Tình huống như thế nào? Hai vị Chưởng môn của Tử Kim động và Linh Kiếm sơn lập tức chạy đến Tiêu Dao cung.
Hai vị Chưởng môn tất nhiên muốn tìm Long Hưu. Lúc trước, chủ động yêu cầu đến Mao Lư sơn trang để giải quyết chính là Long Hưu. Đây chính là giải quyết của Long Hưu ngươi sao?.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Vị Bắc Xuân Thiên Thụ
2. Cùng Em Vươn Tới Những Vì Sao
3. Bức Màn Hôn Nhân
4. Em Dâu Của Nam Chính Không Dễ Làm!
=====================================
Hai vị Chưởng môn nhất định phải tìm Long Hưu hỏi cho rõ ràng.
Long Hưu giận xong cũng tỉnh táo lại. Không tỉnh táo cũng không được mà. Ông ta tận mắt nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo kết bái cùng người của Lăng Tiêu các và Thiên Nữ giáo. Nếu muốn bức Nam châu làm phản, toàn bộ nước Yến sẽ không chịu đựng nổi.
Ngưu Hữu Đạo đồng ý ngưng chiến đã là nể mặt ba Đại Phái lắm rồi. Từ chối lui binh chính là muốn ba Đại Phái đưa ra một lời giải thích.
Lúc trước, Ngưu Hữu Đạo đã nói rất rõ ràng, triều đình nhiều lần ra tay với hắn, đẩy hắn vào chỗ chết, phải tính như thế nào đây? Tìm ba Đại Phái chủ trì công đạo là có lỗi sao? Nếu thật sự như vậy, vậy coi như ứng với câu nói kia của Ngưu Hữu Đạo, có phải không cho hắn đường sống hay không?
Không cho hắn đường sống sẽ có hậu quả gì, còn cần phải nói sao?
Về phần Long Hưu sẽ giải thích như thế nào với Tử Kim động và Linh Kiếm sơn, Ngưu Hữu Đạo đã sớm nói cho ông ta biết, Thương Kiến Hùng thật sự quá đáng, nhiều lần bắt ba Đại Phái phải ra tay, dường như quên mất thiên hạ này là thiên hạ của tu sĩ, cũng nên cho ông ta một bài học.
Một điều khác, chẳng lẽ muốn bức Nam châu tạo phản sao?
Triều đình đã làm sai trước, người ta muốn một lời giải thích cũng hợp lý thôi mà, nhưng giải thích như thế nào lại là một vấn đề.
Xử lý Thương Kiến Hùng thì không thích hợp, ba vị Chưởng môn thương lượng đi, thương lượng lại, cũng chỉ có thể dựa vào cái trước mắt, cho Thương Kiến Hùng một bài học, đem ba quận Định châu chia cho Nam châu.
Có thể tưởng tượng, việc này sẽ khiến Thương Kiến Hùng bị bắn ngược mạnh đến cỡ nào.
Thế là Chưởng môn Tiêu Dao cung Long Hưu, Chưởng môn Tử Kim động Cung Lâm Sách, Chưởng môn Linh Kiếm sơn Mạnh Tuyên cùng nhau đích thân đến hoàng cung Đại Yến.
Sau khi biết được quyết định của ba Đại Phái, Thương Kiến Hùng chấn kinh. Ông ta làm sao mà đáp ứng điều kiện như vậy?
Dẫu chuyện này mặc kệ ai gánh tiếng xấu, trong lòng ông ta đều biết rõ ràng, cũng biết rõ là ai gây nên. Nếu đồng ý điều kiện khuất nhục này, uy nghiêm của Hoàng đế ông ta còn để đâu được nữa? Nghĩ cũng có thể nghĩ, không biết sau này sẽ có bao nhiêu người đâm sau lưng ông ta, hoặc mỉa mai, cười nhạo.
Bên trong đại điện, đối mặt với Chưởng môn ba phái, Thương Kiến Hùng nghiến răng gằn từng chữ: “Điều kiện này, quả nhân không cách nào đồng ý!”
Ánh mắt Cung Lâm Sách và Mạnh Tuyên đột nhiên lạnh lại, nhìn chằm chằm Thương Kiến Hùng.
Đám người Điền Vũ im lặng đứng khoanh tay, có thể cảm nhận được bầu không khí trở nên ngột ngạt bên trong đại điện.
“Ngươi nói cái gì?” Long Hưu chậm rãi bước lên, kéo gần khoảng cách với ông ta.
Đám hoạn quan Điền Vũ giật mình, bao gồm Ca Miểu Thủy, tất cả đều nhanh chóng tiến đến sau lưng Thương Kiến Hùng, nhìn chằm chằm Long Hưu, duy trì cảnh giác cao độ.
Một đám tu sĩ tọa trấn trong hoàng cung lập tức tiến lên, chỉ vào đám người Điền Vũ: “Làm càn, lui ra!”
Đám người Điền Vũ không nghe theo, vẫn là Thương Kiến Hùng quay đầu lại nói: “Tất cả lui ra!”
Trong lòng ông ta biết rất rõ, nếu muốn ra tay, đám người Điền Vũ hoàn toàn không bảo vệ được cho ông ta.
Điền Vũ chỉ có thể nghiêm mặt, chậm rãi lui ra đằng sau.
Long Hưu nhìn thẳng vào Thương Kiến Hùng: ”Nếu chúng ta bắt ngươi phải đồng ý thì sao?”
Thương Kiến Hùng nói: “Nhượng bộ với nghịch thần, quả nhân quyết không đồng ý. Nếu muốn quả nhân đồng ý, chi bằng các ngươi giết quả nhân đi.”
Long Hưu cười lạnh: “Bây giờ đã biết sống biết chết, khi giấu chúng ta làm mấy việc lén lút như vậy, tại sao không nói những lời này? Khi cầu chúng ta ra tay giúp đỡ, sao không nói như thế? Bây giờ ngoại địch vây quanh Đại Yến, hoàng đế như ngươi không những không nghĩ đến việc đánh lui quân địch, ngược lại còn gây nội chiến bên trong, ngươi muốn làm gì?”
Thương Kiến Hùng nói: “Sao lại nói là lén lút? Có người ác ý vu hãm quả nhân, Cung chủ sao dễ tin như thế. Nếu là chuyện của Mao Lư sơn trang, quả nhân hoàn toàn không biết việc này, mà nó cũng chẳng liên quan đến quả nhân. Nếu Cung chủ muốn bàn giao, quả nhân nhất định sẽ tra ra chân tướng, cho ba Đại Phái một công đạo.”
“Bảo người ta gánh tội, gánh trách nhiệm thay mình sao?” Long Hưu hừ một tiếng, móc ra một tờ giấy trong tay áo, là bàn giao mà Thương Kiến Hùng đã viết cho ba Đại Phái trước kia: “Có nhiều thứ không cần chứng cứ. Là ai làm, mọi người đều biết rõ. Ngươi bớt cầm mấy thứ này lừa gạt bản cung đi. Hôm nay, ngươi không đồng ý cũng phải đồng ý. Không đồng ý, chức Hoàng đế này của ngươi đừng làm nữa.”
Bốp! Tờ giấy trong tay Long Hưu đập thẳng vào mặt Thương Kiến Hùng.
Thương Kiến Hùng vẫn dửng dưng, chậm rãi nói: “Quả nhân cai quản Đại Yến gần hai chục năm. Giết quả nhân, Đại Yến sẽ rung chuyển, sẽ bị đe dọa bởi nguy cơ!” Đây xem như là lời cảnh cáo với ba Đại Phái.
“Ngươi dám uy hiếp bản cung?” Long Hưu cười ha hả, nghiêng đầu sang nói: “Bệ hạ chuẩn bị nhường ngôi thoái vị, đi mời Thái tử Trữ Quân đến đây, tiếp nhận chức vi của cha, chính thức cai quản Đại Yến, hiệu lệnh quần thần, ổn định triều chính và lòng người. Ta không tin ba Đại Phái ta liên thủ nâng đỡ, triều đình còn có thể loạn ở chỗ nào.”
Một câu Thái tử Trữ Quân kế vị, trong nháy mắt đã uy hiếp được Thương Kiến Hùng, khiến gương mặt Thương Kiến Hùng run lên.
Đây chính là một trong những nguyên nhân Hoàng đế nước Tề Hạo Vân Thắng chậm chạp không muốn lập Thái tử Trữ Quân.
Cuối cùng, đối mặt với sự miễn cưỡng của ba Đại Phái, Thương Kiến Hùng vẫn phải khuất phục.
Cũng là Điền Vũ biết suy nghĩ. Nhìn thời thế, ông ta vội ra mặt, quỳ gối trước mặt Thương Kiến Hùng khóc lóc cầu khẩn, xin Thương Kiến Hùng đồng ý cắt ba quận cho Nam châu.
Cũng may là Chưởng môn ba phái đến cùng một lúc, có thể đại diện cho ba Đại Phái toàn quyền quyết định. Nếu không, những người khác đến thật sự không ép được Thương Kiến Hùng. Thương Kiến Hùng lăn lộn ở nước Yến nhiều năm, cũng không phải loại người ăn chay.
Sau khi Thương Kiến Hùng đồng ý, Điền Vũ lại cầu ba Đại Phái thỏa hiệp, giúp hoàng đế nước Yến giữ lại chút mặt mũi.
Chuyện nhường lại ba quận cũng không công khai, chỉ dùng hình thức ngầm thông báo đến Tiết Khiếu ở Định châu, cùng với thủ lĩnh hai quân Nam châu đang khống chế khu vực trước mắt.
Khi Kim Sí đưa tin được thả đến Định châu, một đệ tử Tử Kim động từ bên ngoài chạy vào.
Đưa một phong mật tín cho Chưởng môn. Sau khi Cung Lâm Sách xem xong, sắc mặt thay đổi, mày cau lại.
Đồng thời, một hoạn quan bước nhẹ vào, đến bên cạnh đưa một phần hỏa cấp cho Điền Vũ.
Điền Vũ xem xong, xanh mặt quay sang nói với Thương Kiến Hùng: “Bệ hạ, Thương châu cấp báo, Thứ sử Thương châu Ngô Công Sơn đột nhiên phát bệnh hiểm nghèo, đã qua đời rồi!”
Thương Kiến Hùng liếc nhìn Cung Lâm Sách, thản nhiên nói: “Loạn thần tặc tử, chết hay lắm.”
Chưởng môn Linh Kiếm sơn Mạnh Tuyên quay sang nhìn Cung Lâm Sách, hỏi: “Bên cạnh Ngô Công Sơn có nhiều tu sĩ trợ giúp như vậy, tại sao lại đột nhiên bệnh chết?”
“Thương châu sợ là sắp xảy ra chuyện rồi.” Biểu hiện Cung Lâm Sách rất ngưng trọng, truyền tờ mật tín cho Mạnh Tuyên.
Nghe nói sắp xảy ra chuyện, Long Hưu vội bước đến, cùng nhau xem qua. Nội dung trong thư khiến cả hai hãi hùng khiếp vía.
Chưởng môn Khúc Vân Không của Đồng Tiên các đã gặp chuyện bỏ mình!
Đồng Tiên các chính là thế lực tu hành trấn thủ Thương châu.
Gần như đồng thời, Thứ sử Thương châu Ngô Công Sơn bệnh chết, và Chưởng môn Đồng Tiên các gặp chuyện, giới tu hành và thế tục Thương châu gần như đồng thời bỏ mình, nào có chuyện trùng hợp như vậy, nhất là chuyện Khúc Vân Không gặp nạn.
Khúc Vân Không còn có một thân phận khác, phu nhân của ông ta chính là con gái của Chưởng môn tiền nhiệm Tử Kim động. Đồng Tiên các có thể nói là môn phái do Tử Kim động một tay nâng đỡ lên.