Đạo Quân

Cô gái dừng bước, quay lại nói: “Ngại quá, Luyện Khí kỳ.”

Vô Tâm hỏi tiếp: “Bọn họ còn đang tìm ngươi ở trong núi, ngươi không sợ lọt vào tay bọn họ sao?”

“Công tử yên tâm đi, tránh được thì tốt, tránh không được thì cùng lắm chết thôi, tuyệt đối không để cho mình rơi vào tay bọn họ. Chết cũng không chịu nhục. Đại ân của công tử, hữu duyên sẽ báo đáp!” Cô gái chắp tay, một lần nữa cáo từ.

Vô Tâm nói: “Ngươi đi theo ta đi.”

“Sao...” Cô gái quay người nhìn y, gương mặt cảnh giác.

Vô Tâm nói: “Ta tiễn ngươi một đoạn, rời khỏi chỗ này, ngươi sẽ thoát thân.” Vừa nói, y vừa chỉ phi cầm của mình.

Một lát sau, phi cầm bay lên không, chở theo một nam một nữ.

Dưới mái hiên, Ngưu Hữu Đạo chống kiếm mà đứng. Quản Phương Nghi từ gian phòng khác bước đến, đưa một tờ mật tín cho hắn.

Ngưu Hữu Đạo tiếp nhận, xem qua một chút, nét mặt vẫn bình tĩnh, ngón tay xoay chuyển, tờ mật tín bị đốt, hóa thành tro tàn.

Quản Phương Nghi nhìn hắn chằm chằm, lắc đầu cười khổ.


Trong nháy mắt, tờ giấy đã được đốt trụi bay đi, hắn thổi thổi ngón tay, hỏi: “Tình huống Lưu Phương quán như thế nào rồi?”

Quản Phương Nghi nói: “Đã có động tĩnh, đang lần lượt cáo từ.”

Một đám khách quý của Lưu Phương quán không muốn cáo từ cũng khó. Tục ngữ có câu, không có lửa làm sao có khói, chuyện xảy ra tất có nhân có quả.

Đã nghe được phong thanh sắp bị bắt làm con tin, mặc kệ là thật hay giả, một khi Kim Châu bị nước Triệu ép vào đường cùng, con tin rơi vào tay Kim Châu còn có thể tốt được hay sao? Tất nhiên phải về nước tránh trước rồi nói. Thừa dịp bây giờ còn chưa vạch mặt, Kim Châu còn chưa dám hành động thiếu suy nghĩ thì lo mà đi nhanh.

Vốn muốn ở lại dự bữa tiệc đầy tháng gì đó, cũng như muốn nhìn thấy Hải Như Nguyệt có được chữa khỏi hay không, tất cả đều tìm lý do để cáo từ.

Bên trong Lưu Phương quán, Triệu Sâm vừa mới cùng với người của mình từ trong viện bước ra, đã bị Cao Thiếu Minh cản lại.

Cao Thiếu Minh mời gã sang một bên, thấp giọng nói: “Bây giờ phủ lệnh muốn đi?”

Triệu Sâm liếc nhìn y. Nói đùa, đương nhiên là đi rồi. Một khi bị giữ lại, nước Triệu bắt đầu ra tay với Kim Châu, người khác thì không có việc gì, chỉ có gã là không có đường thoát nhất. Tuy nhiên, ngoài miệng thì gã không nói như vậy, chỉ lạnh nhạt đáp: “Kinh thành có việc, ta phải trở về để xử lý.”

Cao Thiếu Minh nói: “Thế Ngưu Hữu Đạo thì làm sao bây giờ?”


Triệu Sâm nói: “Ngươi yên tâm đi, sẽ có người liên lạc với ngươi. Không có lửa làm sao có khói, ta khuyên ngươi nên tạm thời tránh đi.”

Tiễn Triệu Sâm xong, Cao Thiếu Minh trở về viện tử của mình, nhìn thấy một tùy tùng liền hỏi: “Từ Cáo còn chưa trở lại sao?”

Tùy tùng lắc đầu, cau mày đáp: “Sau khi hắn ta rời khỏi đây vào tối hôm qua, vẫn chưa thấy trở về, cũng không biết là đi đâu. Thuộc hạ lo lắng không biết đã xảy ra chuyện gì hay không. Nếu không, tại sao người cũng không thấy, cũng chẳng nghe được tin tức. Nếu có chuyện, nhất định hắn ta phải báo tin về.”

Cao Thiếu Minh hỏi: “Ở phủ thành này còn có thể xảy ra chuyện chứ? Ai dám tùy tiện ra tay ở chỗ này?”

Tùy tùng đáp: “Nếu phủ Thứ sử ra tay thì sao?”

Cao Thiếu Minh bất đắc dĩ nói: “Muốn động cũng không động đến hắn ta. Động đến hắn ta chi bằng động đến ta thì hay hơn, động đến hắn ta có ý nghĩa gì? Phủ thứ sử không tìm mấy phiền phức không đáng này đâu. Các ngươi tiếp tục đi tìm, hôm nay tìm không được thì mặc kệ hắn ta, sáng mai chúng ta đi.”

“Rõ!” Tùy tùng gật đầu đồng ý, sau đó phái người đi tìm.

Cửa thành phía Bắc, đám người Tống sứ Đồ Hoài Ngọc ngồi trên lưng ngựa phi đến cửa thành. Khi đến cửa thành, bọn họ thấy nơi đây đang rối loạn. Một đám quân sĩ vây quanh một người, ảnh hưởng đến việc ra vào.

Thấy có điểm khác lạ, một đám tu sĩ lập tức đề cao cảnh giác, tăng cường bảo vệ cho Đồ Hoài Ngọc.


Đồ Hoài Ngọc ghìm ngựa: “Đi xem chuyện gì xảy ra.”

Một người nhảy xuống ngựa tìm hiểu.

Một lát sau, người đó quay về bẩm báo: “Đồ đại nhân, là đệ tử của Vạn Thú môn, khi ngồi ngựa ra khỏi thành không cẩn thận đụng phải người khác, bây giờ còn đang tranh chấp.”

Vạn Thú môn? Đây là đại môn phái của nước Tống. Đồ Hoài Ngọc không khỏi cau mày, nói: “Đường đường là đệ tử Vạn Thú môn, đụng phải người ta thì bồi thường. Không bồi thường nổi hay sao mà phải tranh chấp vậy?”

Người kia đáp: “Vấn đề là, đệ tử Vạn Thú môn nói đối phương cố ý đụng vào gã, gã nuốt không trôi cục tức này, liền báo ra thân phận. Ai ngờ người đụng phải lại là hạ nhân của một vị tướng quân. Thủ vệ cửa thành đều đứng về phía người kia, hơi có mùi cường long không ép được địa đầu xà.”

Đồ Hoài Ngọc nói: “Ai cũng muốn làm quen với Vạn Thú môn. Đi xác nhận thân phận của đối phương. Nếu thật sự là đệ tử Vạn Thú môn, hãy dùng tên của ta giải quyết chuyện này, cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm.”

Đối với dân chúng bình thường mà nói, đụng người có lẽ là chuyện lớn, nhưng đối với hắn ta mà nói, chẳng tính là chuyện lớn gì. Cho dù đụng chết, cùng lắm tốn chút tiền bồi thường mà thôi, còn muốn như thế nào nữa?

Bên cạnh lập tức có người nhảy xuống ngựa bước nhanh đến.

Người đi tìm hiểu rất nhanh quay lại, báo cáo với Đồ Hoài Ngọc: “Thuộc hạ đã gặp người này ở kinh thành, chính xác là đệ tử của Vạn Thú môn, bối cảnh không nhỏ, là cháu trai Trưởng lão Triều Kính của Vạn Thú môn, tên là gì thì thuộc hạ quên mất.”

Đồ Hoài Ngọc ừm một tiếng, ngược lại có chút ngoài ý muốn, không nghĩ đến lúc này lại gặp cháu trai Triều Kính ở đây. Hắn ta phất tay, ra hiệu người của hắn ta mau đi giải quyết thích đáng chuyện này.

Xác nhận đúng là người của Vạn Thú môn, quân lính canh giữ cửa thành cũng không dám trêu chọc, cộng thêm bên phía Đồ Hoài Ngọc ra mặt, chủ động bồi thường tiền, sự việc xem như cho qua.


Người bị ngăn ở cửa thành rất nhanh bị quân thủ vệ sơ tán, chỉ để lại một người đàn ông đang dắt ngựa, chính là Triệu Thắng Hoài.

Bên này một nhóm không ít người, nhiều người ra ra vào vào cửa thành, cũng không phải là nơi để nói chuyện, nhóm người Đồ Hoài Ngọc ra khỏi thành trước.

Đến nơi rộng rãi ngoài thành, Đồ Hoài Ngọc mới ghìm ngựa đợi Triều Thắng Hoài trước mắt.

"Đệ tử Vạn Thú môn Triều Thắng Hoài, đa tạ Đồ đại nhân giải vây."Triều Thắng Hoài thúc ngựa tiến lên phía trước cảm tạ.

Đồ Hoài Ngọc khoát tay cười nói: "Đã là người nước Tống, Tống sứ ta đây ra mặt cũng là chuyện đương nhiên, không cần khách khí. Họ Triều tôn giá, không biết có quen biết Triều trưởng lão của Vạn Thú môn Triều Kính hay không?"

Triều Thắng Hoài: "Triều trưởng lão chính là tổ phụ của tại hạ."

"A!" Đồ Hoài Ngọc dáng vẻ bừng tỉnh hiểu ra, vuốt râu vuốt cằm nói: "Nhớ năm đó ta ở Tống Kinh cũng là gặp qua lệnh tổ phụ vài lần, phong thái của lệnh tổ phụ, ký ức lão phu vẫn chưa phai, không ngờ đến ở nơi đây ngẫu nhiên gặp được cháu trai của Triều huynh."

Trước tiên là nói về hồi giao tình, lại tiếp tục hỏi:" Đúng rồi, tại sao ngươi lại ở chỗ này?"

Triều Thắng Hoài: "Trước đây không lâu được sự cho phép của sư môn, ra ngoài du lịch, lần này du lịch đến đây,ai ngờ đến gặp phải ác nô cố ý xông tới, ngược lại vu cáo ta đâm người, rõ ràng là câu kết với quân coi giữ cửa thành này làm việc xấu, rắn chuột một ổ cố ý lừa gạt tiền tài, thực là làm người tức giận! Tạm thời để bọn họ vui mừng một chút, trở về sẽ tìm bọn họ tính sổ, nhất định để bọn họ nôn ra cả gốc lẫn lãi, một đám chó chết có mắt không tròng, lại dám lừa gặt trên đầu ta! Đồ đại nhân không nên cho bọn họ tiền, ta ngược lại muốn xem xem bọn họ dám làm gì ta!"

Đồ Hoài Ngọc cười ha ha, khoát tay nói: " Tâm tình ta có thể hiểu được, một chút chuyện nhỏ, không đáng để tức giận, qua rồi thì cho qua đi, so đo với những kẻ tiểu nhân này làm gì làm mất thân phận. Đại biến sắp đến, tổ chim bị phá không trứng lành, những người này khóc ở trước mắt, tự sẽ có người trừng trị, không cần ngươi ra tay."

Triệu Thắng Hoài ánh mắt lấp loé: "Ta trên đường nghe nói nước Triệu muốn tấn công Kim Châu, nghe ý tứ trong lời nói của Đồ đại nhân, chẳng lẽ là thật?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận