Đạo Quân

Mao Lư sơn trang, Ngưu Hữu Đạo đứng trên lầu các cao cao nhìn về phía xa.

Mấy ngày nay, hắn thường xuyên như thế. Người trong sơn trang đều cảm nhận được kịch biến phong vân của nước Yến đã ảnh hưởng đến Mao Lư sơn trang.

Nhất là Công Tôn Bố. Ngưu Hữu Đạo bảo ông ta tăng cường tìm kiếm tin tức từ hai nước Hàn Tống.

Đứng chỗ cao thì sẽ có gió. Quản Phương Nghi bước lên lầu các, váy áo theo gió tung bay, đến bên cạnh Ngưu Hữu Đạo đang chống kiếm mà đứng, lên tiếng nhắc nhở: “Có nhìn thấy cái đình bên kia không? Có người đang nhìn ngươi, ngươi như vậy, nàng ấy rất bất an.”

Ngưu Hữu Đạo biết bà ta đang nói đến ai, có chút phiền muộn: “Giông bão sắp đến, mây đen chuẩn bị đổ mưa xuống. Mao Lư sơn trang tựa như con thuyền con trong cơn sóng gió.”

Quản Phương Nghi cảm nhận được áp lực bên trong lời nói của hắn: “Không chỉ nàng ấy không thôi. Đạo gia, ngươi là trụ cột của mọi người, ngay cả ngươi cũng như vậy, mọi người cảm thấy rất lo lắng. Ngươi hãy giữ vững tinh thần đi tới. Ta tin rằng, phía trước không có con đường nào mà ngươi không vượt qua được.”

Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Ta không phải thánh hiền, chuyện đầu cơ trục lợi thì ta làm được, nhưng ta chưa từng trải qua những chuyện có quy mô lớn, trong lòng cũng không nắm chắc. Hồng Nương, nói thật, ta đang nhìn tình huống mà làm ra ứng đối. Ta đang suy nghĩ, một khi nước Yến không gánh nổi nữa, chúng ta nên đi đâu, nhưng ta lại không có cách nào đem toàn bộ người đến Nam châu.”

Quản Phương Nghi im lặng, hiểu hắn đang phải chịu áp lực lớn như thế nào. Dưới xu thế này, Nam châu thật ra không chịu nổi một kích. Nam châu có thể đánh, cũng gánh không nổi toàn bộ triều đình nước Yến. Ngay cả triều đình nước Yến còn không gánh nổi thù trong giặc ngoài, làm sao hắn có thể gánh toàn bộ cường địch đánh vào nước Yến chứ? Nếu đến mức như hắn nói, đồng nghĩa với việc hắn phải từ bỏ tất cả tâm huyết đổ vào Nam châu trước đây, đồng thời cũng phải từ bỏ một số người.


Bà ta hiểu, một số chuyện một khi đã làm, sẽ không có cách cho những người bị từ bỏ một công đạo, càng không có biện pháp đối mặt với lương tâm của mình. Đây là một lựa chọn cực kỳ khó khăn.

Khi gió ngừng thổi, có người bước lên lầu, là Viên Cương. Nhìn thấy Quản Phương Nghi cũng có mặt, hắn ta chỉ đứng ngay đầu cầu thang, không tiếp tục bước tới.

Quản Phương Nghi quay đầu nhìn lại, lập tức khó chịu. Bà ta nhìn ra được, Viên Cương nhất định có chuyện cơ mật không muốn nói trước mặt bà ta.

Bà ta ghét nhất là điểm này của Viên Cương. Sau khi xảy ra việc của Trần Bá, bà ta cũng mất đi quyền được lên tiếng ở một số phương diện.

Thấy không khí không ổn, Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại, nhìn Quản Phương Nghi đang trừng mắt bĩu môi, không khỏi cảm thấy buồn cười, liền cầm kiếm ngoắc ngoắc Viên Cương.

Lúc này Viên Cương mới bước đến, đưa cho hắn hai tờ mật tín.

Mật tín thứ nhất, Ngưu Hữu Đạo quét mắt qua một lần, thuận miệng đáp: “Không trả lời!” Nói xong, liền đưa tờ mật tín cho Quản Phương Nghi.

Quản Phương Nghi lườm Viên Cương một cái, có vẻ như muốn nói, còn không đến tay ta sao?


Bà ta cúi đầu xem nội dung, lập tức hiểu ra câu “không trả lời” của Ngưu Hữu Đạo là có ý gì, là Đường Nghi thông qua đường dây liên lạc giữa Viên Cương và nước Vệ, đại diện làm thuyết khách cho nước Vệ, khuyên Ngưu Hữu Đạo đến nương nhờ nước Vệ.

Đây không phải là lần đầu tiên Đường Nghi gửi thư đến. Lần nào Ngưu Hữu Đạo cũng không trả lời.

Viên Cương lại càng thờ ơ.

Về phong thư thứ hai, là mật tín của Đại Tư Đồ Cao Kiến Thành của nước Yến.

Gần đây Ngưu Hữu Đạo đang chú ý thế cục rất nghiêm túc, nên đã chủ động liên lạc với Cao Kiến Thành.

Đại ý trong thư là:

Liên quan đến nền tảng lập quốc, trọng binh phòng ngự đang tập kết ngoài biên cảnh không có khả năng rút về, không cho hai nước Hàn Tống có cơ hội đánh vào. Trước mắt, nhân mã châu phủ gần Thương châu đang tiến hành chiến thuật tập kích quấy rối, giữ chân phản quân Thương châu. Triều đình cũng đã thành công ép ba Đại Phái phải ra tay. Ba Đại Phái lại bức lực lượng quân đội tự lập các phương triệu tập nhân mã tiến hành vây quét phản quân.


Mặc dù chư hầu các phương đã xuất binh, nhưng lại không chịu bỏ của cải của mình ra; ra nhân mã nhưng lại không muốn gánh chịu tiền lương, trở ngược bức triều đình phải cung cấp quân tư, lương mạt. Triều đình không thể không đồng ý. Nếu không cung cấp quân lương, nhân mã chư hầu sẽ lấy cớ ăn không đủ no mà ngừng hành quân.

Trước mắt, vấn đề quỹ quân sự này sẽ do Đại Tư Không Đồng Mạch toàn quyền phụ trách. Trên người bách tính đã không còn vơ vét gì được nữa, mà uy lực lời nói của Đồng Mạch thì không thể coi thường. Sự ủng hộ của đám phú hộ đối với Đồng Mạch không nhỏ. Người một nhà vẫn nên làm gương trước. Về sau, ông ta đã ra tay không chút lưu tình với những nhà không phối hợp, khai đao với đám hào môn, có tội thì xử theo pháp luật, không có tội thì trực tiếp vu oan, tịch thu tài sản, giết mười mấy nhân mạng trong một nhà, tổng lại giết cũng không ít người, trong đó có quan viên. Thương Kiến Hùng đối với việc này cũng mắt nhắm mắt mở.

Đồng Mạch đã chấn nhiếp không ít người, rốt cuộc cũng bức được rất nhiều phú hộ ủng hộ tiền bạc. Trong vòng mười ngày đã kiếm được hơn trăm triệu kim tệ, không để cho cục diện mất đi khống chế, khiến Thương Kiến Hùng vui mừng không thôi.

Về sau, theo sự đề nghị của Đồng Mạch, hơn trăm triệu kim tệ này không giao hết cho viện quân chư hầu, bởi vì không thể cho nhân mã chư hầu ăn no, rồi cầm tiền không làm việc, chỉ lấy ra chừng một ngàn dùng trong lúc khẩn cấp, chia thành từng đợt, vừa đốc thúc, vừa để cho tốc độ hành quân của chư hầu không bị dừng lại. Chín ngàn kim tệ còn lại được triều đình bí mật mang đi giấu, phòng khi khẩn cấp.

Đây là tuyệt mật của triều đình, chỉ có đại quan đứng hàng Tam công trong triều là Đại Tư Không Đồng Mạch, Đại Tư Mã Thương Vĩnh Trung, Đại Tư Đồ Cao Kiến Thành biết mà thôi.

Tuyệt hơn chính là, Đồng Mạch cảm thấy dựa vào chi lực một mình nước Yến không phải là biện pháp, cho nên ông ta thừa cơ kéo ba nước phía Tây xuống nước luôn, để nước Tấn đồng ý cho mượn binh khí, nước Vệ đồng ý cho mượn lương thức, còn nước Tề thì cho mượn mười vạn chiến mã.

Trước mắt, nước Yến không bỏ ra nổi tiền, chỉ có thể mượn, về sau sẽ trả dần.

Hiện tại, ba nước phía Tây đang khẩn trương tìm kiếm vật tư, lần lượt đưa đến cho nước Yến, trợ giúp nước Tến đánh bại mưu đồ của hai nước Hàn, Tống.


Đồng Mạch có thể nói là nhân cơ hội này thu hoạch một món tiền làm nền tảng hùng hậu cho nước Yến, biến chuyện xấu thành chuyện tốt.

Đồng Mạch nói là mượn, thật ra cũng chẳng có ý định trả lại.

Tâm trạng Thương Kiến Hùng rất vui, khen lão gừng càng già càng cay, là rường cột của nước nhà, tướng vị của Đồng Mạch càng lúc càng vững chắc.

Cuối cùng còn thêm một câu, chiến sự căng thẳng, Đại Tư Mã Thương Vĩnh Trung vốn nên ở tiền tuyến, nhưng Thương Vĩnh Trung lo lắng chiến sự bất lợi, sẽ ném trách nhiệm lên vai mình, cho nên mượn cớ không rời kinh. Thương Kiến Hùng cũng lo lắng năng lực của Thương Vĩnh Trung, vì thế cũng không ép buộc.

Nói cho cùng, mặc kệ Đồng Mạch làm ra bao nhiêu việc, mấu chốt vẫn là chiến sự thành bại. Một khi đánh thua, rất nhiều đồ của mình cũng sẽ biến thành đồ của người khác.

Cao Kiến Thành bảo Ngưu Hữu Đạo phải cẩn thận. Đồng Mạch hiến kế, một khi chiến sự bất lợi, sẽ bảo ba Đại Phái bức Nam châu xuất binh tiêu diệt phản quân.

Tâm tư Đồng Mạch rất ác độc. Một khi nhân mã Nam châu rời khỏi địa bàn của mình, cho dù đánh thắng, chỉ sợ cũng khó mà trở về.

Tiêu hao thực lực Nam châu là đầu tiên. Nam châu không có tài nguyên của địa bàn mình cung cấp, đồng thời bọn họ tùy thời có thể cắt đứt việc cung ứng cho Nam châu, đại quân không còn thứ gì để ăn, sẽ có đi mà không có về.

Sau khi đọc thư xong, Ngưu Hữu Đạo âm thầm cảm thán. Mặc kệ Đồng Mạch ác độc đến cỡ nào, có thể thân cư tướng vị nhiều năm, đúng là không phải loại người ăn chay. Trong thời khắc quan trọng, vẫn còn có thể xoay chuyển tình thế, chèo chống con thuyền hỏng nước Yến tiến lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận