Đạo Quân

Tư Đồ Diệu ra khỏi phòng, gọi Lê Vô Hoa đi ra, quát mắng:

“Đồ khốn kiếp, không đề phòng được kỹ xảo của bọn cướp thì để ngươi trấn thủ nơi này làm ăn được gì?”

Lê Vô Hoa á khẩu, không muốn giải thích, thê nhi bị liên lụy, ngàn sai vạn lỗi đều là của ông.

Tư Đồ Diệu chỉ vào mũi Lê Vô Hoa mắng:

“Toàn làm chuyện hoang đường, sai rồi lại sai nữa, nếu việc này không dàn xếp được thì ngươi lấy cái chết tạ tội đi!”

Lê Vô Hoa buồn bã cúi đồ.

Ngưu Hữu Đạo lên tiếng:

“Tư Đồ chưởng môn, giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm của ai, ngài cũng đã xem bệnh trạng rồi, có nắm chắc trị được không?”

Mặt Tư Đồ Diệu lạnh băng không lên tiếng.

Ngưu Hữu Đạo biết hy vọng không lớn.

Qua một lúc Tư Đồ Diệu mở miệng nói:


“Không lạc quan.”

Ngưu Hữu Đạo đề nghị:

”Đồn rằng trên đời không có bệnh gì Quỷ Y không trị được, không có độc nào không giải được, tìm Quỷ Y xem.”

Tư Đồ Diệu xòe hai tay:

“Lão đệ, nếu ta biết Quỷ Y ở đâu, biết làm sao tìm được Quỷ Y thì cần sốt ruột đứng đây sao? Ngươi nói nhẹ nhàng nhưng hành tung của lão yêu quái kia luôn như trong sương mù, chúng ta biết đi đâu tìm? Ngươi có thể tìm đến sao?"

Ngưu Hữu Đạo nói:

“Đúng là ta không biết đi đâu tìm nhưng dù sao phải nghĩ cách tìm thử chứ.”

Lê Vô Hoa vụt ngẩng đầu hỏi:

“Lão đệ đã liên lạc người nghĩ cách mà, có tin trả lời chưa?”

Ngưu Hữu Đạo đáp:

“Tạm thời chưa thấy trả lời, phỏng chừng phải chờ đến ngày mai. Nhưng vang lên chỉ trông chờ một đầu, cần bắt tay vào nhiều đường. Vạn Động Thiên Phủ cố gắng cứu chữa, ta cũng sẽ tìm người nghĩ cách, cũng phải kiếm Quỷ Y.”


Tư Đồ Diệu hỏi ngược lại:

“Ta rất muốn tìm Quỷ Y nhưng đi đâu tìm?”

Ngưu Hữu Đạo nói:

“Lập tức truyền tin cho các chỗ giao dịch tu sĩ lớn như Vô Biên các, công khai phát ra tin tức tìm Quỷ Y giải độc cho trưởng công chúa. Ai cung cáp chỗ của Quỷ Y sẽ được thưởng mạnh. Quỷ Y mang đi nhi tử của trưởng công chúa, giờ mẫu thân của nhi tử bị bệnh, Quỷ Y nghe tin sẽ tìm đến. Hiện giờ dù chỉ có một tia hy vọng cũng không được từ bỏ.”

Tư Đồ Diệu giật mình kêu lên:

“Phát tin công khai? Ngươi bị điên sao? Nếu tin này công khai Kim châu sẽ sinh loạn, giữ kín bí mật còn không kịp sao có thể công khai ra? Ngươi đừng quên Kim châu mà xong đời thì Nam châu của ngươi sẽ gặp địch hai mặt.”

Ngưu Hữu Đạo bác bỏ ngay:

“Ngươi cảm thấy có thể giấu được tin tức sao? Nếu là triều đình làm thì mục đích xuống tay với trưởng công chúa là muốn cho Kim châu sinh loạn, ngươi giữ bí mật sẽ có người công khai thay ngươi, khi đó nhân vật quan trọng các nơi trong Kim châu sẽ tìm trưởng công chúa để xác minh, ngươi cho gặp hay không? Triều đình ra tay với Kim châu tất nhiên sẽ tập kết người ngựa, trong thời gian ngắn khó tập kết nhiều người ngựa, chẳng bằng chúng ta thừa dịp này công khai tin tức tìm Quỷ Y.”

“Để triều đình chuẩn bị tốt rồi rải tin đồn làm loạn Kim châu, về sau thừa dịp loạn một hơi xông vào không bằng tự mình công khai tin tức trước, bên trong có gì bất an cũng có thời gian cố gắng ổn định trước, tranh thủ đoàn kết nội bộ, cướp lấy hy vọng cứu chữa trưởng công chúa. Chúng ta không thể bị triều đình nắm mũi đi theo, phải làm rối tiết tấu ra tay của triều đình, như vậy mới làm cho triều đình không mò rõ sức mạnh bên ta, ít nhiều gì khiến bên ngoài kiêng dè.”

Tư Đồ Diệu im lặng, suy nghĩ lời nói của Ngưu Hữu Đạo.

Lê Vô Hoa bị thuyết phục, nhìn Chưởng môn sư huynh của mình, muốn nói rồi lại thôi. Thấy sư huynh chậm chạp không biểu hiện, ông ta rốt cuộc nhịn không được liền khẩn cầu: “Hắn nói rất có lý, xem như có thêm hy vọng cứu mẹ con bọn họ. Chưởng môn, hãy làm theo lời hắn nói đi. Đệ cầu xin huynh đấy!”


Hai mắt Tư Đồ Diệu nhướng lên, giận dữ mắng: “Hồ đồ!”

“Chưởng môn, xin huynh hãy nể mặt tình cảm sư huynh đệ...”

“Ngươi còn nói? Người đâu!” Tư Đồ Diệu rống lên. Một số người xông đến, ông ta chỉ thẳng vào Lê Vô Hoa, nói: “Bắt xuống cho ta. Không có sự cho phép của ta, không được thả y ra.”

“Sư huynh!” Lê Vô Hoa giật mình. Không đợi nói thêm được câu nào, ông ta đã bị chế trụ sau lưng, bị hai người lôi xuống dưới.

Ngưu Hữu Đạo đứng bên cạnh cau mày nhìn xem.

Mặt Tư Đồ Diệu đen thui, nhìn qua là do tức giận quá mức.

Không phải ông ta phản đối ý kiến của Ngưu Hữu Đạo, mà là giận thái độ của Lê Vô Hoa. Ông ta trách Lê Vô Hoa hồ đồ, xem tư tình lớn hơn lợi ích của tông môn, phát ngôn bừa bãi, nói hươu nói vượn. Lời nói có thể nói như vậy sao? Có mấy lời làm sao có thể nói ra được? Có một số việc có thể làm nhưng không thể nói.

Cho dù bọn họ muốn công khai tin tức, dù trêu đến Kim Châu sinh loạn, cũng phải vì lợi ích của Vạn Động Thiên phủ, chứ không phải vì cứu vợ con của ngươi, cũng không phải vì quan hệ sư huynh đệ giữa ngươi và ta mà đưa ra quyết định như thế!

Một khi sự việc hỏng bét, có phải Chưởng môn như ông sẽ phải chịu trách nhiệm cho việc đưa ra quyết định nghiêng về tình riêng hay không?

Bởi vì tư tình mà vứt bỏ Kim Châu, trách nhiệm lớn như vậy, Chưởng môn như ông sao có thể gánh nổi? Ngoại trừ tự nhận sai rồi thoái vị, ông ta không còn lựa chọn nào khác!

Ở đây không có chuyện vì tình riêng mà đưa ra quyết định nào cả. Bây giờ, tất cả mọi quyết định đều phải suy nghĩ cho tông môn, không trộn lẫn bất luận tình cảm riêng tư nào!

Nói năng bậy bạ, quả thật đầu óc bị nhúng nước rồi!


Với trạng thái cảm xúc trước mắt của Lê Vô Hoa, ông ta không dám để sư đệ của mình bên ngoài. Một khi sư đệ không kềm chế được, không biết sẽ còn gây ra chuyện gì, trước khống chế lại rồi nói sau.

Đúng lúc này, một Trưởng lão bước ra từ lều xem bệnh, bẩm báo: “Chưởng môn, tình huống không ổn. Chúng ta chưa bao giờ nhìn thấy loại bệnh này, nên không biết chữa trị ở chỗ nào. Nếu chiếu theo tình huống, cho dù chúng ta toàn lực kéo dài, Trưởng công chúa sợ là cũng không kiên trì nổi một tháng, nhiều nhất cũng chỉ được mười ngày.”

Mười ngón tay đang cầm chuôi kiếm của Ngưu Hữu Đạo khẽ nhúc nhích. Kết quả này cũng chẳng khác gì hắn nghe được từ Lê Vô Hoa.

Tư Đồ Diệu đã bình tĩnh lại. Ông ta đứng trên lập trường của Ngưu Hữu Đạo mà suy nghĩ, xác nhận hắn không hại bọn họ. Ngưu Hữu Đạo hẳn cũng không muốn nhìn thấy Kim Châu xảy ra chuyện. Nếu không, sẽ gây bất lợi cho Nam Châu.

Sau khi có phán đoán, ông ta mới đưa ra quyết định cuối cùng. Ông ta quay sang nói với Trưởng lão một bên: “Ngưu lão đệ nói có lý, không thể để triều đình dắt mũi xỏ đi được, nhất định phải xáo trộn tiết tấu ra tay của triều đình, lấy lui làm tiến, công khai nội bộ bất ổn trước, để tranh thủ thời gian đoàn kết cho chúng ta. Ngươi hãy đưa tin đến các chợ giao dịch lớn, chiếu theo những gì Ngưu Hữu Đạo nói mà xử lý, lập tức làm ngay, không được kéo dài!”

Thật sự có muốn kéo dài cũng không được. Sức khỏe của Hải Như Nguyệt không thể trụ được quá lâu. Sau khi bọn họ truyền ra tin tức, không biết Quỷ Y có thể nghe được hay không. Cho dù nghe thấy, cũng không biết ông ta đang ở đâu, phải mất bao lâu mới có thể đến được đây.

Ý định “tề đầu tịnh tiến” của Ngưu Hữu Đạo chính là như thế, nhất định phải tranh thủ được thời gian.

“Rõ!” Một Trưởng lão lĩnh mệnh mà đi.

Sự việc đã được sắp xếp xong xuôi, có thể tìm được Quỷ Y hay không cũng chỉ phó thác cho trời, nhưng tranh thủ được thì vẫn phải tranh thủ. Tư Đồ Diệu nghiêm mặt, nói với Ngưu Hữu Đạo: “Chúng ta đã liên minh với nhau. Kim Châu gặp nạn, chắc hẳn Nam Châu sẽ không ngồi yên đúng không?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Không phải ta đã đến đây rồi sao?”

Tư Đồ Diệu lắc đầu: “Đại quân chém giết khắp núi khắp đồi, như dòng lũ cuồn cuộn, ngươi có thể thiên băng địa liệt, bài sơn hải đảo sao? Đây không phải là việc mà ngươi có thể ngăn cản được. Ý của ta là, Nam Châu có thể điều động bao nhiêu nhân mã giúp ta?”

Ngưu Hữu Đạo hỏi một đằng trả lời một nẻo, thình lình phát ra một câu: “Thương Kiến Hùng muốn động thủ với Nam Châu!”

Đám cao tầng của Vạn Động Thiên Phủ lập tức kinh ngạc. Đây không phải Nam Châu ốc không mang nổi mình ốc, không cách nào điều viện binh sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận