Đạo Quân

Quản Phương Nghi bắt đầu suy nghĩ.

Ngưu Hữu Đạo cũng không dây dưa việc này, đứng dậy cầm kiếm, bước ra ngoài trực tiếp đi tìm Tư Đồ Diệu.

“Hồng Hài Nhi?”

Tư Đồ Diệu nghe xong, hơi nghi hoặc.

Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Có thể bị trúng loại độc này. Tư Đồ chưởng môn ngẫm lại xem, có người nào có thể giải được nó hay không?”

Tư Đồ Diệu lập tức gọi đồng môn am hiểu việc chữa trị đến, hỏi mọi người có từng nghe qua vật này chưa, kết quả ai nấy đều lắc đầu, bảo chưa từng nghe qua, nên không biết chữa trị như thế nào.

Thấy không giải quyết được gì, Tư Đồ Diệu cho mọi người lui, chỉ lưu lại một mình Ngưu Hữu Đạo, thấp giọng nói: “Sợ bọn họ sẽ mau chóng rời đi, chúng ta đã có chuẩn bị. Hai ngày sau, chúng ta sẽ mở một bữa tiệc chiêu đãi ở Lưu Phương Quán, đã phát thiếp mời rồi.”

Ngưu Hữu Đạo nghe xong, lập tức hiểu được thâm ý bên trong, biết bọn họ chuẩn bị ra tay vào hai ngày sau, liền gật đầu: “Được!”

Trở về phòng mình không bao lâu, Quản Phương Nghi một lần nữa đến thông báo: “Trong nhà truyền đến tin tức, nói Triệu Thắng Hoài đến tìm.”

Ngưu Hữu Đạo đang đi qua đi lại trong phòng liền ngừng lại: “Bí mật đem người đến đây.”

Quản Phương Nghi nhắc nhở: “Triệu Thắng Hoài nói, gã đã để lại di chúc ở Vạn Thú môn. Một khi gã không quay về, những gì mà ngươi làm đều sẽ bị bại lộ.”

Lại còn uy hiếp! Ngưu Hữu Đạo cười ha hả: “Trả lời lại, bảo nhất định sẽ để cho gã toàn thân trở về, cứ đem người đưa đến đây là được.”


Quản Phương Nghi nói: “Còn có một việc, ngươi hãy tự xem đi.” Nói xong, bà ta đưa một phong mật tín cho hắn.

Ngưu Hữu Đạo cầm lấy xem qua, là tin tức Đại Thiền Sơn truyền đến, Ca Miêu Thủy của triều đình nước Yến đã đích thân đến Đại Thiền Sơn, yêu cầu Đại Thiền Sơn phối hợp chỉnh đốn Nam Châu, uy bức lợi dụ.

Hoàng Liệt đã chính thức thông báo, không đồng ý cũng không từ chối, qua loa với Ca Miêu Thủy rồi đuổi đi.

Ông ta gửi tin đến chính là muốn nói cho Ngưu Hữu Đạo biết, nước Yến thật sự muốn động thủ với Nam Châu, hỏi Ngưu Hữu Đạo chuẩn bị ứng đối như thế nào.

Quản Phương Nghi nhắc nhở: “Đại Thiền Sơn đang quan sát.”

Tay Ngưu Hữu Đạo run lên, đốt tờ mật tín, nhìn chằm chằm ánh lửa, hờ hững nói: “Chuyện thường tình của con người. Nếu chúng ta không đồng ý, Đại Thiền Sơn sẽ không ngồi yên chịu chết cùng, thay đổi hướng gió cũng chẳng có gì lạ. Người ta không đồng ý, cũng không phát sinh mâu thuẫn nội bộ cũng là tốt lắm rồi.”

Quản Phương Nghi nói: “Chúng ta trả lời Hoàng Liệt như thế nào?”

“Không trả lời!”

“Không trả lời?”

“Nói một lần là đủ rồi, chẳng lẽ còn phải dỗ dành ông ta như đứa trẻ lên ba sao? Chỉ cần ta không chết, Hoàng Liệt ông ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ!”

Quản Phương Nghi nhìn hắn một chút, chậc chậc hai tiếng, đột nhiên cảm nhận được bá khí phát ra ngoài.

Phủ Thứ sử Định Châu, gương mặt Thứ sử Tiết Khiếu đen thui.


Trên mặt đất trước mặt ông ta là năm cái đầu người đã khô vết máu.

Trong đó có một người là Tống Thư được ông phái người hộ tống đến kinh thành. Bốn người còn lại là bốn cao thủ hộ tống Tống Thư. Năm người đến kinh thành, cơ thể không biết ở đâu, đầu người lại quay về.

Trước đó, có một xa phu chạy xe đến cổng phủ Thứ sử, kéo theo một cái rương, nói có người tặng lễ vật cho phủ Thứ sử.

Mọi người mở rương ra xem, không nghĩ đến là lễ vật này.

“Là ai làm?” Một pháp sư tùy tùng trầm giọng hỏi.

Tiết Khiếu hừ lạnh: “Còn có thể là ai làm nữa chứ? Là cái người bên cạnh đang thị uy với chúng ta. Triều đình đánh vào mặt người kia, người kia cũng đánh trở lại. Càn rỡ! Ta muốn nhìn xem các ngươi có thể càn rỡ được bao lâu.”

Ông ta nhận được mật chỉ của triều đình, chuẩn bị triệu tập nhân mã, tìm kiếm mục tiêu. Ông ta cũng biết lần, này Nam Châu sẽ đại nạn lâm đầu.

Đại Tuyết Sơn, khách sạn Thải Hồng, mọi người vừa bước vào vừa thì thầm với nhau.

Chưởng quỹ Sở An Lâu đang chắp tay đứng tại cửa khách sạn nhìn ra hạp cốc đằng xa quay đầu lại, nhìn mấy người khách bước vào, mơ hồ nghe được chữ “Quỷ Y”. Ông ta đã đứng ở đây được một lát, cũng không phải lần đầu tiên nghe được mấy lời này. Trước đó, có nhóm người đi vào cũng đã nhắc đến Quỷ Y.

Khách đi vào bên trong, ông ta phất tay gọi tiểu nhị đến, hỏi: “Tại sao ta cứ nghe người ta nhắc đến Quỷ Y, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Tiểu nhị ngạc nhiên nói: “Con không biết!”


Lúc này, một tiểu nhị đến hạp cốc kiểm tra bay về, bước lên bậc thang khách sạn, bẩm báo: “Chưởng quỹ, Vạn Động Thiên Phủ công khai phát tin tức tìm kiếm Quỷ Y.”

Sở An Lâu hiếu kỳ: “Tìm Quỷ Y làm gì? Không phải tiểu tử bên đó đã được Quỷ Y chữa khỏi mang đi rồi sao?”

Tiểu nhị đáp: “Thuộc hạ nghe nói Trưởng công chúa Kim Châu bị trúng kỳ độc, tìm kiếm Quỷ Y để trị liệu. Ai cung cấp được tin tức về Quỷ Y, sẽ được trọng thưởng.”

“Kỳ độc?” Sở An Lâu thầm suy nghĩ.

Phủ Đại Tư Không Yên kinh, Ca Miểu Thủy mặc áo choàng trở về từ Nam kinh, nhanh chân bước vào.

Không cần thông báo gì đặc biệt, đã có người trực tiếp đưa y vào trong gặp Đồng Mạch.

Đồng Mạch đứng trong đình viện phất tay tiễn khách. Đám quan viên vây quanh cung kính lui ra, nhường lại không gian riêng tư cho hai người.

Hai người cũng không khách sáo. Đồng Mạch nói: “Con trai Tống Chính Minh là Tống Thư trên đường đến đây bị người ta giết, thủ cấp bị ném trước cửa Tiết Khiếu.”

Ca Miểu Thủy gật đầu: “Trên đường đi, ta đã biết được việc này.”

Đồng Mạch nói: “Đàm phán với Đại Thiền Sơn sao rồi?”

Ca Miểu Thủy đáp: “Không đồng ý, cũng không từ chối, qua loa thôi.”

“Chỉ là cỏ đầu tường, còn đang quan sát. Nhưng không từ chối cũng không phải chuyện xấu, chỉ cần tình thế không ổn, chờ đại quân áp cảnh, tất sẽ phản thôi.” Đồng Mạch cười lạnh, vuốt râu nói: “Ca công công, ta mới nhận được tin tức, nói Hải Như Nguyệt ở Kim Châu bị trúng độc, xem ra Hải Vô Cực đã ra tay rồi.”

Ca Miểu Thủy nói: “Ta biết rồi. Ta đang tính nói với tướng gia chuyện này. Hải Vô Cực ra tay, chúng ta cũng không thể trì hoãn. Khi gặp tình huống, cũng không cần che che lấp lấp. Binh mã chưa động, lương thảo đi trước, điều động nhân thủ cũng nên nhờ bệ hạ chính thức hạ chỉ.”


Đồng Mạch vung tay, lập tức có người mang tấu chương dâng cho ông ta: “Ta đang định tiến cung gặp bệ hạ, Ca công công không bận gì thì đi cùng.”

Ca Miểu Thủy nghiêng người nhường đường, dùng tay ra hiệu mời.

Sau đó hai người cùng nhau rời đi.

Hoàng cung rộng rãi nhưng đen kịt của nước Tấn, Thái Thúc Hùng hai tay chống nạnh, đứng trước một tấm bản đồ, ánh mắt quỷ quyệt xem qua.

Thái giám ngoài cửa đưa tay, Thiệu Bình Ba hơi gật đầu chào hỏi, sau đó cất bước bước qua cánh cửa, bước đến bên cạnh Thái Thúc Hùng, hành lễ: “Bệ hạ.”

Thái độ cung kính thuận theo, mà không thuận theo cũng không được. Bây giờ y đã mất đi thế lực của mình hoàn toàn, khó có thể hành động, tạm thời chỉ có thể phụ thuộc vào người trước mắt.

Thái Thúc Hùng vẫn chăm chú nhìn tấm bản đồ: “Sức khỏe thế nào rồi?”

Thiệu Bình Ba đáp: “Đã tốt hơn nhiều.”

“Ngươi liên hệ với phụ thân của ngươi ở Bắc Châu ra sao?”

“Vẫn chưa thấy hồi âm.”

“Sức khỏe của ngươi cần tĩnh dưỡng, không nên quá kích động, cũng không cần nóng lòng. Dù sao cũng là cha con, từ từ sẽ đến.” Ngón tay Thái Thúc Hùng chỉ vào Kim Châu nước Triệu: “Ngươi có nghe chuyện Hải Như Nguyệt của Kim Châu trúng độc không?”

Thiệu Bình Ba đáp: “Ta có nghe Hắc Thủy Đài đưa tin đến.”

Thái Thúc Hùng nói: “Hải Vô Cực chắc hẳn muốn động thủ với Kim Châu. Nhân mã hai nước Tề, Vệ đã bắt đầu điều động, tạo cơ hội tốt cho Hải Vô Cực ra tay. Xem ra, hai nước Tề, Vệ vẫn rất kiêng kỵ ngươi. Ngươi đến nước Tấn, hai nước kia đang run sợ đấy.” Dứt lời, ông ta cười ha hả một tiếng.

“Cũng không phải kiêng kỵ vi thần, mà là bệ hạ.” Thiệu Bình Ba hơi hạ thấp người, sau đó tiến lên hai bước, chỉ vào Nam Châu nước Yến: “Thương Kiến Hùng hẳn cũng đang muốn ra tay với Nam Châu.” Khi nói lời này, ánh mắt của y lóe lên sự hưng phấn không dễ dàng thấy được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận