Đạo Quân

Bộ Tầm nhìn về phía xa: "Hai người bọn họ làm cái quỷ gì, rõ ràng là có liên quan tới ta. Nhất định có vấn đề, tiếp tục nhìn chằm chằm cho ta!"

Bản thân ông ta cũng không nói rõ được vẫn đề ở đâu nhưng cứ mơ hồ cảm thấy mình đã bị lợi dụng. Tuy nhiên, nay đã khác xưa, Ngưu Hữu Đạo bây giờ đã không còn là Ngưu Hữu Đạo lúc trước, vây cánh của hắn đang dần lớn mạnh, ông ta không tiện làm bừa.

Nếu là trước đây, ông ta có thể trực tiếp bắt Ngưu Hữu Đạo lại rồi cạy miệng hắn.

Còn bây giờ ông ta không thể cứng rắn bắt Ngưu Hữu Đạo. Mâu thuẫn giữa Nam Châu, Thiên Ngọc Môn và Thương Triêu Tông hết sức căng thẳng, nếu làm không tốt sẽ xảy ra chuyện, rút dây động rừng.

Còn Ngọc Thương, ông ta càng không thể cứng rắn bắt người.

"Vâng!" Bộ Phương đáp.

...

Trong Thiên Vi phủ, Huyền Vi ngồi sau bàn sách từ từ ngẩng đầu, ánh mắt rời khỏi cuốn sách trên bàn, dừng trên gương mặt của Khương Thạch Cơ phía đối diện, ngạc nhiên hỏi: "Sao lại đi Tấn quốc? Đã xác nhận Thiệu Bình Ba đang ở Tấn Quốc ư?"

Đường Nghi đã trở thành hộ vệ thiếp thân của Huyền Vi. Nàng đứng canh giữ bên cạnh.

Khương Thạch Cơ nói: "Không sai được. Cổng chính hoàng cung Tấn quốc mở rộng, Thái Thúc Hùng đích thân xuất cung nghênh đón, tự tay cởi hoàng bào của mình khoác lên người Thiệu Bình Ba, còn cầm tay Thiệu Bình Ba vào cung. Rất nhiều người tận mắt chứng kiến cảnh này, không sai được!"


"Tấn quốc cực kỳ hiếu chiến, nghèo kiết xác, vậy mà y lại từ chối lời mời của Vệ quốc chúng ta để tới nương tựa nơi nghèo nàn đó, ha ha!" Huyền Vi giận quá hóa cười: "Đây là đang xỉ nhục bổn cung sao?"

Điều thực sự khiến Huyền Vi tức giận là phán đoán trước kia của nàng ta đã được chứng thực, Thiệu Bình Ba quả nhiên là không coi trọng Vệ quốc. Điều khiến Hyền Vi không chịu được là Thiệu Bình Ba lại lựa chọn đầu quân vào nước nghèo nhất trong bảy nước.

Tấn quốc cực kì hiếu chiến, chỉ cần có cơ hội là bọn họ sẽ phát động chiến tranh, hao người tốn của, biết bao hiền sĩ và nhân tài chỉ e tránh còn không kịp, vậy mà Thiệu Bình Ba lại lội ngược dòng. Đây là y có mắt không tròng hay là có tầm mắt siêu phàm?

Điều khiến nàng ta kinh hãi hơn chính là hành động của Thái Thúc Hùng hàng quý hu tôn (1), tiếp đón Thiệu Bình Ba nhiệt tình như thế, đối đãi với Thiệu Bình Ba bằng cách thức trên mức bình thường như vậy.

(1) Hàng quý hu tôn: ý nói người có địa vị cao hạ thấp thân phận cao quý của bản thân để nhân nhượng, chiều chuộng người khác.

Nói chung Vệ quốc vẫn tương đối kiêng kỵ Tấn quốc. Trong bảy nước, Tấn quốc mặc dù nghèo nàn nhưng chính trị và tôn Xem ảnh 1 giáo thống nhất một thể, trên dưới một lòng. Khí Vân Tông được sáng lập bởi người của tộc Thái Thúc, chưởng giáo nhiều thế hệ cũng là người tộc Thái Thúc, luận về bối phận, tông chủ đương nhiệm cùng hàng với ông nội của Thái Thúc Hùng.

Cũng không biết là do mối quan hệ máu mủ ruột rà hay là đời sau của tộc Thái Thúc có sẵn thể chất đễ dàng tu luyện mà bản thân Thái Thúc Hùng lại là tu sĩ duy nhất trong số các hoàng đế của bảy quốc gia.

Bởi vì ở Tấn quốc, chính trị và tôn giáo thống nhất một thể nên những môn phái khác bị gạt bỏ, không mang lại nhiều quyền lợi cho Tấn quốc. Để có được nhiều lợi ích hơn nữa, Tấn quốc không ngừng đẩy mạnh chiến tranh xâm lược nước ngoài.

Tấn quốc nghèo nhưng không có nghĩa nó là quốc gia có thực lực yếu nhất. Khí Vân Tông vốn giỏi luyện khí, vì vậy vũ khí của Tấn quốc sắc bén nhất trong bảy nước.

Bên cạnh có nước láng giềng dã tâm bừng bừng như vậy, Vệ quốc và Tề quốc cũng thật đau đầu. Ngươi không đuổi người ta đi được, mà ngươi cũng không dời đi được, vậy nên Vệ quốc và Tấn quốc phải nhiều lần hợp tác để trấn áp mới có thể kiềm chế Tần quốc.


Vậy mà Thiệu Bình Ba lại bỏ giàu theo nghèo, Thái Thúc Hùng lại tiếp đón nồng hậu như thế khiến cho Huyền Vi có cảm giác bọn họ đang cấu kết với nhau làm việc xấu, lo sợ vô cùng.

Không biết có phải là ảo giác của mình hay không, nhưng Huyền Vi sâu sắc cảm thấy phải tăng cường theo dõi phía Vệ quốc.

Đường Nghi hơi kinh ngạc, kinh ngạc trước sự tiếp đãi long trọng của Tấn quốc đối với Thiệu Bình Ba, cũng kinh ngạc trước lời nói của Huyền Vi. Bây giờ nàng mới biết Huyền Vi vốn cũng có ý chiêu mộ Thiệu Bình Ba, nghĩ đến mà không khỏi âm thầm sợ hãi, vì suýt chút nữa là bản thân rơi vào tay Thiệu Bình Ba rồi. Thượng Thanh Tông bị Thiệu Bình Ba chèn ép nhiều năm, trong tiềm thức nàng vẫn hơi sợ y.

...

Không tới mấy ngày, bên Tấn quốc đã truyền ra một tin tức kinh động thiên hạ.

Hoàng đế Tấn quốc sắc phong Thiệu Bình Ba thành thứ sử Bắc Châu!

Đây là một chức quan không có thật, Tấn quốc phong quan cho địa bàn nước khác, điều này chẳng phải là đùa giỡn lưu manh sao?

Nhưng hàm ý và quyết tâm trong đó lại khiến người ta phải suy ngẫm.

Đương nhiên cũng bởi vì trong nội bộ Tấn quốc, Thiệu Bình Ba có lý lịch không sâu, lại không có công lao, nếu bất chấp ngồi lên chức vị cao thì khó ăn nói với nội bộ, vậy nên phải giữ chức quan không có thật này.


Yến quốc và Hàn quốc tức khắc hành động. Cả hai đều cho rằng Bắc Châu là của mình nên lập tức lên tiếng chỉ trích!

Tấn quốc mặc kệ những chuyện này, các người thích chỉ trích thế nào thì chỉ trích thế đó, có bản lĩnh thì đến đánh ta đi!

Yến quốc và Hàn quốc không làm gì được Tấn quốc, nhưng có qua có lại, sau đó hai nước cũng phong quan trong lãnh địa Tề quốc như một trò đùa. Chuyện này để nói sau.

...

Trong Anh Vương phủ, Hạo Chân từ trong cung trở về, Thiệu Liễu Nhi ra đón y, tự tay cởi áo choàng cho y.

Thấy Hạo Chân dường như có tâm sự, Thiệu Liễu Nhi vắt áo choàng lên khuỷu tay, thử hỏi: "Phụ hoàng đột nhiên gọi chàng tiến cung, không sao chứ?"

"Có liên lạc với ca ca bên kia của nàng không?" Hạo Chân làm như thuận miệng hỏi han.

Thiệu Liễu Nhi lắc đầu, "Tạm thời chưa liên lạc."

"Dù sao cũng là huynh muội, nên qua lại vẫn phải qua lại." Sau khi khuyên nhủ, Hạo Chân im lặng, rồi lại nói thêm: "Nếu không biết liên lạc thế nào thì có thể đưa thư cho sứ thần Tấn quốc nhờ họ gửi giùm."

Thiệu Liễu Nhi hơi sủng sốt rồi chợt hiểu ra. Bình thường trượng phu rất cẩn thận, không dám chiếm của công làm của riêng, có lẽ lần này tiến cung đã được bệ hạ bày mưu đặt kế, xem ra chuyện ca ca nương nhờ Tấn quốc rất được bệ hạ coi trọng.

"Haiz, vị huynh trưởng kia của nàng không hề tầm thường đâu, rất lợi hại đó!" Sau khi ngồi xuống, Hạo Chân lại buông tiếng thở dài, bộc lộ tâm trạng một cách rõ ràng.


Thiệu Liễu Nhi hơi hoảng hốt, nhớ tới lời Thiệu Bình Ba đã nói trước khi rời đi. Y nói muội cho rằng ngoại trừ nương tựa vào Hạo Chân thì ta thực sự không còn đường nào để đi hay sao?

Một câu thành sấm, nàng ấy không ngờ là không chỉ có Vệ quốc giúp ca ca thoát thân mà ngay cả hoàng đế Tấn quốc cũng chào đón ca ca long trọng như vậy, điều này khiến trong lòng nàng ấy cảm thấy hơi thất vọng và mất mát.

Hạo Chân ngồi đó cúi đầu không nói, không phải là y không thất vọng và mất mát, Thái Thúc Hùng tiếp đón vô cùng long trọng như thế khiến cho y mơ hồ cảm thấy mình đã bỏ lỡ cái gì, không khỏi so sánh lòng dạ của mình và Thái Thúc Hùng.

.......

Hạ Lệnh Phái ra khỏi nhà ngoái đầu nhìn Trương Lão Tam theo sát phía sau không rời một bước, lại nhìn Chu Lão Bát đứng gần đó nhìn chằm chằm theo dõi, chân mày Hạ Lệnh Phái hơi cau.

Lúc trước là nữ nhân tên Hồng Nương theo dõi, giờ đổi hai người khác, Hạ Lệnh Phái cảm giác mình như phạm nhân bị trông giữ.

Hạ Lệnh Phái đến sân trước thấy Ngưu Hữu Đạo và Quản Phương Nghi đứng tán gẫu trong đình viện.

Mắt Hạ Lệnh Phái sáng rực bước nhanh đến trước mặt Ngưu Hữu Đạo, cung kính hành lễ:

“Tiên sinh!"

Trong mắt Hạ Lệnh Phái tràn ngập cuồng nhiệt và tôn sùng.

Lão sư này không dạy cái gì cho Hạ Lệnh Phái, viết mấy chục bài thơ ném cho gã bảo tự học. Ban đầu Hạ Lệnh Phái không cho là đúng, cảm thấy Ngưu Hữu Đạo không lớn hơn mình bao nhiêu. Chờ thấy thơ từ hắn viết thì giật mình ngỡ ngàng, Hạ Lệnh Phái mới hiểu vì sao bá phụ nói thơ từ của người này tuyệt diễm có thể dạy cho người, gã phục sát đất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận