Trong sân nhỏ, Mông Sơn Minh chống hai tay trên xe lăn rèn luyện lực tay.
La Đại An xách thùng nước nóng đi vào, sải bước đến gần xe lăn bẩm báo:
“Xảy ra chuyện rồi sư phụ, nghe nói trong vườn hoa Đạo gia mới xảy ra xung đột với hai thiếp thất của vương gia. Vương gia và Lam tiên sinh đã nghe tin tiến đến, sư phụ có đi xem không?”
Mông Sơn Minh chậm rãi thả lỏng cánh tay ngồi xuống xe lăn, suy tư một lúc rồi lắc đầu nói:
“Ta không đi, ngươi hãy đi hỏi thăm xem chuyện thế nào.”
La Đại An gật đầu bỏ chạy:
“Vâng!”
Người trẻ tuổi đều thích náo nhiệt, cảm thấy hứng thú với chuyện này.
Ngưu Hữu Đạo chậm rãi về khách viện, Quản Phương Nghi và Thương Thục Thanh đang ôn chuyện.
Thấy Ngưu Hữu Đạo ăn mặc kiểu đó trở về, Thương Thục Thanh rất ngạc nhiên.
Quản Phương Nghi buồn cười:
“Nói này Đạo gia, ngươi đang chơi trò gì vậy?”
Ngưu Hữu Đạo xua tay:
“Đừng nói nữa.”
Ba người mới đi vào đình ngồi xuống thì Thương Triêu Tông, Lam Nhược Đình đã vội vàng tới.
Hai người thấy trong đình có người, chạy nhanh lại gần.
Thương Triêu Tông kinh ngạc hỏi:
“Sao Đạo gia ăn mặc thành như vậy?”
Ngưu Hữu Đạo cười khổ nói:
“Lần đầu đến đây phát hiện phủ Thứ Sử khá lớn nên đi dạo, không kiên nhẫn dọc đường gặp khách khí chào hỏi suốt nên tìm người hầu đổi áo, kết quả không cẩn thận va chạm nữ nhân của vương gia trong vườn hoa, thật là lúng túng.”
Vẻ mặt Thương Thục Thanh kinh ngạc, tình huống gì?
Quản Phương Nghi nửa cười nửa không liếc qua Ngưu Hữu Đạo.
Thương Triêu Tông đã nghe kể chuyện này, nếu không đã chẳng đến, vội nói:
“Đạo gia nói quá lớn, Đạo gia không mạo phạm chút nào, là hai người kia không biết Đạo gia, nói năng lỗ mãng, mạo phạm Đạo gia. Xin Đạo gia đừng để bụng, ta kêu hai nàng đến xin lỗi ngay!”
Bên này luôn ngóng trông Ngưu Hữu Đạo đến, khó khăn lắm hắn chịu tới kết quả bị hai nữ nhân ngu xuẩn răn dạy một trận, chuyện quái quỷ gì.
Ngưu Hữu Đạo xua tay ngăn lại:
“Không dám! Ta đã nhìn ra, mới rồi vương phi cũng không dám lên tiếng trước mặt hai người, ta có thể tức giận cái gì? Ta thấy lạ, ta hiểu tính tình của vương phi, nhớ năm xưa dám đánh cả vương gia, hai vị kia có thể làm cho tính tình như vương phi cũng hoảng sợ thì chắc không dễ chọc. Chuyện không nghiêm trọng gì, bỏ đi.”
Nghe nói tẩu tử không dám lên tiếng trước mặt hai nữ nhân kia, Thương Thục Thanh mím môi liếc xéo ca ca.
Khóe môi Quản Phương Nghi hơi cong lên.
Lam Nhược Đình vốn đến giúp đỡ hòa hoãn cũng im lặng, người ngoài không tiện xen vào việc nhà.
Vẻ mặt Thương Triêu Tông lúng túng nói:
“Không nghiêm trọng như vậy đâu Đạo gia, ta kêu các nàng đến ngay.”
Ngưu Hữu Đạo xua tay nói:
“Thôi vương gia đừng để không có việc gì gây chuyện, tính cách nữ nhân nhỏ nhen, hai vị của vương gia nhìn ta với ánh mắt là lạ, ẩn giấu sát khí. Vương gia còn kêu họ lại đây mất mặt coi như kết thù, lỡ tương lai bọn họ được thế không biết sẽ xảy ra chuyện gì, ta chọc không nổi. Có thể yên tĩnh được thì để yên đi, bỏ đi.”
Ngưu Hữu Đạo thậm chí nói ra bốn chữ ‘ẩn giấu sát khí’ làm đám người Thương Triêu Tông giật nảy mình.
Ngưu Hữu Đạo ra khỏi đình đi về phòng:
“Chắc Hoàng Liệt sắp đến, ta đi thay đồ gặp người.”
Quản Phương Nghi hơi khom người cười xin lỗi mấy vị rồi đi theo.
Thương Triêu Tông, Lam Nhược Đình lặng im rời đi.
Xảy ra chuyện như vậy Thương Thục Thanh không tiện ở lại, nàng cần tìm hiểu có chuyện gì.
Trong đình viện.
Mông Sơn Minh đổ nước nóng rửa mặt. La Đại An đi tìm hiểu tin tức chưa về. Lam Nhược Đình chia tay với Thương Triêu Tông ngược lại tìm đến than thở.
Mông Sơn Minh đắp khăn nóng lên mặt, hỏi:
“Sao vậy? Làm như sắp tắt thở.”
Lam Nhược Đình kể lại tình huống:
“Xảy ra chút chuyện...”
Mông Sơn Minh vò khăn lông thành một cục, hỏi:
“Ý vương gia thế nào?”
Lam Nhược Đình cười khổ nói:
“Còn sao nữa, hôm qua Đạo gia nhắc tới tình cảm quen biết với vương phi ngay trước mặt Hoàng Thông, sáng sớm xảy ra chuyện này. Đạo gia nói là không kiên nhẫn người trong phủ lễ độ nên thay đồ người hầu, không cẩn thận va chạm nữ nhân của vương gia trong vườn hoa, Mông soái tin không? Vương gia không ngốc, Đạo gia rõ ràng muốn đứng ra chống lưng cho vương phi, nhưng vì đây là việc nhà của vương gia nên hắn không muốn nói rõ.”
Mông Sơn Minh khẽ thở dài:
"Loại việc này chúng ta không tiện nói nhiều, để vương gia tự suy nghĩ đi.
Thương Triêu Tông đi vào phòng ngồi xuống.
Mỹ nhân Ngọc Nương dâng trà lên.
Mỹ nhân Uyển Nương dè dặt hỏi:
“Vương gia, Đạo gia kia không nói gì đi?"
Mặt Thương Triêu Tông không biểu tình không lên tiếng.
Ngọc Nương tội nghiệp nói:
“Vương gia, chúng ta không nói gì, ban đầu thật sự không biết hắn, tỷ muội chúng ta đã gặp hắn bao giờ đâu. Hắn mặc đồ người hầu, muốn không hiểu lầm cũng khó, chúng ta đã xin lỗi rồi hắn còn muốn sao nữa?”
Uyển Nương hát đệm:
“Chúng ta dù gì là nữ nhân của vương gia, không có chuyện gì lớn, nếu hắn vẫn không dứt thì hơi không để vương gia vào mắt.”
Thương Triêu Tông quay đầu lạnh lùng liếc Uyển Nương, sau đó đứng dậy đi.
Phượng Nhược Nam không hiểu xảy ra chuyện gì, mãi khi Thương Thục Thanh tìm đến hỏi nàng mới biết là Ngưu Hữu Đạo cố ý kiếm chuyện để chống lưng cho nàng. Phượng Nhược Nam không nghĩ đến hiện giờ Ngưu Hữu Đạo có thể cố ý tốn công vì nàng như vậy, nàng thầm khóc, rất cảm động.
Thương Thục Thanh ôm Phượng Nhược Nam cùng khóc:
“Tẩu tử sao ngốc vậy, có chuyện gì không chịu nói với muội?”
Thương Thục Thanh nghe Ngưu Hữu Đạo nói mới biết Phượng Nhược Nam làm vương phi chính thất mà không dám nói tiếng nào trước mặt hai nữ nhân kia. Người ngoài như Ngưu Hữu Đạo còn biết chạy tới bênh vực, nàng ở bên cạnh tẩu tử lâu dài mà như đồ ngốc. Trước kia Thương Thục Thanh cho rằng tẩu tử vì ân oán giữa bên mình và Phượng gia nên luẩn quẩn trong lòng, hiện giờ mới biết tẩu tử âm thầm chịu uất ức lớn như vậy, nàng hối hận khó chịu khóc lớn.
Chưởng môn Hoàng Liệt Đại Thiền sơn đã đến, trên đường ghé chỗ Thiên Ngọc môn nay không có bóng người xem xét.
Thiên Ngọc môn không động tay chân phá hoại chỗ ở.
Linh sơn phúc địa được Thiên Ngọc môn xem trọng trong Nam châu đương nhiên không kém, Đại Thiền sơn chuẩn bị ở lại đó.
Người chưa đến Ngưu Hữu Đạo và nhóm Thương Triêu Tông đã chờ ở cửa thành bắc nghênh tiếp. Nguyên cửa thành bắc đã bị cảnh giới, không cho dân chúng bình thường ra vào.
Đoàn người Đại Thiền sơn khá đông, họ đi đến đâu là tin tức đưa tới đó, bên Thương Triêu Tông nắm giữ vị trí nhóm Hoàng Liệt tiến lên.
Hàng trăm kỵ chạy trên đường cái ngừng lại trước cửa thành, nhóm Ngưu Hữu Đạo đã đứng chờ.
Hai bên khách khí trò chuyện, Ngưu Hữu Đạo giới thiệu Hoàng Liệt và Thương Triêu Tông cho nhau.
Hoàng Liệt khá vui vẻ, Đại Thiền sơn rốt cuộc nhảy ra khỏi đất hai nước giáp công, ở Nam châu chắc chắn tốt hơn trong Bắc châu, dọc đường đi phát hiện trị lý Nam châu khá tốt.
Khi vào thành Hoàng Liệt đi giữa, Ngưu Hữu Đạo và Thương Triêu Tông đi hai bên, hai người đi song song cười nói.
Khi gặp lại Ngưu Hữu Đạo có thể nói Hoàng Liệt nhìn hắn cao hơn, không nói cái khác, chỉ riêng quan hệ với Ngọc Thương tiên sinh đã đáng giá xem trọng hắn.
Cao tầng Đại Thiền sơn đi theo phía sau thì có nhóm Lam Nhược Đình đi cùng.
Đến phủ Thứ Sử đoàn người được chiêu đãi tiệc rượu.
Sau khi ăn uống ca múa ồn ào, Hoàng Liệt cùng Ngưu Hữu Đạo đi ra.
Hoàng Liệt nhắc một câu:
“Nghe nói lão đệ đến đây mang theo bốn con phi cầm?”
Ngưu Hữu Đạo biết Hoàng Liệt ham cái gì, hắn giơ ngón tay nói:
“Nếu Hoàng chưởng môn còn có hứng thú thì ta nói chuyện giữ lời!”
Quản Phương Nghi đi theo vẻ mặt phiền chán, đã hứa tặng đồ cho bà nhưng cuối cùng bị người tự quyết định bán vãi, vui được mới lạ.
Năm trăm vạn là mua được, nhặt miễn phí thứ đáng giá mấy trăm vạn, không lấy thì phí. Trưởng lão trong môn nghe tin đều xúi Hoàng Liệt.
Hoàng Liệt hiểu rõ đám trưởng lão muốn dính lợi sau này, y làm chưởng môn không thể hưởng riêng, bình thường hay sai khiến các trưởng lão.
Nhưng Hoàng Liệt vẫn già mồm khẽ thở dài:
“Đại Thiền sơn đông người, có nhiều chỗ tốn tiền, di dời cũng tốn tiền, chỉ có thể miễn cưỡng trích ra năm trăm vạn.”