Đạo Quân

Hải Vô Cực đáp: “Không có gì ạ!”

“Vậy thì tốt!” Thương Ấu Lan gật đầu, ánh mắt đảo qua mọi người, trong giọng nói lộ vẻ uy nghi khó có thể che giấu: “Ai gia muốn nói chuyện riêng với Hoàng đế, chư vị lui ra trước.”

Vào lúc này, mát mặt vì con hoàn toàn là điều không thể nghi ngờ.

Hải Vô Cực khoát tay với mọi người, biểu hiện rất hiếu thuận.

“Vâng!” Quần thần khom người lĩnh mệnh, cùng nhau lui ra.

Một lão thái giám lưng còng, mái tóc hoa râm, hai mắt đục ngầu, già đến nỗi ngay cả bước đi cũng không được lưu loát cũng lui ra ngoài.

Người này chính là Tổng quản đại nội Gia Cát Trì.

Thương Ấu Lan gọi: “Lão Gia Cát, ngươi không cần đi. Ta đang có việc cần ngươi phân xử.”

Gia Cát Trì dừng bước, ngẩng đầu nhìn phản ứng của Hải Vô Cực.

Hải Vô Cực cười nói: “Mẫu hậu, có cái gì mà phân xử hay không phân xử. Ai đã chọc người tức giận à?”


Thương Ấu Lan đột nhiên giận dữ: “Con còn muốn giấu ta đến khi nào?”

Hải Vô Cực ý thức được việc không ổn, làm ra vẻ kinh ngạc: “Tại sao mẫu hậu lại nói như vậy?”

Thương Ấu Lan cả giận: “Ta hỏi con, việc Như Nguyệt trúng độc có phải con làm hay không?”

Sắc mặt Hải Vô Cực trầm xuống, trong lòng không khỏi tức giận. Ông ta đã tận lực giấu diếm mẫu thân, cũng không biết tên nào không giữ được cái miệng. Ông ta nhất định sẽ điều tra việc này.

Ông ta vội giải thích: “Mẫu hậu nghe được lời đồn này từ chỗ nào?”

Thương Ấu Lan thất vọng lắc đầu: “Lần trước con gặp ta để xin vật của Như Nguyệt khi còn bé, ta đã cảm thấy kỳ quái. Con còn muốn gạt ta? Ta còn chưa đến mức già rồi hồ đồ. Nó là muội muội ruột thịt duy nhất của con, tại sao con lại nhẫn tâm hạ độc thủ như vậy?”

Gương mặt Hải Vô Cực vẫn lạnh lẽo, nhẫn nhịn một lát rồi nói: “Mẫu hậu, con có chỗ khó xử của con.”

“Khó xử? Ta biết con khó xử.” Thương Ấu Lan vỗ ngực, kích động nói: “Con là một vị vua quân lâm thiên hạ, bỏ việc nhỏ chú ý việc lớn, ta hiểu. Con muốn ép muội muội của con cửa nát nhà tan, ta cũng mắt nhắm mắt mở. Con muốn đoạt Kim Châu thì cứ việc đoạt, nhưng tại sao lại phải đẩy em con vào chỗ chết chứ? Giữ cho nó một cái mạng không được sao?”

“Chẳng lẽ nhất định nó phải chết, con mới cam tâm? Năm đó, khi nước Yến đưa ra vật thế chấp, con vì tự vệ mà đẩy nó đi làm niềm vui cho người khác, con tưởng ta không biết? Ta biết hết, chỉ là ta không muốn nói mà thôi. Nó đã vì con mà chịu bao nhiêu khuất nhục, con có biết không? Nếu không phải đứa cháu Thương Kiến Bá của ta che chở cho nó thì nó đã... Sau khi con về nước đăng cơ, để ổn định Tiêu hoàng, con đã bắt nó gả cho đứa con trai bệnh hoạn của Tiêu hoàng, con có từng nghĩ nó đã chịu bao nhiêu khổ cực không?”

“Một tay con đẩy nó đến ngày hôm nay, bây giờ lại chê nó vướng bận, ra tay hạ độc thủ với nó, tại sao con lại có thể xuống tay được như vậy? Con bảo người trong thiên hạ nhìn người làm mẹ như ta, nhìn con như thế nào đây. Chỉ cho nó một con đường sống thôi cũng không được sao?”


Hải Vô Cực bị chửi đến thẹn quá hóa giận, có chút nhịn không được, trầm giọng nói: “Mẫu hậu, đoạn đường này người đi, nhận bao nhiêu thiệt thòi, nhịn xuống bao nhiêu chua xót, trong lòng người hẳn phải hiểu hơn so với ai khác ba chữ “bất đắc dĩ”! Thế cục thiên hạ này là do một số người tận lực tạo ra, chính là muốn người trong thiên hạ tiêu hao lẫn nhau. Đối với các quốc gia mà nói, tình thế đều đi ngược dòng nước, không tiến tắc thối, ai cũng không an nhàn được. Ai dám an phận, người đó sẽ diệt vong. Chỉ có không ngừng mạnh lên, chỉ khi nào đủ sức mạnh mới có khả năng chống đỡ mọi nguy hiểm. Mẫu hậu, nước Triệu không có đường lui. Nhi tử không có đường lui!”

Ông ta vung tay lên, chỉ mặt đất sau lưng, câu nói sau cùng vô cùng nặng trịch.

Bên trong Anh Vũ đường, trước một tấm bản đồ, Mông Sơn Minh và Thương Triều Tông đang thảo luận với nhau.

Tư thế ngồi của Mông Sơn Minh khá thấp, phải cầm một cái cây dài chỉ vào vị trí trên bản đồ.

Đại Thiền Sơn cũng không giấu diếm bọn họ việc Ca Miểu Thủy đến bái phỏng. Mà bọn họ cũng không phải kẻ điếc hay mù lòa ở nước Yến. Triều đình cũng đã bắt đầu tập trung vật tư và nhân mã. Cộng thêm trước đó Phương Triết bên Kim Châu đã thông báo việc Hải Như Nguyệt bị trúng độc. Truyện Cổ Đại

Bọn họ làm sao mà không biết mưa gió nổi lên, vội vàng nhanh chóng triển khai ứng đối.

Thỉnh thoảng có quan truyền lệnh ra vào Anh Vũ đường, truyền đạt tình huống điều động nhân mã các nơi.

Lam Nhược Đình bước vào, đợi quan truyền lệnh lui ra, mới nói: “Vương gia, Mông soái, Đạo gia truyền tin trở về, bảo chúng ta đừng hốt hoảng. Hắn nói hắn đã yêu cầu Vạn Động Thiên Phủ công khai chuyện Hải Như Nguyệt trúng độc, bảo chúng ta không cần để ý việc này. Nam Châu nên ứng đối như thế nào thì cứ như thế đấy, chuẩn bị nhân mã đầy đủ. Hắn sẽ tọa trấn Kim Châu, có tình huống gì sẽ kịp thời thông báo cho bên này.”

Mông Sơn Minh gật đầu: “Trong lòng Đạo gia hiểu được thì tốt.”

“Hải Như Nguyệt trúng độc khi nào?”


Đại Thiền Sơn, chính điện, Hoàng Liệt nhìn chằm chằm bức tượng Thần vị Tổ sư gia, lên tiếng hỏi.

Mấy vị Trưởng lão truyền mật tín, thay phiên nhau xem qua, sắc mặt người nào cũng ngưng trọng.

Có người nói: “Xem ra triều đình nước Yến và nước Triệu đã dự mưu xong, muốn liên thủ hai bên cùng làm việc. Nam Châu nguy rồi!”

Hoàng Liệt quay người hỏi: “Ngưu Hữu Đạo có hồi âm gì không?”

Một đệ tử lên tiếng: “Đã truyền ba lần tin tức, cho đến nay, hắn vẫn chưa trả lời. Tin tức từ quận Thanh Sơn truyền đến, nói Mao Lư sơn trang không hề có bất kỳ điều gì khác thường. Người của ba phái cũng tương tự.”

Hoàng Liệt cau mày: “Tên đó đang có ý gì vậy?”

Một trưởng lão lên tiếng: “Chưởng môn, mưa gió đã nổi lên, có cần trả lời phía Ca Miểu Thủy hay không?”

Hoàng Liệt khoát tay: “Các ngươi cũng đã nhìn thấy thủ đoạn của tên kia trước đó. Hắn cũng phải không ăn chay. Ta không tin tên kia sẽ ngồi chờ chết. Hắn nhất định sẽ có phản ứng. Chúng ta xem hắn ứng đối như thế nào trước, đợi đại quân áp cảnh rồi đưa ra quyết định cũng không muộn. Chúng ta cũng nên đi đường vòng, đến phủ thành tọa trấn, tùy thời ứng phó.”

Trong một tòa trạch viện phủ thành Kim Châu, đây cũng là điểm dừng chân của Nam Châu.

Triệu Thắng Hoài đang bị trói trên một cây cột trong một căn phòng, thỉnh thoảng cúi thấp đầu xuống, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên, thở dài.

Cửa mở, Chu Lão Bát tiến vào, tay bưng cơm canh đặt một bên: “Triều huynh đệ, ăn chút gì đi.”


Triệu Thắng Hoài lắc đầu: “Không ăn!”

Vốn muốn cởi trói cho gã, Chu Lão Bát cười nói: “Uống nước không?”

Triệu Thắng Hoài nói: “Không uống! Ở đây là chỗ nào? Ta muốn gặp Ngưu Hữu Đạo.”

Gã vừa đến quận Thanh Sơn, không gặp được Ngưu Hữu Đạo, gã còn chưa kịp đi đã bị chế trụ, sau đó đưa đến đây.

Đây là đâu, gã cũng không biết. Gã bị mang đến đây trong lúc hôn mê. Thân là người thường xuyên ở trong núi, lúc này gã cảm thấy không khí tươi mát xung quanh, không giống như trong núi, mà giống trong một tòa thành thì đúng hơn.

Chu Lão Bát nói: “Bây giờ Đạo gia đang bề bộn công việc, không rảnh để gặp ngươi, khi nào rảnh, tất sẽ gặp, ngươi gấp cái gì chứ. Ăn chút gì đi. Tu vi của ngươi còn chưa đến mức siêu phàm nhập thánh như trong truyền thuyết, đừng làm khó dễ cơ thể mình, chết đói không đáng đâu.”

Triệu Thắng Hoài nói: “Muốn nhanh gọn, bảo Ngưu Hữu Đạo đến gặp ta. Nếu không, tất cả mọi người cũng đừng hòng tốt hơn!”

“Suỵt!” Chu Lão Bát giơ ngón trỏ trước miệng: “Lão đệ, nói nhỏ thôi, không cần gào to như vậy. Nếu không, chờ lát nữa ngươi biến thành hồ lô, ngươi sẽ bị nghẹn khó chịu lắm.”

“Lão thất phu, ngươi thử nhìn một chút đi.”

Trên bàn tiệc, Cao Thiếu Minh vỗ bàn chỉ vào Tống sứ Đồ Hoài Ngọc, giận dữ mắng.

Lưu Phương Quán mở yến tiệc chiêu đãi khách quý các nước. Bên phía nước Yến đột nhiên có người đến, thì thầm vào tai Cao Thiếu Minh, nói phát hiện người của Tống sứ muốn cướp Kim Sí đưa tin của họ.

Thế là bay sang hỏi, hai bên bắt đầu đấu võ mồm ngay trên bàn tiệc. Vừa lúc nơi mở tiệc lại là nơi Ngưu Hữu Đạo giết Yến sứ Tống Long Ngọc năm đó, Đồ Hoài Ngọc liền dùng chuyện này để mỉa mai, bảo Cao Thiếu Minh cẩn thận kẻo nối gót, chọc giận Cao Thiếu Minh ngay tại chỗ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận