Chung quanh, có khoảng mười con tọa kỵ phi hành, có người dùng mười con tọa kỵ phi cầm này chặn đường!
Tất cả mọi người đều căng thẳng, trên đường Ngưu Hữu Đạo đã nhắc nhở mọi người cẩn thận, chuyến này có thể sẽ gặp gỡ phiền phức, để mọi người luôn duy trì cảnh giác.
“Sa mạc! Lao thẳng về phía trước!” Viên Cương rút Tam Hống Đao trên tay, đao chỉ về phía trước gầm thét.
Cứ bay thẳng lên cao thì không thể, phi cầm loại lớn này không thể bay cao vô hạn, Ngưu Hữu Đạo biết hắn ta có thể triệu tập Sa Hạt, chỉ cần tiến vào sa mạc là có thể có trợ lực.
Ba con phi cầm bên này lập tức tạo thành hình chữ “phẩm” vọt tới trước.
Viên Phương hết nhìn đông đến ngó tây mặt mày sợ hãi, Ngân Nhi thì lại vô cùng bình tĩnh.
Thấy nàng bình tĩnh, Viên Phương cũng an tâm.
“Xích Liệp điêu!”
Cũng với tiếng kêu bất an phát ra của ba con tọa kỵ bên này, Quản Phương Nghi đổi sắc mặt kêu lên.
Trong ba con phi cầm chặn đường phía trước, có một con vọt tới với tốc độ nhanh hơn, hơi đến gần, có thể thấy là một con chim lớn lông vũ đỏ tươi.
Xích Liệp điêu là khắc tinh của Hắc Ngọc điêu, có thể săn giết Hắc Ngọc điêu, tốc độ phi hành cũng nhanh hơn Hắc Ngọc điêu.
Chẳng những là phía trước, trái phải cũng lao đến một con Xích Liệp điêu, ba con Xích Liệp điêu từ ba phía lao tới, tốc độ nhanh hơn bên này khiến bên này không thể né tránh.
Khi gần như có thể thấy rõ ba người bịt mặt mặc áo đen trên tọa kỵ thì ba người bịt mặt áo đen gần như đồng thời vung tay, ai nấy tay cầm cung, ba mũi tên cùng gắn lên dây cung.
Vút vút vút, chín mũi tên lao về phía trước.
Vào thời khắc đám Ngưu Hữu Đạo đang định phòng ngự thì chín mũi tên đột nhiên hóa thành sương mù tản ra.
“Thiên Cơ Phá Cương Tiễn!”
Quản Phương Nghi sợ hãi kêu lên, vung một đạo lưu quang bắn về phía trước.
Cạch! Một đạo Khai Sơn phù nổ tung giữa bầu trời, cương khí cường đại phun ra.
Đợi cho ba tên cưỡi tọa kỵ xông vào trong cương phong cuồng loạn, có thể nhìn thấy những tơ châm mỏng manh hơn sợi tóc phiêu đãng bay loạn, thế công của Thiên Cơ Phá Cương Tiễn đã miễn cưỡng bị Khai Sơn phù làm loạn trận thế, mất đi uy lực công kích.
Xích Liệp điêu phía đối diện đang xông tới đột nhiên kinh hãi nhảy lên, sượt qua ba con Hắc Ngọc điêu bên dưới.
Sáu tên áo đen bịt mặt phía trước cưỡi hai con Hắc Ngọc điêu cũng vọt tới, năm người trong số đó giương cung, đồng thời kéo dây cung.
Vút vút vút mười lăm mũi tên một lần nữa phóng tới.
“Khốn kiếp!”
Quản Phương Nghi giận dữ mắng một tiếng, như phát hiệu lệnh, chẳng những bà ta mà ngay cả Hứa Lão Lục cùng cưỡi với Viên Cương, Trần Bá cùng cưỡi với Ngân Nhi và Viên Phương, đều phất tay bắn ra một đạo lưu quang.
Xoẹt xoẹt xoẹt! Ba đạo Khai Sơn phù đồng loạt bắn ra, lần lượt nổ tung phía trước.
Ba tọa kỵ lại vọt qua trong tơ châm bay lả tả.
Ngưu Hữu Đạo chống kiếm đứng trên lưng chim ưng mặt không biểu cảm, có điều đột nhiên khẽ vươn tay, kẹp một cây châm mỏng trong tay, phát hiện trên cây châm có màu xanh, có độc!
Quản Phương Nghi làm ảo thuật, hai tay liên tục vung lên bắn ra sáu đạo lưu quang đánh về phía hai con Hắc Ngọc điêu lao tới phía đối diện.
Biết là sát thủ Hiểu Nguyệt các phái tới, bà ta sao còn có thể thận trọng, chỉ cần có thể phá vây, có thể bất chấp mọi giá.
Dù sao đối phương cũng đã bất chấp mọi giá, Thiên Cơ Phá Cương Tiễn mỗi một cây đều không dễ chế tạo, mỗi cây đều vô cùng đắt đỏ.
Sáu tên áo đen bịt mặt vừa đến đã giật mình, dùng phù triện đánh điên cuồng thế này thì trên tay có bao nhiêu phù triện chứ, nếu không phải biết mục tiêu là nhân vật nào, bọn hắn không thể không nghĩ rằng đang chống đối với người của Thiên Hành tông.
Những tên bịt mặt trên người không có cung tiễn cũng không mang vũ khí đột nhiên từ sau lưng một con Hắc Ngọc điêu bắn ra, trong nháy mắt vẫy ra những chưởng ảnh màu xanh.
Thấy chưởng ảnh màu xanh, Ngưu Hữu Đạo trong nháy mắt liên tưởng đến tình hình Đoạn Hổ kể khi Hắc Mẫu Đơn bị người ta đả thương.
Roẹt roẹt roẹt...
Sáu đạo Khai Sơn phù đồng thời bị đánh nổ tung, mấy tên áo đen bịt mặt chui ra từ trong cương phong mạnh mẽ, cánh tay vung lên, một cánh tay hư ảo màu xanh tràn ngập từ dưới bay lượn lên như một trảo ảnh to lớn của long trảo từ dưới phóng lên tận trời.
Ba con phi cầm không đề phòng bên dưới, không có ai phòng thủ bị trảo ảnh phóng lên tận trời đánh trúng.
“Gào...”
Ba con Hắc Ngọc điêu đám Ngưu Hữu Đạo cưỡi phát ra tiếng r3n rỉ, bị đánh đến mức lông vũ bay tán loạn, máu tươi phun giữa trời, bóng người bị đòn tấn công mạnh cũng bay tán loạn.
Hứa Lão Lục kéo Viên Cương bay xuống dưới, Trần Bá mang theo Viên Phương và Ngân Nhi, lấy ra hai tấm bùa chặn sát thủ trên hai con Hắc Ngọc điêu chặn đường, Quản Phương Nghi kéo Ngưu Hữu Đạo bỏ trốn.
“Ngươi mau ra tay đi!” Viên Phương sợ hãi lo lắng, hét lên với Ngân Nhi.
Ngân Nhi vừa đáp xuống ngẩng đầu nhìn lông vũ tung bay giữa trời, còn cả ba con Hắc Ngọc điêu đang lộn người từ trên rơi xuống, lông mày dần nhíu lại.
“Đạo gia!” Quản Phương Nghi bỗng nhiên kêu lên sợ hãi.
Bà ta nhất thời không chú ý đã bị Ngưu Hữu Đạo giãy khỏi tay, quay đầu nhìn thì thấy Ngưu Hữu Đạo đã bay sang một hướng khác, bay đi đuổi theo cao thủ ra tay ban nãy.
Phi cầm chở sát thủ bốn phía trên bầu trời đã lần lượt đuổi theo về phía hắn.
Tên áo đen bịt mặt không mang vũ khí thấy Ngưu Hữu Đạo bnay về phía mình, ánh mắt rõ ràng sửng sốt một chút, hơi bất ngờ, mình còn sợ hắn chạy, không ngờ hắn lại đuổi tới nên liền hứng thú tăng thêm lực cản, giảm tốc độ lại.
Ngưu Hữu Đạo lăng không đuổi đến, gần như cùng bay, hai người đều quay đầu nhìn nhau.
Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm y hỏi: “Lần trước lúc truy sát ta, người đánh bị thương Hắc Mẫu Đơn ở Cửu Đạo Xuyên là ngươi đúng không?”
Đối phương trừng mắt nhìn, phát ra âm thanh hơi già nua: “Cửu Đạo Xuyên? Ngươi nói nữ nhân bị đánh rơi xuống vách núi chạy thoát kia sao? Nếu là nàng ta, vậy thì không sai, là ta đả thương.”
Nghe giọng nói có thể cảm nhận ra tuổi tác không nhỏ.
Vẻ mặt Ngưu Hữu Đạo rất bình tĩnh, không buồn không vui nói: “Nàng chết! Bị ngươi đánh chết.”
Người bịt mặt: “Đó là chuyện rất bình thường, không biết tự lượng sức mình bình thường đều có kết cục như vậy!” Có ý ám chỉ, hình như hành động hiện nay của Ngưu Hữu Đạo cũng vậy.
Ngưu Hữu Đạo: “Có thể bắt sống, ngươi sẽ không giết ta!”
Sở dĩ nhận định đối phương phải tận lực bắt sống, nguyên nhân không khó đoán, Ngọc Thương không dám chắc chắn hắn có chuẩn bị hậu chiêu không, không dám đảm bảo hắn không tiết lộ bí mật này ra ngoài, cách tốt nhất là bắt sống hắn, ép hỏi bí mật có bị lộ cho ai không.
Nếu thật sự có hậu chiêu, vậy thì cứ giữ tính mạng hắn trong tay để hậu chiêu không thể tuỳ tiện phát tác!
Trước khi chưa làm rõ điều này, Ngọc Thương sẽ không dám tùy tiện giết hắn, nếu có những người khác nắm giữ bí mật, giết hắn thì có ích lợi gì.
Người bịt mặt: “Hóa ra ngươi đã biết, khó trách.”
Mới vừa rồi còn cảm thấy khá kỳ quái, nghe nói mới tu vi Trúc Cơ kỳ, sao dám đưa tới cửa, còn tưởng là có gì trông cậy, hóa ra là biết mình muốn bắt sống, xem ra là sợ bị ngộ thương,
Ngưu Hữu Đạo: “Xem ra người sai ngươi tới không nói ngươi biết vì sao phải bắt ta.”
Người bịt mặt: “Ta cần biết không?”
Ngưu Hữu Đạo: “Không muốn nghe ta giải thích sao? Có lẽ sẽ có lợi cho ngươi đấy.”
“Muốn dùng miệng giải quyết vấn đề, ngươi tìm nhầm người rồi.” Người bịt mặt dứt lời, thấy mình sắp rơi xuống đất, bàn tay đột nhiên chụp một cái, một trảo ảnh màu xanh to lớn đột nhiên hiện hình.
Ngưu Hữu Đạo trở tay không kịp, vừa vặn bị bắt.
Trảo ảnh màu xanh kết nối hai người đồng thời rơi xuống đất.
Trong hư ảnh màu xanh, Ngưu Hữu Đạo dùng cả thân tu vi giãy dụa nhưng lại khó có thể động đậy.
Người bịt mặt bóp năm ngón tay, trảo ảnh màu xanh cũng gấp lại, mặt Ngưu Hữu Đạo lập tức khổ sở, sắc mặt đỏ lên, máu như sắp phải tuôn ra.
Bốn bóng người từ trên trời giáng xuống, rơi xuống bốn phía, bao vây hai người ở giữa.