Đạo Quân

Ngưu Hữu Đạo hơi cau mày nhìn ra ngoài:

”Quận chúa cũng đi? Quận Thanh Sơn không phồn hoa như châu phủ này, ta ở trong núi. Không phải ta đùn đẩy gì mà là trong núi khá nhàm chán với người trong thế tục, sợ quận chúa thấy cô đơn. Hơn nữa tuổi của quận chúa không nhỏ, có thể suy xét tìm người thích hợp, nếu ở trong núi ta sợ làm lỡ quận chúa.”

Mông Sơn Minh hỏi ngược lại:

“Gả cho ai?”

"... "

Ngưu Hữu Đạo không nói nên lời, gả cho ai đúng là cả một vấn đề.

Vấn đề không nằm ở chỗ Thương Thục Thanh xấu hay đẹp mà trông nàng rất đáng sợ, người bình thường không ai chịu cưới.

Đương nhiên bằng vào quyền thế địa vị hiện giờ của Thương gia không sợ Thương Thục Thanh không thể gả đi, nhưng Ngưu Hữu Đạo không thể xúi nàng gả cho người không bình thường hoặc mưu đồ giàu sang.

Bên ngoài có hàng đống nam nhân đói bụng, chỉ cần được ăn no thì họ sẵn sàng cưới heo mẹ chứ đừng nói là còn kèm theo vinh hoa phú quý. Nhưng người ta tốt xấu là quận chúa, thông minh, biết cầm kỳ thư họa, không thiếu ăn thiếu mặc, dựa vào tài trong bụng kêu nàng tùy tiện gả cho kẻ khố rách áo ôm thì không được. Hai bên tu dưỡng không ngang hàng, chênh lệch quá lớn thì sống với nhau là chịu tội. Cho người ta lấp đầy bụng cũng đừng hy vọng người ta thích tu dưỡng của ngươi, không chê nhan sắc của ngươi.

Mông Sơn Minh khẽ thở dài:

“Quận chúa nói đời này không gả.”

Ngưu Hữu Đạo gãi mũi cười xòa:

“Không gả? Cái này... gả cho người chưa chắc tốt, không lập gia đình có lẽ cũng hay. Nhưng suốt đời không lập gia đình sẽ để lại tiếc nuối lớn trong đời, tốt xấu nên trải qua mới biết lựa chọn của mình, chưa cầm lấy đã đòi buông thì hơi miễn cưỡng.”

Mông Sơn Minh gật đầu nói:

“Lần này đến là muốn bàn việc này với Đạo gia.”

Ngưu Hữu Đạo ồ lên:


“Chẳng lẽ tìm được nhà tốt cho quận chúa rồi?”

Mông Sơn Minh lắc đầu nói:

“Không phải nói chuyện đó mà là về mặt của quận chúa, không phải trời sinh đã xấu, bớt trên mặt là sau này người ta làm.”

Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc hỏi:

“Ai làm chuyện thiếu đạo đức vậy?”

Mông Sơn Minh ngẩn ra, xua tay:

“Không liên quan đến đạo đức, trồng bớt trên mặt quận chúa không ai khác hơn là lệnh sư Đông Quách Hạo Nhiên.”

Ngưu Hữu Đạo càng ngạc nhiên hơn, không ngờ người bị hắn mắng thiếu đạo đức là mang danh sư phụ của hắn:

“Là ngài ấy? Tại sao ngài muốn hại quận chúa?”

“Không tính là hại, năm xưa khi quận chúa mới sinh ra luôn khóc không ngừng, tiên vương tìm khắp lương y đều bó tay. Đúng dịp lệnh sư đến, vương gia mời lệnh sư xem giúp...’

Mông Sơn Minh kể lại đầu đuôi câu chuyện năm xưa.

Ngưu Hữu Đạo nghe xong cau mày lẩm bẩm:

“Có chuyện như vậy? Nghịch thiên sửa mệnh, trước ngọt sau khổ đổi thành đắng trước ngọt sau, thật hay giả? Loại chuyện này các người cũng tin?”

Mông Sơn Minh khẽ thở dài:

“Việc này nghe hơi huyền diệu khó giải thích, nhưng sự thật là sau khi trồng bớt quận chúa thật sự không khóc nữa, còn cười ra tiếng. Chuyện về sau dường như chứng thực cách nói của lệnh sư. Thử nghĩ nếu không vì nhan sắc thì mười lăm, sáu tuổi quận chúa đã phải gả cho người, sau đó vương phủ gặp chuyện sẽ mang đến hậu quả gì quá rõ ràng, có thể nói quận chúa tránh thoát một kiếp.”


Ngưu Hữu Đạo nhẹ gật đầu, cảm thấy có lý. Ninh vương xảy ra chuyện, bao nhiêu người nóng lòng phủi sạch quan hệ, kết cục của Thương Thục Thanh không cần nói nhiều. Dù nàng không gả cho người, nếu là nữ nhân hơi đẹp thì không biết sẽ gặp khuất nhục gì, nói nàng tránh thoát một kiếp cũng không đủ.

Nghe đến đây Ngưu Hữu Đạo hơi hiểu ra điều gì, hỏi dò:

“Mông soái muốn ta hóa giải bớt xấu trên mặt quận chúa?”

Mông Sơn Minh nói:

“Đạo gia sư thừa Đông Quách tiên sinh, nếu là cái nhân mà Đông Quách tiên sinh đã gieo chắc Đạo gia có cách chấm dứt quả. Chỉ cần quận chúa lấy lại khuôn mặt bình thường thì không khó tìm được nhà tốt.”

Ngưu Hữu Đạo cười khổ nói:

“Các người cũng biết khi ta gặp ngài ấy chưa nói mấy câu thì đã chết, không truyền thừa gì cho ta. Ta bị giam lỏng trong Thượng Thanh tông cũng không học được gì, thật tình không biết cách hóa giải. Hay là vậy đi, không cần gấp gáp, chờ ta tìm được cơ hội thích hợp hỏi người của Thượng Thanh tông thử xem họ có cách gì không, nếu được thì ta sẽ làm Thượng Thanh tông trả lại nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn cho quận chúa.”

Mông Sơn Minh gật đầu:

“Đành vậy.”

Có vài lời đến bên môi nhưng không thốt thành câu, Mông Sơn Minh chợt nhận ra suy nghĩ của ông và nhóm người vương gia hơi đơn phương gò ép. Nhan sắc của quận chúa bây giờ so với thân phận địa vị của Ngưu Hữu Đạo, nếu bắt hắn nhận thì hơi làm khó người ta.

Việc đến bây giờ Mông Sơn Minh cảm thấy nhắc chuyện cưới xin không thích hợp, nói toạc ra lỡ bị đối phương từ chối thì tất cả lúng túng. Mông Sơn Minh ngẫm nghĩ quyết định làm như đối phương nói, nhìn xem Thượng Thanh tông có thể chữa bớt xấu trên mặt quận chúa không đã.

Gác chuyện này sang một bên, Mông Sơn Minh cười nói:

“Đạo gia cũng biết dù quận chúa đã thói quen mặt mình nhưng không phải loại người thích náo nhiệt, ở quận Thanh Sơn hay phủ thành đều giống nhau. Quận chúa ở bên Đạo gia cũng có thể làm tai mắt, có chuyện gì để quận chúa liên lạc hai bên.”

Ngưu Hữu Đạo hơi do dự, một số việc dù trong lòng biết rõ nhưng hắn không dám chọc thủng, đành giả ngu, sau cùng hắn gật đầu.


Thấy Ngưu Hữu Đạo đồng ý Mông Sơn Minh không nói nhiều nữa, nhắc tới chuyện khác:

“Vừa thu được tin tức bên Kim châu, Hải Như nguyệt lại sinh một nhi tử, không biết có ảnh hưởng đến kết minh giữa hai bên không.”

Ngưu Hữu Đạo hơi kinh ngạc hỏi:

“Mới kết hôn với Lê Vô Hoa nửa năm mà sinh nhanh vậy? Sinh non?”

Mông Sơn Minh nói:

“Nói là sinh non nhưng bên kia có chút lời đồn nói không phải sinh non, đã sớm gian díu với Lê Vô Hoa.”

Ngưu Hữu Đạo lắc đầu cười nói:

“Nữ nhân này thật ghê gớm, dùng cách này bảo vệ mình. Phỏng chừng không ảnh hưởng kết minh, chỉ cần Kim châu vẫn trong trạng thái tự lập thì sẽ không dễ dàng bỏ bên Nam châu trợ giúp. Ta sẽ đi Kim châu một chuyến, chúc mừng và cũng thuận tiện xem tình huống.”

Mông Sơn Minh như nhớ điều gì, khẽ thở dài:

“Nữ nhân này không dễ dàng, nhớ năm đó là một anh đầu đơn thuần không ngờ đi đến bước đường hôm nay.”

Hai người trò chuyện một lúc rồi Mông Sơn Minh từ biệt.

Ngưu Hữu Đạo đưa đến cửa sân.

Lúc sắp đi Mông Sơn Minh nhắc nhở một câu:

“Không lâu trước vương gia sai người đưa hai mỹ cơ đi Bắc châu, nói là trả lại Phượng gia.”

Mông Sơn Minh nói xong phất tay, La Đại An đẩy xe lăn lóc cóc đi.

Ngưu Hữu Đạo đăm chiêu đứng ngoài cửa sân. Cách giải quyết của Thương Triêu Tông ổn thỏa, nếu giết người thì quá vô tình, rất độc ác, đưa về cho Phượng gia tự mình xử lý là lựa chọn tốt nhất.

Ngưu Hữu Đạo ngừng suy nghĩ, xoay người đi chỗ Quản Phương Nghi.

Cửa phòng đóng kín, Ngưu Hữu Đạo gõ cửa.


Bên trong truyền ra giọng Quản Phương Nghi:

"Tắm rửa!"

Bà đoán được ai gõ cửa.

Ngưu Hữu Đạo mặc kệ, thi pháp mở chốt cửa, bước vào, phát hiện Quản Phương Nghi không nói dối, bà thật sự đang tắm.

Có mành che ngang trước thùng tắm, bóng người ẩn hiện sau mành.

Ngưu Hữu Đạo quanh quẩn ngoài mành, cười gượng:

“Hiểu lầm.”

Quản Phương Nghi mắng:

"Hiểu lầm cái đầu ngươi! May mắn lão nương sớm có chuẩn bị đề phòng tên khốn nhà ngươi!”

Ngưu Hữu Đạo không muốn nói nhảm nhiều với bà:

“Nói việc chính đi, lát nữa đưa một trăm vạn cho người Ngũ Lương Sơn đưa đến Vạn Thú môn giao cho Triều Thắng Hoài.”

Quản Phương Nghi kiên quyết từ chối:

“Không đưa!”

Quản Phương Nghi từ chối kệ bà, Ngưu Hữu Đạo không nói nhiều, ngón tay phất qua mạnh rồi ra khỏi phòng, mặc cho bà chửi không khí.

Mắng đến không thấy bóng người Quản Phương Nghi hết hứng mắng, buông hai tay che ngực, ngồi trong thùng tắm vốc nước tát lên người, cau mày lẩm bẩm. Quản Phương Nghi không nghĩ ra, rõ ràng thiếu Triều Thắng Hoài bốn trăm vạn mà giờ không đưa hết, chỉ đưa một trăm vạn là sao? Không biết Ngưu Hữu Đạo lại giở trò xấu xa gì.

Sáng sớm hôm sau.

Đám người Thương Triêu Tông đến tiễn đưa, Quản Phương Nghi ra hiệu người đi cầm bao trong tay Thương Thục Thanh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận