Đạo Quân

Viên Cương hơi gật đầu, xoay người nhanh chân đi.

Nam tử áo hoa nghe như hiểu mà như không hiểu, cũng không hỏi nhiều. Lần này cũng là lần đầu g tận mắt lĩnh giáo thủ đoạn của vị này, trái lại còn mỏi mắt mong chờ, xem vị này rốt cuộc muốn làm gì!

Rời khỏi vùng phòng ngự quan trọng của sơn trang, Tào Ngọc Phi trên đường mòn mới thở phào nhẹ nhõm, quay lại liếc nhìn núi xanh rậm rạp, lại hỏi đệ tử:

"Đã nhìn rõ hay chưa, xác nhận chưa?"

Đệ tử nói:

"Sư phụ yên tâm, không sai. Đệ tử thấy là thật, tuyệt đối là bản thân Ngưu Hữu Đạo. Nếu có sai lầm, đệ tử nguyện dùng tính mạng đảm bảo!"

"Đi!"

Tào Ngọc Nhi lập tức nói, dẫn đệ tử cấp tốc bay đi, nhắm về hướng rừng cây phía trước núi.

Thầy trò hai người bay lượn trong rừng núi sâu thẳm, trên đường có các đệ tử Phi Hoa các như ẩn như hiện đoạn hậu, quan sát xem có người theo dõi phía sau hay không.

Họ tới một hẻm núi trong núi sâu, thấy Ca Miểu Thủy mặc thường phục đang chắp tay đứng cạnh dòng suối, sắc mặt trầm và lạnh.

Phía sau còn có mấy người đứng cùng, có chưởng môn Kim Vô Quang của Chân Linh viện, Cao Thiếu Minh mặc thường phục cũng ở đây.


"Về rồi." Kim Vô Quang lên tiếng nhắc.

Mọi người bao gồm Ca Miểu Thủy đồng thời quay lại nhìn. Thầy trò Tào Ngọc Nhi hạ xuống trước mặt họ.

"Ca công công." Tào Ngọc Nhi chắp tay nói. "May mắn không làm nhục mệnh!"

Ca Miểu Thủy:

"Có thể xác nhận Ngưu Hữu Đạo ở trong sơn trang?"

Tào Ngọc Nhi:

"Lần này quả thực ở trong sơn trang. Ta đã nói chuyện với hắn theo những gì đã sắp xếp, không sai lầm."

"Được! Có tin tức nói hắn muốn đi về phía phủ thành châu Nam. Một khi để hắn vào phủ Thứ sử châu Nam, muốn xuống tay với hắn sẽ phiền phức. Lần này không ra tay thì thôi, vừa ra tay tuyệt đối không thể để hắn chạy thoát. Cần phải một đòn tất trúng, giết tuyệt tính mạng kẻ này!"

Ca Miểu Thủy trầm bổng du dương căn dặn mọi người, đặc biệt chỉ điểm Tào Ngọc Nhi và Kim Vô Quang.

"Chân Linh viện và Phi Hoa các đã bố trí người vào chỗ chưa?"


"Đúng chỗ."

"Náu mình chờ lệnh, bất cứ lúc nào cũng có thể vây công!"

Hai vị chưởng môn gật đầu xác nhận, nhưng trong lòng có mấy phần bi thương.

Lần này vì diệt trừ một Ngưu Hữu Đạo, ngoại trừ đệ tử Luyện Khí kỳ của hai phái, những đệ tử khác hầu như đã dốc toàn bộ lực lượng, tụ hơn mười nghìn tu sĩ, đội hình tuyệt đối khổng lồ. Hai người đều biết tác dụng của họ, đơn giản là dùng để đối phó với lượng lớn tu sĩ ba phái Lưu Tiên tông, Phù Vân sơn và Thanh Tú sơn đang hộ vệ sơn trang,

Tuy rằng thực lực của ba phái kia không bằng hai nhà bọn họ, nhưng vừa đánh tới, người ta cũng không thể không đánh trả, cá chết lưới rách cũng có thể làm cho bọn họ phải trả một cái giá cực lớn!

Nhưng hết cách rồi, cũng như Tào Ngọc Nhi nói với Ngưu Hữu Đạo, Chân Linh viện và Phi Hoa các ở nước Yến đã là chó mất chủ, không có thu nhập lại phải nuôi nhiều người như vậy chưa nói, mà nhiều tu sĩ như thế, có thế lực nào không lo lắng, có thể để bọn họ đặt chân?

Các thế lực trên địa bàn nước Yến sẽ không thu nhận sự giúp đỡ của họ. Các thế lực tại quốc gia khác lại càng không cho phép họ.

Nếu không có triều đình khoan dung, nhiều tu sĩ như vậy chỉ sợ còn khó tìm được nơi ở. Nếu thật sự cắt bỏ mọi liên quan với triều đình, các thế lực sẽ càng không khách khí với họ. E rằng họ chỉ có thể cản trở khắp nơi, chạy đông chạy tây, cứ thế mãi, hậu quả không khó tưởng tượng.

Vấn đề là, vận dụng sức mạnh lớn như vậy, trả giá to lớn lại chỉ đánh đổi một cái mạng của Ngưu Hữu Đạo, họ cũng chẳng nhận được lợi ích gì. Chỉ bằng chút tiền tài mà triều đình bố thí cho, lại thêm một lời hứa không đầu không đuôi, trời mới biết lúc nào có thể làm tròn lời hứa lấy lại châu Nam?


Nhưng đã hết cách rồi, cánh tay không cưỡng được bắp đùi, nếu dám từ chối, lợi ích lớn bao nhiêu có thể không cho được ngươi, nhưng có thể ép ngươi vào đường chết!

Vừa vặn, lúc trước khi chuẩn bị tấn công châu Nam, Đại ti không Đồng Mạch của nước Yến đã tìm tới họ. Người của hai phái vừa vặn bố trí ở gần châu Nam, cho nên thuận tiện dùng tới hai phái. Hai phái liên tục đi lại đường xa tập kết nhân lực, cũng không dễ tìm lý do từ chối.

Từ khi mất địa bàn châu Nam, Chân Linh viện và Phi Hoa các đã triệt để mất quyền lên tiếng ở nước Yến!

"Được!"

Ca Miểu Thủy gật đầu, xoay người đối diện với các tu sĩ trước mắt, chắp tay ôm quyền nói:

"Lần này tập kết ba trăm cao thủ, tập kích tiêu diệt sơn trang, sẽ do chư vị dẫn đầu. Bên ngoài có Chân Linh viện và Phi Hoa các mạnh mẽ tấn công hấp dẫn đông đảo nhân lực của đối phương. Bên trong sẽ dựa vào các vị. Hi vọng chư vị đồng tâm xuất lực!"

Mọi người đều chắp tay, có người nói:

"Ca công công, ta thừa nhận Ngưu Hữu Đạo là có một chút chút danh mỏng, nhưng đối phó với một Ngưu Hữu Đạo mà phải hưng sư động chúng như vậy, có phải hơi quá? Coi như lấy được thủ cấp của hắn cũng làm người khác chê cười!"

"Tên tặc này không phải kẻ bình thường, thủ đoạn không tầm thường, tuyệt không thể lấy tu sĩ bình thường ra so sánh. Chỉ có thể dùng số lượng lớn, không thể khinh thường, lo trước khỏi họa là không sai!"

Ca Miểu Thủy vung tay, không nói nhiều, lại lắc mình đáp xuống đối diện dòng suối nhỏ.

Trên tảng đá ở vách núi đối diện, một lão mặc trang phục màu vàng đang ngồi khoanh chân, có vẻ không hợp cảnh.

Ông lão này không phải ai khác, chính là cao thủ xếp hạng bảy trên Đan bảng, xem như người đạt cực hạn trong các tán tu, tên là Tông Nguyên.


Tu sĩ ở đối diện chạm mắt đến người này cũng nổi lòng tôn kính, không ngờ triều đình vì đối phó với một Ngưu Hữu Đạo mà còn mời vị này ra khỏi núi!

Ca Miểu Thủy chắp tay nói:

"Tiên sinh Tông, có thể nhớ người trên bức vẽ?"

Tông Nguyên chậm rãi mở mắt:

"Ta không phải đứa trẻ ba tuổi, không cần ngươi nhắc nhiều. Ngươi chỉ cần nhắc nhở Thương Kiến Hùng sau này phải giữ lời hứa, nếu không ta lại xem xem cao thủ ba phái có thể một tấc không rời y hay không!"

Ca Miểu Thủy bình tĩnh, loại uy hiếp này chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì đối với ông ta, không nhìn xem người chấp hành pháp tắc thiên hạ là ai? Nhược điểm nằm trong tay, chuyện có thể lớn cũng có thể nhỏ. Nói nhỏ, họ có thể san bằng, nói lớn ra, dù họ không chấp hành được cũng có thể vạch trần Phiêu Miễu các, trước khi nói những lời vô dụng này thì phải nghĩ lại xem, một khi chọc giận bên này, liệu có thể tránh được bị Phiêu Miễu các truy sát hay không!

Nói trắng ra, Phiêu Miễu các chính là cái đầu gai chuyên trị các loại không phục quy tắc.

Đương nhiên, tuy không sợ, nhưng nước Yến không muốn tự chuốc lấy phiền toái, bằng không trước khi hàng phục loại đầu gai Phiêu Miễu các này, chúng vẫn mang đến uy hiếp không nhỏ. Không giết được Hoàng đế, thì phía sau Hoàng đế còn các con cái và các đại thần căn bản để giữ gìn sự thống trị. Ba đại phái lấy đâu ra nhiều cao thủ đến bảo vệ tất cả mọi người, cho nên loại cao thủ như vậy muốn giết từng người cá biệt là quá dễ. Nếu không cần thiết, chẳng ai tự nguyện đắc tội đến chết với kẻ như thế.

"Tiên sinh Tông yên tâm, triều đình thực ra cũng có ý tốt. Thân phận của Tông Duyên Linh bại lộ, triều đình đã kịp đứng ra bảo hộ, cũng để tránh cho miệng lưỡi thế gian. Ai muốn nói gì, triều đình bất cứ lúc nào cũng có thể đứng ra giải thích, bởi y đã sớm có chức quan do triều đình ngầm ban tặng. Sau khi chuyện thành công, chỉ cần tiên sinh đồng ý, triều đình có thể hứa cho y một chức quan nhàn tản. Đến lúc đó, cần hai tu sĩ bảo vệ cũng là bình thường. Đương nhiên, nếu tiên sinh Tông không muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể dẫn y đi, triều đình cũng không muốn đắc tội với tiên sinh."

Ca Miểu Thủy khách khí.

Tông Nguyên căng mặt ra, lòng có thể nói là đang bốc lên từng đợt hối hận. Ông ta hận không nên nhất thời bị ma quỷ dụ dỗ để lại nhược điểm, bị một lũ trộm cắp lấy ra áp chế.

Từ nhỏ vốn tưởng rằng đời này không có gì ràng buộc, ai ngờ cuối cùng vẫn gặp một người phụ nữ làm ông ta động lòng, có một đứa con trai, chính là Tông Duyên Linh. Sau đó con trai lại cho ông ta thêm mấy đứa cháu trai, cháu gái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận