Phản ứng của Tư Đồ Diệu không chậm, lập tức ý thức được điều gì đó, nheo mắt lại: “Ý của ngươi là, Hải Vô Cực ra tay với Kim Châu, Thương Kiến Hùng ra tay với Nam Châu, hai bên đã dự mưu liên thủ?”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Tám chín phần mười là như vậy. Ban đầu, ta chỉ cho rằng Thương Kiến Hùng muốn ra tay với Nam Châu. Ta đến đây, mục đích cũng để phòng ngừa vạn nhất, thương lương mượn binh. Một khi thế cục đạt đến tình trạng cứng đối cứng, hy vọng các người có thể xuất động nhân mã viện trợ, ai nghĩ đến lại gặp phải chuyện như vầy.”
“Nam Châu và Kim Châu gặp phải phiền phức, chắc chắn không phải diễn ra một cách đơn lẻ, thời cơ đúng là trùng hợp. Thương Kiến Hùng và Hải Vô Cực đã âm thầm liên kết với nhau, mỗi người ép xuống một bên, để chúng ta không cách nào liên thủ được, đồng thời có thể giảm bớt phiền phức cho bọn họ, lại có thể đạt được mục đích của mình. Tư Đồ chưởng môn, chúng ta đều là người trong giới tu hành, không thể không thừa nhận, khi chơi những thủ đoạn có bố cục lớn như thế này, phản ứng của chúng ta so với những người vẫn luôn đắm chìm trong những việc như vậy vẫn chậm hơn một chút.”
Sắc mặt Tư Đồ Diệu trở nên ngưng trọng: “Hai nước đồng thời xuất thủ, chỉ sợ ta và ngươi gặp phiền phức rồi.”
Thực lực cách xa, nếu hai nước không cố kỵ, nhất định phải động đến bọn họ, căn bản không phải bọn họ có thể cản.
“Tư Đồ chưởng môn, chúng ta sang bên kia nói chuyện đi.” Ngưu Hữu Đạo đưa tay mời.
Lúc này cũng không phải là lúc già mồm. Tư Đồ Diệu nghe theo, cùng bước sang một bên, tiến vào một lương đình gần đó.
Người của Vạn Động Thiên Phủ liếc mắt nhìn nhau.
Sau khi bước vào lương đình, Tư Đồ Diệu hỏi: “Ngươi có chuyện gì mà cần tránh đồng môn của ta mới nói được?”
“Không phải ta muốn tránh bọn họ, mà là quan hệ trọng đại, không muốn tiết lộ ra ngoài. Nơi này là địa bàn của ngài, có một số việc cần nhờ Tư Đồ chưởng môn hỗ trợ. Theo ta được biết, Yến sử và Tống sử đã đến đây. Ta hy vọng hai bên có thể phát sinh xung đột.” Giọng nói của Ngưu Hữu Đạo chợt thấp xuống, thì thầm bên tai Tư Đồ Diệu.
Tư Đồ Diệu không hiểu:”Ngươi muốn làm gì?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Tư Đồ chưởng môn không nên hỏi nhiều, chỉ cần nhìn kết quả là được.”
Tư Đồ Diệu nói: “Ngươi không nói rõ, ta làm sao có thể mơ hồ giúp ngươi được?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Chỉ để bọn họ phát sinh xung đột mà thôi, châm ngòi xong liền thu tay lại, không để Vạn Động Thiên Phủ phí sức lực, cũng không Vạn Động Thiên Phủ gánh thêm phiền phức.”
Tư Đồ Diệu nói: “Nhưng ta muốn biết tường tận. Ta không thể nào u mê mà làm mấy chuyện như vậy.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Sự việc có liên quan trọng đại với ta, ta không cách nào nói tường tận cho Chưởng môn nghe được. Ta chỉ muốn nhắc nhở Chưởng môn một câu, ta đã suy nghĩ về chuyện ở Kim Châu, nghe nói nước Tề và nước Vệ đang tăng binh ở biên cảnh nước Tấn, nước Hàn lại giằng co với nước Yến, cộng thêm nước Yến muốn động đến Nam Châu. Xung quanh nước Triệu không ai cản tay. Chỉ sợ đây mới là nguyên nhân Hải Vô Cực mới dám vọng động. Cho nên, Nam Châu không thể tránh được kiếp nạn lần này. Hải Vô Cực tất nhiên muốn xuất binh tiến đánh Kim Châu.”
“Chỉ khi nào nguy cơ ở Nam Châu được giải quyết, Nam Châu mới có thể rảnh tay, điều động nhân mã đánh vào cảnh nội nước Triệu, vì giải vây cho Kim Châu mà trợ một chút sức lực!”
Ánh mắt Tư Đồ Diệu nhấp nháy, dường như đã có suy đoán: “Ngươi muốn kéo nước Tống vào tạo áp lực cho nước Yến?”
Ngưu Hữu Đạo vẽ tay vào hư không vị trí của bốn nước: “Bên trên là nước Hàn, bên dưới là Yến, bên trái là nước Triệu, bên phải là nước Tống. Bắc Châu và nước Hàn giằng co, Thương Kiến Hùng không quan tâm, vẫn muốn ra tay với Nam Châu, có thể thấy được ông ta quyết tâm như thế nào. Cho nên, một khi tình huống có biến, chúng ta nhất định phải cho nước Tống một cái cớ không thể không xuất binh!”
“Một khi nước Tống và nước Yến cãi vả, nếu nội bộ nước Yến muốn dụng binh với Nam Châu, nước Triệu muốn ra tay với Kim Châu, nước Hàn không bị nước Triệu cản tay, giằng co ở Bắc Châu có thể nói là đùa giả làm thật.”
“Không nói nước Hàn có thể liên thủ nước Tống tiến đánh hay không, chỉ cần nhìn thấy nước Hàn thừa dịp loạn công nước Yến, có được cái cớ đẹp như vậy, nước Tống còn không ra tay kiếm một chén canh sao?”
“Nước Yến và nước Hàn đơn đấu với nhau, còn có thể ngạnh kháng. Nhưng một khi hai nước Hàn, Tống đồng thời công phạt, nước Yến sẽ lâm vào mối họa diệt quốc. Hậu quả nghiêm trọng như thế, Thương Kiến Hùng sẽ đảm đương không nổi. Không nói Thương Kiến Hùng có dám tiến đánh Nam Châu hay không, tam đại phái nước Yến sẽ là người đầu tiên nhảy ra ngăn cản.”
“Chỉ cần Thương Kiến Hùng không dám ra tay với Nam Châu, Nam Châu có thể ung dung điều nhân mã đến Kim Châu để tiếp viện. Nhân mã Kim Châu vừa đến, có viện binh xuất kích, sĩ khí Kim Châu có thể ổn định được ngay. Đối mặt với hai châu liên thủ, Hải Vô Cực chỉ sợ cũng phải suy tính đến hậu quả của trận chiến này. Một khi bị chiến sự kéo lại, nước Hàn đang bị kẹp giữa nước Yến và nước Tống sẽ có khả năng bứt ra, đánh vào nước Triệu để kiếm lời.”
“Lúc này, mặc dù nước Triệu không bị cản tay, cũng không có nước khác trợ lực, Hải Vô Cực sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ với Kim Châu, nguy cơ tất nhiên sẽ được hóa giải.”
Tư Đồ Diệu nghe xong, hưng phấn không thôi, nhịn không được mà ôm quyền khen ngợi: “Tốt!”
Ông ta chắp tay sau lưng, đi qua đi lại. Như vậy, cho dù không gánh nổi mẹ con Hải Như Nguyệt, nhưng vẫn có khả năng bảo vệ được Kim Châu, lại còn có thời gian thong dong chỉnh đốn lại Kim Châu.
Cách đó không xa, mọi người đều nhìn ra được nét mặt hưng phấn của Chưởng môn, tất cả đều nhìn nhau.
“Khó trách lão đệ có thể đá Thiên Ngọc môn khỏi Nam Châu.” Tư Đồ Diệu vỗ vai Ngưu Hữu Đạo: “Kế này rất hay! Chỉ là...”
Biểu hiện hưng phấn đột nhiên mất đi, ông ta hoài nghi hỏi: “Chỉ châm ngòi một chút sẽ cho nước Tống một cái cớ để xuất binh?”
Ngưu Hữu Đạo đưa tay ra, nói: “Vạn Động Thiên Phủ khó giữ được bí mật nếu nhiều người biết. Việc này, quyết không được để lộ một chút phong thanh. Tư Đồ chưởng môn cần tìm người đáng tin cậy để làm việc. Để giữ bí mật, còn lại tự ta sẽ thao tác, không cần Vạn Động Thiên Phủ hao tâm tổn trí.”
“Được, lần này chúng ta đồng tâm hiệp lực với nhau, cùng nhau vượt qua kiếp nạn này...” Tư Đồ Diệu nắm tay Ngưu Hữu Đạo, vô cùng thân mật. Hai người lại tiếp tục thảo luận bên trong lương đình thật lâu.
Lưu Phương quán, đêm tĩnh mịch không người, sứ thần chư quốc tiến vào, chào hỏi nhau cũng là chuyện bình thường.
Yến sứ Cao Thiếu Minh dẫn một đám người đến viện Triệu Sâm đang nghỉ lại. Thủ vệ tiến vào thông báo, đám người Cao Thiếu Minh chờ bên ngoài.
Yến sứ trước đã bị giết. Sau khi hai nước Yến, Triệu im lặng lại, Cao Thiếu Minh liền tới nước Triệu tiếp nhận chức Sứ thần nước Yến.
Người này cũng không xa lạ gì nước Triệu. Y vốn là người của tổ chức gián điệp tình báo nước Yến, đã từng lấy thân phận thương nhân Toàn Thiếu Khang tiềm ẩn ở nước Triệu nhiều năm. Năm đó, khi nước Yến truy sát Ngưu Hữu Đạo, y đã từng cách không giao thủ với Ngưu Hữu Đạo. Sau đó vì thất thủ, tổ chức gián điệp tình báo nước Yến gặp tổn thất rất lớn mà rút về nước Yến.
Có thể đi sứ nước Triệu, ít nhiều cũng có liên quan đến việc y quen thuộc tình huống ở đây.
Đương nhiên, có thể tiếp nhận được chức vụ này, phụ thân của y đóng vai trò quan trọng hơn.
Cha của y, Cao Kiến Thành chính là Đại Tư Đồ nước Yến, chức vụ tương đương với phụ tá Đại Tư Không Đồng Mạch, lại có được phạm vi quyền thế đặc biệt của riêng mình. Ông ta chẳng những có khả năng giúp đỡ con trai thoát khỏi trách nhiệm thất bại ở nước Triệu, mà còn có thể rút y ra khỏi tổ chức gián điệp tình báo, chuyển sang làm Sứ thần nước Yến tại nước Triệu, năng lượng của ông ta ở triều đình nước Yến là có thể nghĩ. Quen thuộc với tình huống nước Triệu chỉ là cái cớ để lấy ra dùng mà thôi.