“Hừ!” Cao Kiến Thành cười lạnh: “Trông cậy vào bọn họ sao? Bọn họ còn tự cho mình là cao cao tại thượng từ trên nhìn xuống chugn sinh thiên hạ Đại Yên. Chín vị bay bay trên trời kia để cho các tu sĩ bên dưới tự giết lẫn nhau, tam đại phái làm sao khác được. Trong cảnh nội nước Yến, bọn họ vẫn cứ vừa tu hành vừa tiêu hao thể lực lẫn, chỉ sợ sẽ có ai uy hiếp được địa vị của mình. Chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ, từ xưa đến nay, họ vẫn không dễ dàng tham gia vào tranh chấp của các tu sĩ bên dưới.”
“Không phải Bệ hạ không lên tiếng. Lần này ba phái lớn bức bách Bệ hạ triệt binh, Bệ hạ đã coi đây là điều kiện trao đổi để họ giết Ngưu Hữu Đạo. Theo lý mà nói, Bệ hạ đã nhượng bộ lớn như vậy, ba phái không thể không đồng ý. Nhưng lạ ở chỗ, Long Hưu lại ngăn cản. Đã như vậy, Bệ hạ cũng chỉ đành tự mình ra tay, một khi đắc thủ, Long Hưu có lửa cũng phải nhịn!”
Cao Thiếu Minh suy tư một lát, lại hỏi: “Có phải phụ thân ngăn con tiến cung giữa đêm vì còn chuyện gì cần dặn dò không?”
“Năm xưa, khi thất bại tan tác quay về từ nước Triệu, con vẫn chú ý đến Ngưu Hữu Đạo, có phải không nuốt được cơn giận kia không?”
Cao Thiếu Minh hơi sửng sốt, không ngờ phụ thân đã phát hiện ra tâm tư của mình từ lâu, cúi đầu nói: “Một vài huynh đệ theo con đã vài năm bị tai hoạ, quả thực là nuốt không trôi cơn tức kia. Nhưng con cũng không có hành động thiếu suy nghĩ, chỉ đang tìm cơ hội thôi!”
“Cơ hội của con đến rồi!” Cao Kiến Thành chỉ chỉ vào lồ ng ngực y.
Cao Thiếu Minh ngẩng đầu, không hiểu gì, hỏi thử: “Cơ hội giết Ngưu Hữu Đạo sao?”
“Không không không, ta không quan tâm đ ến việc Ngưu Hữu Đạo sống hay chết.” Cao Kiến Thành khoát tay, lại tiếp tục cẩn thận dặn dò: “Gặp Điền Ngữ phải nhớ kỹ hai chuyện. Một là không thể lãng phí những chú ý của con về Ngưu Hữu Đạo mấy năm nay, phải thể hiện ra con hiểu rõ hắn, tốt nhất là để ông ta cảm thấy không ai hiểu rõ Ngưu Hữu Đạo hơn con.”
“Thứ hai, con vẫn còn là sứ thần nước Yến tại nước Triệu. Đây chính là ưu thế trời ban cho con. Ta đoán chừng nước Triệu ném chutoj sợ vỡ bình, cũng rất khó có khả năng sẽ xuống tay với Kim Châu. Con có thể nói với Điền Ngữ, rằng con thừa dịp du thuyết Hải Vô Cực, để cho nước Triệu cũng góp sức xử lý Ngưu Hữu Đạo.”
“Khi nói hai điều này, con phải thể hiện ra mình căm hận Ngưu Hữu Đạo mãnh liệt, thù mới hận cũ bày hết ra cho ta. Con phải cho thấy con muốn báo thù tuyết hận. Mục đích, là lấy được nhiệm vụ tru sát Ngưu Hữu Đạo.”
Cao Thiếu Minh hỏi thử: “Lấy công chuộc tội sao?”
“Con đó, lăn lộn bên ngoài lâu như vậy rồi vẫn thiếu kinh nghiệm lăn lộn trong triều”. Cao Kiến Thành chỉ chỉ con trai, nhắc nhở: “Điền Ngữ là ai? Là tâm phúc bên cạnh bệ hạ, là người Bệ hạ tín nhiệm nhất. Nhìn vào cả đống chuyện Ngưu Hữu Đạo đã làm ra, hắn có thể là người dễ đối phó sao? Lần này trong cung tự mình ra tay, đương nhiên Điền Ngữ sẽ chủ trì toàn bộ, nhưng ông ta không thể rời hoàng cung.”
“Con phải nhớ kỹ, Ngưu Hữu Đạo sống hay chết không quan trọng. Quan trọng là, con phải mượn cơ hội này liên hệ với Điền Ngữ. Ông ta sẽ phải báo cáo hết tiến độ làm việc với Bệ hạ, nếu lúc nào Điền Ngữ cũng nhắc đến tên con trước mặt Bệ hạ, dần dà, không có công lao con cũng có khổ lao. Đây là cơ hội rất tốt để cải thiện ấn tượng về con của Bệ hạ, bất mãn với con cũng tiêu dần. Ở gần nhau lâu ngày, không phải người của mình cũng thành người một nhà, về sau, có chuyện gì, ít nhiều Điền Ngữ cũng sẽ nghĩ đến ngươi. Ông ta chỉ cần nói một câu nhẹ nhàng bên cạnh Bệ hạ cũng có tác dụng hơn Đồng Mạch.”
“Quan trọng nhất là, con đang làm việc cho Điền Ngữ, nếu trong triều có người muốn nhân cơ hội này dẫm lên con, Điền Ngữ sẽ không dễ dàng cho kẻ đó thành công, Đồng Mạch cũng sẽ phải kiêng kỵ ba phần. Làm được vậy, chẳng những con không sao, ngược lại còn có thể lui tới gần gũi với Điền Ngữ, đây cũng là lực ảnh hưởng vô tình tới Cao gia ta, có thể ổn định quân tâm của Cao gia ta. Cao gia ta có người kế tục, đám cỏ đầu tường kia cũng không dám làm bậy.
“Cho nên, Ngưu Hữu Đạo sống hay chết không quan trọng, quan trọng là con phải tận lực để cho Điền Ngữ thấy, cho Bệ hạ thấy. Cục diện trước mắt bất lợi cho Cao gia, chúng ta phải biến bất lợi thành có lợi!” Cao Kiến Thành vỗ vỗ vai con trai.
Cao Thiếu Minh cảm giác như nghe cha nói một câu còn hơn đọc sách ba năm, nhưng vẫn hơi lo lắng: “Vạn nhất Điền Ngữ không đồng ý thì sao?”
“Con cứ làm tốt việc của con đi, ta sẽ sắp xếp người trong cung phối hợp cùng. Chỉ cần con không sai lầm sẽ không có vấn đề gì.”
Cao Thiếu Minh thở ra một hơi, chắp tay nói: “Đa tạ phụ thân chỉ điểm, nhi tử đã hiểu, biết nên làm thế nào.”
Cao Kiến Thành vui mừng gật đầu: “Được, con bôn ba đường dài cũng vất vả, tắm một cái rồi nghỉ ngơi đi, đêm nay cân nhắc xem ngày mai vào cung ứng đối thế nào, đừng có phạm phải sai lầm gì. Cao gia có được ngày hôm nay không dễ!”
“Vâng! Nhi tử nhớ rồi!”
…
Trong Kinh thành nước Tống, trong một toà trạch viện được trông coi nghiêm mật, Triều Thắng Hoài ngồi trong đình, thi thoảng ngửa mặt lên trời thở dài.
Kinh thành nước Tống dùng phi cầm đón y từ Kim Châu đến, y không thể vớt được cơ hội nào để gặp Ngưu Hữu Đạo.
Ngoại trừ hạn chế tự do của hắn, bên này không hề bạc đãi gì, không ngừng có rượu ngon thức ăn ngon chiêu đãi.
Nhưng đối mặt với một bàn thịt rượu, y không thấy có mùi vị gì, ăn không ngon, ngủ không yên, cũng không tĩnh tâm tu luyện được, vẫn luôn chịu dày vò.
Y biết, chuyện này mình đã làm lớn rồi, cả đời này y cũng không ngờ được mình có thể làm ra chuyện như vậy. Cuốn vào chuyện này, nghĩ thôi cũng sợ, nhưng y không còn lựa chọn nào khác.
Y cũng ý thức được mình đã hãm sâu vào trong vòng xoáy, càng lún càng sâu. Ngưu Hữu Đạo kia như ác ma cuốn lấy mình, trở thành ác mộng của y, y có dốc hết sức cũng không thể thoát ra nổi, càng giãy dụa, cảm giác ngạt thở càng mãnh liệt.
Y không ngừng tự nói với mình, lặp đi lặp lại rằng, nếu việc này có thể qua, cả đời này y không muốn gặp lại Ngưu Hữu Đạo nữa. Người này thật đáng sợ, không phải là tiền, ba trăm vạn kia y không cần, chỉ cần có thể thành thành thật thật làm một đệ tử nho nhỏ ở Vạn Thú Môn.
…
Trong chính điện Vạn Thú Môn, Cừu Sơn mới từ Kinh thành nước Tống quay về đang nói chuyện với Chưởng môn Tây Hải Đường.
Triều Kính vô cùng lo lắng từ bên ngoài chạy vội vào: “Thù sư đệ về rồi à, có thấy nghiệt súc kia không?”
Thực ra lão định tự chạy đến Kinh thành nước Tống, nhưng náo ra chuyện lớn như vậy, sợ lão lấp li3m, tông môn bèn yêu cầu lão tránh ra.
Cừu Sơn thở dài: “Có gặp, nhưng triều đình ỷ có Lăng Tiêu Các, Huyết Thần ĐIện, Liệt Thiên Cung làm chỗ dựa, không chịu thả người. Chúng ta cũng không thể đi cướp người.”
Triều Kính nổi giận: “Bọn họ muốn làm gì?”
Tây Hải Đường hừ lạnh: “Muốn làm gì còn phải nói nữa sao? Đơn giản chỉ là thèm miếng thịt chảy mỡ nước Yến kia, muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của thôi! Hiện giờ, Triều Thắng Hoài có muốn phủ nhận bọn họ cũng sẽ không cho y cơ hội công khai phủ nhận, nói trắng ra là hiện giờ, bất kể là nước Yến có làm không, triều đình cũng phải đổ món nợ này lên đầu nước Yến để làm biện pháp dự phòng cho mình. Trong thời gian ngắn, con cháu đệ đừng có mong rời Kinh thành quay lại Vạn Thú Môn!”
“Nghiệt súc! Nghiệt súc!” Triều Kinh đen mặt nổi giận phì phì đập hai quyền vào nhau, chỉ hận không thể đấm một cái chết tươi Triều Thắng Hoài.
Dù Triều Kính nghi ngờ tôn tử mình cũng vậy, dù sao y cũng là đệ tử Vạn Thú Môn. Vạn Thú Môn chưa từng liên quan đến tranh đấu giữa các quốc gia, nói cho cùng, các nước cũng chỉ là việc mua bán của tu sĩ trong thiên hạ mà thôi.
Tôn tử lão phạm phải cấm kỵ này, thân là trưởng lão Vạn Thú Môn, lão làm sao ăn nói với người trên dưới tông môn?