Đạo Quân

Đối với cách nói này, Hoàng Liệt không tỏ rõ ý kiến, chỉ cười ha ha mà không tán thành rõ ràng. Người ta gặp phải nguy hiểm thì phải tránh né, ông ta cũng không dễ phản đối thẳng thừng, chỉ chuẩn bị quay lại sẽ thương lượng với mọi người của Đại Thiện sơn xem ứng đối ra sao.

Viên Cương bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, mặc kệ đối phương tỏ thái độ ra sao, có điều bản thân Viên Cương cũng khó tránh phải cảm khái.

Thay đổi rồi, trạng thái đúng là thay đổi. Nếu là trước đây, đạo gia lại nói chuyện với chưởng môn Bành của Thiên Ngọc môn với thái độ như vậy thử xem? Bành Hựu không muốn đồng ý thì chắc chắn sẽ từ chối thẳng mặt, nào có gì cần phải thương lượng. Bây giờ đối đầu với Hoàng Liệt có thực lực không thua gì Bành Hựu, Hoàng Liệt lại không thể không ước lượng lại một chút, không còn khả năng hung hăng giống như Bành Hựu trước đây.

Trải qua mấy năm qua vận động, đạo gia rốt cuộc đã có trọng lượng khi nói chuyện trên mảnh đất châu Nam này, không cần phải nhịn nhục, chịu uất ức nữa.

Chờ đoàn người Hoàng Liệt rời đi, tiễn khách trở về xong, Ngưu Hữu Đạo nhìn thấy Thương Thục Thanh đi cùng Ngân Nhi tới.

Thương Thục Thanh mỉm cười, nụ cười có vẻ dữ tợn, nhưng đôi mắt lại lóe sáng. Từ biệt tại phủ thành, cuối cùng cũng sẽ gặp lại.

Ngân Nhi không rụt rè như nàng, thân thiết gọi:

"Đạo đạo, ngươi đi đâu? Chúng ta chờ ngươi đã lâu."

Ngưu Hữu Đạo liếc nhìn hộp cơm trên tay nàng, cảm thấy ghê cả răng, cười trả lời:

"Đi ra ngoài làm việc."

"Ta cũng muốn đi!" Ngân Nhi thái độ kiên quyết.

Ngưu Hữu Đạo biết ý của nàng là sau này phải dẫn nàng theo, chỉ cười, không đồng ý cũng không từ chối.

Thấy hắn nở nụ cười, Ngân Nhi lập tức nghĩ là hắn đã đồng ý, bèn lấy một cái đùi gà bóng mỡ trong hộp cơm ra đưa cho hắn:

"Cho ngươi ăn!"


Người bình thường đừng hòng cướp thức ăn của nàng. Nàng đã chủ động chia sẻ đồ ăn cho ai, kẻ đó nhất định đã nhận được cảm tình của nàng.

"Ta no rồi."

Ngưu Hữu Đạo phẩy tay cản lại, thật sự không hứng thú với thức ăn mà nàng dùng tay bốc lên, ghê người!

"Đạo gia!" Thương Thục Thanh cũng tiến tới chào hỏi, ánh mắt nhu tình như nước, sau lại chào hỏi người khác.

"Quận chúa." Mấy người cũng chào hỏi với nàng ta.

Ngưu Hữu Đạo liếc Ngân Nhi với dáng vẻ ngươi không ăn thì ta ăn:

"Nghe nói quận chúa và Ngân Nhi rất hợp nhau, mỗi ngày đều nàng không ít thứ?"

Thương Thục Thanh cười nói:

"Ta cũng không có việc gì, muội muội Ngân Nhi rất trong sáng, ta cũng rất yêu thích."

Nàng ta không thực sự cảm nhận được thái độ của Ngân Nhi với những người khác, còn Quản Phương Nghi thì mí mắt đã giật giật liên hồi, oán thầm, yêu vương này mà trong sáng? Ngươi chưa từng thấy cô ta đáng sợ bao nhiêu đâu?

Có điều bà ta biết tin cũng cảm thấy rất kinh ngạc, yêu vương này lại có thể ngoan ngoãn phối hợp với quận chúa.

Trong sáng? Ngưu Hữu Đạo cười, cười có vẻ lúng túng, lại khó nói rõ.

Lúc này, nam tử mặc y phục thêu hoa vừa vặn đi bộ một vòng quanh căn nhà tranh trong sơn trang, vừa nhìn thấy Thương Thục Thanh, con ngươi đột nhiên co rụt lại, đứng cách đó không xa, nhìn chằm chằm dung nhan của Thương Thục Thanh hồi lâu...


Sau khi mấy người của Đại Thiện sơn từ biệt người của bên này đã trở lại khách viện.

Không có việc gì khác, Hoàng Liệt và mấy vị trưởng lão cùng đến đang ngồi ở đình viện, không nói nhiều, hỏi luôn:

"Các ngươi cũng nghe tới Ngưu Hữu Đạo rồi. Hắn muốn vào ở trong phủ Thứ sử, mọi người thấy thế nào?"

"Lúc trước, chúng ta tiếp nhận châu Nam, vì ba đại phái đột nhiên tham gia khiến Thiên Ngọc môn không kịp trở tay, chúng ta mới có thể thuận lợi nắm Thương Triêu Tông vào tay. Nếu không, Thiên Ngọc môn căn bản không dễ dàng giao người cho chúng ta, cũng không thể dễ dàng giao tiếp với châu Nam."

"Không sai, Ngưu Hữu Đạo này quỷ kế đa đoan. Nếu thật sự để cho Ngưu Hữu Đạo và Thương Triêu Tông thường đi lại với nhau, chẳng may Ngưu Hữu Đạo nổi lên lòng khác, mà Thương Triêu Tông vốn thân thiết đến độ mặc chung một cái khố với Ngưu Hữu Đạo, vậy chỉ có thể phòng nhất thời, không thể phòng lâu dài. Thời gian dài qua đi, e rằng khó lòng phòng bị!"

"Ta cũng cho rằng không thích hợp. Ai biết được hắn có qua lại với môn phái khác bên ngoài hay không. Hắn có sức ảnh rất lớn với châu Nam. Với quyền khống chế châu Nam, chúng ta nhất định phải nắm lấy một phía. Hắn nói ở tạm, ai biết ở tạm bao lâu? Nếu hắn không đi, chẳng lẽ phải trở mặt? Dày vò châu Nam đến trời long đất lở không có lợi gì cho chúng ta."

Mấy vị trưởng lão nghị luận sôi nổi, thái độ rất rõ ràng, không muốn nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo ở phủ Thứ sử châu Nam.

Hoàng Liệt trầm ngâm nói:

"Nhưng hắn nói rồi, hiện nay gặp nạn, muốn đi phủ thành tránh hiểm, không đồng ý nghĩa là chúng ta hi vọng hắn chết đi. Thật không tiện từ chối!"

"Gặp nạn? Đó là hắn nói! Nếu triều đình thật sự định ra tay với hắn, hắn có thể dễ dàng thoát thân như vậy? Ngươi nhìn hắn khỏe mạnh, nào giống như có chuyện trong người."

"Kỳ thực cũng có biện pháp ứng phó, không phải là tránh hiểm sao? Hắn có thể tới tông môn Đại Thiện sơn chúng ta mà! Chúng ta cung cấp che chở cho hắn là được rồi, chẳng lẽ không an toàn hơn phủ thành? Hắn mà từ chối chẳng phải chứng minh hắn giấu lòng riêng? Lại nói, người khác vào tay chúng ta, chúng ta hoàn toàn có thể nhìn tình huống mà định!"

Câu cuối cùng có ý tứ rất sâu xa.

Lời này vừa nói xong, mọi người dồn dập khen hay. Hoàng Liệt cũng gật đầu:


"Rất tốt, sau đó trả lời hắn như vậy!"

Sáng sớm ngày kế, Thương Thục Thanh xuất hiện ngoài phòng Ngưu Hữu Đạo, yên lặng chờ đợi. Nàng ta lẳng lặng cúi đầu bồi hồi, hai tay xoắn xuýt. Đã lâu không làm chuyện chải đầu, không biết thái độ của Ngưu Hữu Đạo bây giờ ra sao.

Quản Phương Nghi lắc eo lộ diện từ khúc quanh, nhìn thấy Thương Thục Thanh trong viện liền sửng sốt một chút, sau đó nhẹ nhàng lui về sau, lảng tránh.

Cửa phòng mở, Ngưu Hữu Đạo lộ diện, đối diện với Thương Thục Thanh trong sân, cười ôn hòa, gật gầu đầu nói:

"Ngân Nhi đây?"

"Còn đang ngủ."

Thương Thục Thanh đáp, không thấy hắn có gì dị thường xoay người vào, nàng mới thả phào nhẹ nhõm rồi tiến vào trong nhà.

Ngưu Hữu Đạo trước tiên đẩy các cửa sổ trong phòng ra, tránh hiềm nghi, sau đó mới chủ động ngồi trước bàn trang điểm.

Giống như trước, Thương Thục Thanh chải đầu rất cẩn thận, đối với người được chăm sóc quả thật là một sự hưởng thụ.

Một lát sau, Ngưu Hữu Đạo lên tiếng hỏi:

"Quận chúa, tương lai ngươi định tìm lang quân như ý thế nào?"

Tay Thương Thục Thanh hơi ngừng, lát sau tiếp tục động tác, nhẹ giọng nói:

"Ta xấu xí như vậy, ai có thể coi trọng ta?"

Ngưu Hữu Đạo cười nói:

"Lần trước Mông soái nói với ta, mới biết bớt trên mặt ngươi có liên quan đến Đông Quách Hạo Nhiên. Ngươi yên tâm, có cơ hội ta sẽ liên lạc với người của Thượng Thanh tông để nghĩ biện pháp trả khuôn mặt đẹp như hoa cho ngươi. Đến lúc, tự nhiên sẽ có lang quân như ý quận chúa đứng xếp hàng cầu thân trước mặt quận chúa."


"Dung mạo thật sự quan trọng như vậy sao?

Động tác của Thương Thục Thanh ngừng lại, nhìn người con trai trong gương, hỏi:

"Không biết ý trung nhân của đạo gia tương lai sẽ là giai nhân ra sao?"

"Ta?"

Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói:

"Thân ở trong giới tu hành, thăng thăng trầm trầm, thân bất do kỷ, có tương lai hay không còn không biết, có những việc thật không thích hợp với ta. Đại đạo độc hành không hẳn là chuyện xấu."

Thương Thục Thanh trầm mặc, không tiếp tục nói nữa, tiếp tục chải đầu.

Bộp! Ngưu Hữu Đạo đang yên lặng bỗng vỗ đùi bộp một cái:

"Hồ đồ rồi, làm sao quên hắn cũng xuất thân Thượng Thanh tông!"

Thương Thục Thanh nghi hoặc:

"Ai? Trần Quy Thạc sao? Ta cũng từng gặp y, dường như y cũng không biết."

Ngưu Hữu Đạo xua tay, vui cười hớn hở nói:

"Nếu mọi người đều biết thì sao phải kéo dài tới bây giờ. Y không có địa vị gì ở Thượng Thanh tông, không biết cũng không có gì lạ. Chờ chuyện trước mắt xong, qua thời gian nữa rồi lại nói."

Thương Thục Thanh ừ khẽ. Nàng không bài xích chuyện khôi phục dung mạo, cũng không nóng lòng.

Tóc còn chưa được chải kỹ, Đoạn Hổ đã gõ gõ cửa tiến vào, trước tiên là gật đầu thăm hỏi Thương Thục Thanh, sau đó bẩm báo:

"Đạo gia, chưởng môn Tào Ngọc Nhi của Phi Hoa các tại châu Nam trước kia đã tới, bảo là muốn gặp ngài."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận