Đạo Quân

Cuộc chiến giữa các nước, cục diện quá lớn, tình huống nắm giữ cũng có hạn, không cách nào đưa ra phán đoán hữu hiệu. Trước mắt, thực lực của hắn còn chưa đủ để lay chuyển cái gì.

Không có được đáp án, Hoàng Liệt cũng chưa vội rời đi. Ngưu Hữu Đạo giữ khách, ông ta cũng đồng ý ở lại một đêm.

Khi cùng với Ngưu Hữu Đạo trở lại Mao Lư sơn trang, ánh mắt Hoàng Liệt bỗng nhiên co rụt, chú ý đến một bóng người quen thuộc, một người đàn ông áo bông đang dựa vào lan can.

Lúc chạng vạng tối, một con Kim Sí bay vào bên trong một gian phòng.

Trong phòng, Công Tôn Bố đột nhiên quay đầu nhìn con Kim Sí vừa mới đậu trên bệ cửa sổ. Con Kim Sí rúc lên, ánh mắt tìm kiếm trong phòng.

Biểu hiện Công Tôn Bố liên tục thay đổi.

Nghe được động tĩnh, bên ngoài có một đệ tử bước vào, đang định ôm lấy con Kim Sí, Công Tôn Bố liền ngăn lại, phất tay ra hiệu đệ tử đó lui ra.

Đệ tử nhận lệnh thối lui. Điều này cũng không làm cho gã suy nghĩ, có lẽ là cơ mật không muốn người ta hỏi đến. Bây giờ Ngũ Lương Sơn phụ trách phương diện này, tất phải hiểu quy củ.

Không để ai cầm, Công Tôn Bố tự mình ôm lấy con Kim Sí từ trên bệ cửa sổ bước vào.

“Viên gia, lại xuất hiện rồi.”


Đoạn Hổ nhanh chóng tiến vào phòng Viên Cương, thấy Viên Cương, liền chỉ chỉ về phía Ngũ Lương Sơn, có ý riêng.

Y vừa mới trở về không bao lâu, đột nhiên nhận được tin tức Ngũ Lương Sơn truyền đến, lập tức chạy đến gặp Viên Cương đầu tiên.

Viên Cương đang lau Tam Hống đao, ánh mắt lóe lên, lạnh lùng nói: “Nhanh, theo kế hoạch dự định, lập tức để Ngô Tam Lượng và Lôi Tông Khang đuổi theo, dùng Xích Liệp Điêu.”

“Vâng!” Đoạn Hổ nhanh chóng quay người chạy như bay.

Viên Cương cầm đao, vắt ngang trước mắt, nhìn cái bóng của mình trên thân đao bóng loáng, tâm trạng nặng nề.

Thời gian trước, hắn ta có cài người của mình vào nội bộ Ngũ Lương Sơn, tiến hành sắp xếp lại tin tức qua lại của Ngũ Lương Sơn, lập tức phát hiện điểm bất thường.

Sau thời gian Mao Lư sơn trang tập kích không bao lâu, đã có một con Kim Sí bay đến chỗ Công Tôn Bố.

Thật ra chuyện này cũng chẳng có gì lạ. Ai mà chẳng có chuyện riêng của mình, cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng với vị trí của Công Tôn Bố thì không thể coi thường. Ngưu Hữu Đạo đã phó thác việc trông nom nhà cửa cho hắn ta. Hắn ta không thể không cẩn thận.

Về sau, hắn ta âm thầm loại bỏ tất cả Kim Sí của Ngũ Lương sơn. Căn cứ theo thời gian Kim Sí có ở chuồng hay không mà sắp xếp, sau đó, hắn ta phát hiện Kim Sí mà Công Tôn Bố dùng để liên lạc không phải là Kim Sí thuộc Ngũ Lương Sơn.


Nhưng cơ hội đã bị bỏ lỡ. Con Kim Sí kia đã bay đi, không thể điều tra được manh mối.

Nhưng hắn ta tin rằng Kim Sí có liên quan đến Công Tôn Bố sẽ không xuất hiện một lần, nhất định sẽ còn có lần thứ hai. Thế là, hắn ta đã nhanh chóng triển khai bố trí bí mật. Một khi Kim Sí kia xuất hiện, hắn ta sẽ tiến hành khóa chặt.

Kết quả, vừa bố trí chưa được bao lâu, nó lại xuất hiện lần nữa.

Dưới trời chiều, một con Kim Sí từ tông viện Ngũ Lương Sơn bay ra ngoài, vừa mới đến gần khu rừng, đã bị một con Hắc Liệp Điêu đuổi theo.

Lôi Tông Khang và Ngô Tam Lượng đều nằm sát trên lưng Xích Liệp Điêu, đưa mắt nhìn theo điểm đen đã bay xa.

Nhà bếp Nam Sơn tự đang bận rộn. Hoàng Liệt đến, nhất định phải mở tiệc khoản đãi. Ngưu Hữu Đạo đích thân làm chủ.

Thời gian này, Quản Phương Nghi hay ra vào phòng Ngưu Hữu Đạo. Trong trường hợp này, bình thường bà ta hay đi cùng.

Khi hai người vừa bước đến dưới hiên, Quản Phương Nghi giống như có vẻ tùy ý hỏi: “Lôi Tông Khang và Ngô Tam Lượng đột nhiên muốn dùng Xích Liệp điêu rời đi. Có phải ngươi lại sắp xếp bọn họ xử lý chuyện gì lén lút hay không?”

Ngưu Hữu Đạo ồ một tiếng, có chút ngoài ý muốn. Hắn thật sự không biết chuyện Viên Cương âm thầm bố trí.


Đầu tiên, những chuyện nằm trong khả năng mà giao cho Viên Cương đi làm, hắn thật sự rất yên tâm. Viên Cương là người gì, hắn biết rõ, sẽ không có vấn đề.

Tiếp theo, không có chuyện gì là Viên Cương không cẩn thận báo lại cho hắn biết. Nếu còn chưa nắm giữ được tình huống nhất định, Viên Cương sẽ không dễ dàng để cho hắn phân tâm, tránh hao phí tinh lực của hắn. Tinh lực của một người luôn có hạn, nhất là trong thế cục trước mắt.

Nhưng, nghe Quản Phương Nghi “mật báo”, trong lòng Ngưu Hữu Đạo ít nhiều vẫn chấn động.

Phi cầm cỡ lớn không phải là đồ rẻ, giá trị của nó không nhỏ. Một khi bị tổn thất, đó là cái giá trên trời. Trong toàn bộ Mao Lư sơn trang, người có quyền sử dụng cũng chỉ có ba người, ngoại trừ hắn, thì chỉ có Quản Phương Nghi và Viên Cương. Quản Phương Nghi đột nhiên nhắc đến chuyện này, nhất định không phải Quản Phương Nghi sử dụng quyền hạn của mình. Hai người Lôi Tông Khang và Ngô Tam Lượng cũng sẽ không dễ dàng nghe Quản Phương Nghi điều khiển. Mục tiêu đã rõ ràng, nhất định là Viên Cương đã ra lệnh.

Cũng không phải hắn không tin Viên Cương. Đối với Viên Cương, hắn tuyệt đối tin tưởng. Ngưu Hữu Đạo chỉ có chút hiếu kỳ, không biết Viên Cương sử dụng Xích Liệp Điêu để làm gì?

Hắn ý thức được sự việc không bình thường. Nếu không, sử dụng Hắc Ngọc Điêu là được, không đáng để sử dụng Xích Liệp điêu có giá trị cao như thế.

Quản Phương Nghi cũng không có ý gì khác. Tuy Viên Cương có quyền sử dụng phi cầm cỡ lớn, nhưng phi cầm cỡ lớn của Mao Lư sơn trang thuộc về bà ta. Dùng đồ của bà ta, tất nhiên sẽ không gạt được bà ta. Bà ta cũng không ý thức được hành vi làm người của Viên Cương. Cho dù Ngưu Hữu Đạo có âm thầm làm việc, cũng nên nói bà ta một tiếng.

Nghe Quản Phương Nghi nói như vậy, Ngưu Hữu Đạo tạm thời để bà ta sang một bên, đến viện tử của Viên Cương trước.

Viên Cương đang đứng trung bình tấn để luyện thể, nửa ngồi nửa đứng không nhúc nhích, chẳng khác nào thạch điêu.

Nghe tiếng chống kiếm quen thuộc bước vào, Viên Cương mở mắt ra nhìn, nhưng vẫn ngồi xổm không nhúc nhích như cũ.

Ngưu Hữu Đạo dừng bước, hai tay chống kiếm trước bụng, nhìn chằm chằm đối phương, nhìn ra được hắn ta đang có tâm sự, cũng không thở ra hít vào như bình thường, có lẽ hơi bị phân tâm, liền hỏi: “Có phải có chuyện gì hay không?”


Viên Cương ngược lại hỏi một câu: “Lôi Tông Khang và Ngô Tam Lượng?

Ngưu Hữu Đạo nhẹ gật đầu.

Viên Cương thở phào một hơi, chậm rãi thu công, suy nghĩ nên nói như thế nào, cuối cùng chậm rãi lên tiếng: “Có một con Kim Sí không rõ lai lịch có liên lạc với Công Tôn Bố. Lần trước, sau khi sơn trang bị tập kích, ta đã phát giác ra, nhưng phản ứng lúc đó của ta quá chậm. Vừa rồi, nó lại xuất hiện lần nữa. Do lần này ta đã có sự chuẩn bị, nên đã phản ứng kịp.”

Ngưu Hữu Đạo hiểu ra. Hầu tử phái người đuổi theo con Kim Sí, muốn biết được nguồn gốc của con Kim Sí này là từ đâu, không khỏi cau mày: “Ngươi hoài nghi Công Tôn Bố có vấn đề?”

Trải qua mấy năm quan sát, hắn không cho rằng Công Tôn Bố có vấn đề. Hắn vẫn tin vào ánh mắt và sức phán đoán của hắn. Công Tôn Bố cũng không cần thiết phải phản bội hắn. Rời khỏi hắn, Ngũ Lương Sơn cũng khó mà có đường ra tốt. Thân là Chưởng môn một phái, không lẽ lại không rõ đạo lý này.

Viên Cương nói: “Ta chỉ muốn xác nhận một chút, cũng là để có câu trả lời với ông ta.”

Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Chuyện xảy ra khi nào?”

Giữa hai người không cần phải nói quá rõ. Tất cả đều hiểu ý của đối phương. Viên Cương biết Ngưu Hữu Đạo đang hỏi hắn ta hoài nghi Công Tôn Bố khi nào, liền nói khi Bách Lý Yết đột nhiên đến, Công Tôn Bố có chút khác lạ, lập tức cài người vào trong Ngũ Lương Sơn ngay.

Lúc này, Ngưu Hữu Đạo mới biết Viên Cương đã âm thầm cài nhóm người đầu tiên vào Ngũ Lương sơn. Trước đó, Viên Cương không nói cho hắn biết, hắn cũng không để ý. Nên làm thế nào, Viên Cương tự có cân nhắc. Khi nào không cân nhắc và nắm chắc được, hắn ta sẽ tự tìm hắn để nhờ hỗ trợ.

Về phương diện này, Ngưu Hữu Đạo sẽ không can thiệp. Viên Cương có quyền tự chủ cho mình.

Im lặng một chút, Ngưu Hữu Đạo nhắc nhở: “Không có chứng cứ, lại là người một nhà, ngươi nhớ có chừng mực.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận