngưu Hữu Đạo làm sư phụ cho nhi tử huynh đệ đã chết của ông ta.
Ngưu Hữu Đạo nghe xong ánh mắt lấp lóe, trầm mặc.
Trầm mặc một hồi lâu, chợt lên tiếng nói: “Dừng xe!”
Xe chưa ngừng, cũng sẽ không nghe hắn, Bộ Tầm lạnh nhạt nói: “Có thể xây dựng mối quan hệ với Ngọc Thương tiên sinh, đối với tương lai sau này của ngươi trong giới tu hành rất có lợi, là chuyện tốt nhiều người muốn mà không được. Hơn nữa, Ngọc Thương tiên sinh không ép buộc ngươi, ngươi không đồng ý cũng không sao, người ta sẽ không miễn cưỡng, nhưng ngươi ít nhất phải giúp bệ hạ dọn dẹp chuyện này, chẳng lẽ chút chuyện nhỏ này ngươi cũng không muốn giúp?”
Lúc trước Hạo Vân Đồ đã đồng ý với Ngọc Thương, kết quả để Ngưu Hữu Đạo chạy, làm Hạo Vân Đồ thật sự rất mất mặt.
Mấu chốt là chuyện Ngọc Thương người ta đồng ý với Hạo Vân Đồ đã làm được, thúc đẩy thông gia với Hô Diên gia, giờ có cơ hội này, đương nhiên Hạo Vân Đồ muốn cứu vớt thể diện này.
Ngưu Hữu Đạo dường như không có tâm trạng đùa giỡn như trước, trở nên rất bình tĩnh: “Đại tổng quản hiểu lầm, đột nhiên nhớ ra có vài việc muốn thông báo với người dưới. Đại tổng quản yên tâm, xuống xe bàn giao mấy câu sẽ quay lại.”
Không trở về cũng không được, Bộ Tầm người ta đích thân xuất mã, dưới mí mắt Bộ Tầm có thể dễ dàng bỏ chạy như vậy sao?
Vẻ mặt Bộ Tầm hòa hoãn lại, đưa tay gõ bên bệ cửa sổ “cốc cốc cốc” ba cái.
Xe ngựa lập tức dừng lại, còn có tác dụng hơn Ngưu Hữu Đạo la to rất nhiều.
Ngưu Hữu Đạo chui ra khỏi xe nhảy xuống, đi về phía Quản Phương Nghi và Trần Bá đi theo phía sau, kéo Quản Phương Nghi đến cạnh nói thầm rỉ tai vài câu, sau đó trở về, lại chui trở lại xe ngựa.
Xe ngựa tiếp tục tiến lên, Bộ Tầm nhìn ra Ngưu Hữu Đạo hình như có thêm nhiều tâm sự.
Phù Phương Viên, trong một ngôi đình ở rừng trúc, Ngọc Thương tĩnh tọa trầm mặc, Thiệu Bình Ba đã chạy mất?
Ông nhìn chằm chằm, người ngay dưới mí mắt ông thế mà cứ như vậy chạy mất.
Bị người ta lợi dụng hộ tống người từ Bắc Châu đến, lại bị người ta tùy tiện thoát khỏi trói buộc bên này, còn muốn cho người ta biết tay một chút, ai ngờ người muốn người ta biết tay thì nhiều, nhưng người ta cứ thế bỏ đi, khiến mọi người không kịp trở tay.
Tâm trạng Ngọc Thương không được tốt lắm, không phải vì bị đùa giỡn, mà cảm thấy Thiệu Bình Ba đang miệt thị Hiểu Nguyệt các, người ta thà đến Vệ quốc chứ không chịu đầu quân bên này chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ người ta căn bản không coi trọng Hiểu Nguyệt các!
Thiên hạ này dù sao cũng là thiên hạ của giới tu hành, Hiểu Nguyệt các dù sao cũng là thế lực lớn có sức ảnh hưởng trong giới tu hành. Thiệu Bình Ba lại không thèm để ý đến bên này, dứt khoát tìm thế lực thế tục nương tựa.
Dù sao ngươi cũng phải nói một chút, hỏi một chút bên này có thể cho ngươi được cái gì? Kết quả người ta cũng chẳng thèm hỏi, trực tiếp bỏ đi rồi.
Ông ta biết rõ, loại người đã đi đến bước như Thiệu Bình Ba, người có thể dùng một Bắc Châu nhỏ bé cân bằng hai nước Yến, Hàn, là người có con mắt độc đáo.
Thiệu Bình Ba không coi trọng, với ông ta mà nói, đó là một cảm giác thất bại khó hiểu!
Nhưng nghĩ kỹ lại, lựa chọn của người ta hình như không sai. Không nói gì khác, Thiệu Bình Ba thật sự có thể đắc thế ở Vệ quốc, Hiểu Nguyệt các cũng sẽ không vì chút chuyện này mà hành động theo cảm tính dùng hết quyền thế để đối nghịch.
Độc Cô Tĩnh bước nhanh đi vào: “Sư phụ, Bộ Tầm tới, còn mang theo Ngưu Hữu Đạo cùng đến bái phỏng.”
“Ngưu Hữu Đạo?” Ngọc Thương kinh ngạc: “Không phải hắn bị giam lỏng sao?”
Hỏi nhiều hơn cũng vô ích, không bằng lập tức đứng dậy nghênh đón.
Xe ngựa đã tiến vào Phù Phương Viên, khách nhân xuống xe, có người dẫn vào nơi tiếp khách, Ngưu Hữu Đạo đi bên cạnh Bộ Tầm, nhìn xung quanh.
“Ngươi không xa lạ gì với nơi này nhỉ?” Bộ Tầm cười hỏi một câu, trong lòng có chút cảm khái, nữ nhân bệ hạ nhớ thương nhiều năm vậy mà lại bị thằng nhãi này dắt đi.
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Không thay đổi gì cả.”
Ngọc Thương tay áo tung bay bước đến, chắp tay từ xa: “Đại tổng quản đích thân tới, không tiếp đón từ xa!”
Hai bên chạm mặt, Bộ Tầm đáp lễ: “Có nhiều chuyện quá, sợ đột ngột thay đổi gì nên đến mà không báo trước, mạo muội tới chơi, hi vọng không quấy rầy thanh tịnh của Ngọc Thương tiên sinh.”
“Nói quá lời, Đại tổng quản là khách quý có mời cũng không mời được.” Ngọc Thương khách khí, thấy Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm mình đánh giá chưa xong, cười hỏi: “Vị này hẳn là Ngưu Hữu Đạo dương danh thiên hạ?”
Ngưu Hữu Đạo chắp tay hành lễ: “Tiên sinh như ánh trăng sáng, tại hạ chẳng qua chỉ là hạt gạo, so với tiên sinh, không đáng giá nhắc tới. Vãn bối Ngưu Hữu Đạo bái kiến Ngọc Thương tiên sinh!”
“Khách khí quá, mời!” Ngọc Thương đưa tay mời, đích thân mời hai người đến ngồi trong đình các xanh ngắt.
Vừa ngồi xuống nói chuyện, hai bên đều nói rõ ý đồ đến.
Sau khi biết dụng ý Bộ Tầm đưa Ngưu Hữu Đạo đến, trong lòng Ngọc Thương “bộp” một tiếng, vô thức nhìn Ngưu Hữu Đạo thêm hai cái, không thấy chút manh mối gì từ trên mặt Ngưu Hữu Đạo.
Ngọc Thương lập tức bộ dạng mừng rỡ như điên, mặt mũi vô cùng nhiệt tình mời Ngưu Hữu Đạo làm sư phụ cho “chất tử” của mình.
Ngưu Hữu Đạo liên tục cự tuyệt, lý do cự tuyệt giống như lý do khi trêu đùa Bộ Tầm, từ chối không nhận thơ do mình làm mà đẩy sang Đông Quách Hạo Nhiên.
Không có chứng cứ, cuối cùng Ngọc Thương chỉ có thể tiếc nuối.
Bộ Tầm có nhiều việc, không thể ở đây lâu, đến đây chỉ đại diện Hoàng đến cho Ngọc Thương một công đạo mà thôi.
Ngọc Thương cũng không tiện giữ lão ta lại, có điều lại liên tục giữ Ngưu Hữu Đạo. Ngưu Hữu Đạo từ chối nói có chuyện quan trọng không chịu ở lại, bên này cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể tiễn khách.
Trước khi chia tay, Ngọc Thương giữ tay Ngưu Hữu Đạo, liên tục mời, bảo hắn rảnh rỗi thì thường ghé tới đây.
Ngưu Hữu Đạo tất nhiên là cám ơn.
Sau khi khách khứa rời đi, Ngọc Thương nhanh chóng quay lại trong đình các trước đó, mở nắp chén trà đặt trước mặt chỗ ngồi Ngưu Hữu Đạo ra, chỉ thấy nước trà còn đầy, sâu cạn không có gì thay đổi.
Trước đó ông đã cố ý chú ý, lúc Ngưu Hữu Đạo bưng trà uống tay áo nhấc tương đối cao, tương đối che giấu.
Khép nắp trà lại, sắc mặt Ngọc Thương âm trầm, nghiêng đầu nhìn về phía Độc Cô Tĩnh đứng bên, lạnh lùng nói: “Thân phận của ta tám chín phần mười đã bại lộ!”
Không cần ông nói, nhìn thấy nước trà, Độc Cô Tĩnh cũng hiểu, Ngưu Hữu Đạo rõ ràng đã phòng bị bên này, có Bộ Tầm ở đây nhưng vẫn có thể giả vờ với người có danh vọng là sư phụ như vậy là có thể thấy được dấu vết rồi.
Lúc trước bên Hiểu Nguyệt các truy sát Ngưu Hữu Đạo, dưới tình thế cấp bách, sư phụ đích thân xuất mã tìm Tề Hoàng, lợi dụng mạng lưới tình báo khổng lồ của Tề quốc.
Chuyện này, sư phụ làm không chút sơ hở, người trung gian Tề quốc còn không nghi ngờ nhưng không thể xé rách tầng giấy người trung gian này, không thể để người trong cuộc có thể nhìn thấy nhau qua lỗ hổng.
Kết quả sau khi gặp nhau, người bình thường có lẽ sẽ không chú ý, nhưng Ngưu Hữu Đạo là người thường sao? Kẻ có thể bức cho Thiệu Bình Ba chạy trối chết, có thể trốn thoát dưới mạng lưới truy sát trùng điệp của Hiểu Nguyệt các, phản ứng thật quá nhạy cảm!