“Mẫu thân của ta cũng đã đề cập đến ngươi, khen ngươi là thiên hoa nan truy (ngàn hoa khó đuổi).” Vân Hoan khách sáo nói một câu. Thật ra Vân Cơ không hề khen câu này, sau đó quay sang nói với Ngưu Hữu Đạo: “Ta còn nhớ cô gái đã từng đến đây với ngươi năm đó. Haiz, ta cũng đã nghe nói những chuyện sau này. Hiểu Nguyệt các chẳng phải người tốt, lão đệ cố nén bi thương.”
Đúng là y có nghe nói. Khi Quỷ Mẫu đến đây bái phỏng mẫu thân, y nghe được sau khi Hắc Mẫu Đơn chết đã được Ngưu Hữu Đạo mang về Mao Lư sơn trang để an táng, có thể thấy được người này có tình cảm sâu nặng với Ngưu Hữu Đạo. Nếu không biết Hắc Mẫu Đơn có tình cảm sâu nặng với Ngưu Hữu Đạo, cũng chẳng đáng để y tận lực nói một câu như thế.
Ngưu Hữu Đạo thản nhiên, bình tĩnh đáp: “Mọi chuyện đã qua rồi.”
“Không nói mấy chuyện mất hứng đó nữa, mời vào bên trong.” Vân Hoan nắm cổ tay Ngưu Hữu Đạo, cùng nhau tiến vào động phủ Vân Tiêu.
Nơi này vẫn là nơi ban đầu, tình huống bên trong động phủ cũng không khác gì năm đó.
Chủ khách ngồi xuống, trà và hoa quả được mang lên, còn có linh quả hiếm thấy. Lần đầu tiên Ngưu Hữu Đạo đến cũng không có được đãi ngộ như vậy.
Thừa dịp mang trà và hoa quả lên, Hầu Kình Thiên bước đến gần Vân Hoan, thì thầm vài câu: “Bên ngoài có người đàn ông mặc áo bông, rất giống với người đã giết chết Tông Nguyên ở Mao Lư sơn trang theo lời đồn.”
Vân Hoan sửng sốt, nhưng cũng không nhiều lời. Sau khi mời Ngưu Hữu Đạo dùng trà, liền hỏi một câu: “Lão đệ đến đây có việc gì không?”
Ngưu Hữu Đạo buông chén trà xuống, hỏi lại: “Đại ca có biết thế cục nước Yến hay không?”
Vân Hoan gật đầu: “Cũng có nghe thấy, tình huống dường như không ổn, có ảnh hưởng lớn đối với Nam châu của lão đệ sao?”
Ngưu Hữu Đạo thở dài: “Ngay cả ba Đại Phái nước Yến cũng như kiến bò trên chảo nóng, ta sao có thể may mắn thoát khỏi. Không dối gạt đại ca, lần này ta đến đây chính là để mượn binh.”
Vân Hoan hoài nghi hỏi lại: “Mượn binh?”
Ngưu Hữu Đạo: “Độ Vân Sơn là nơi tụ tập của bầy yêu. Ta muốn mời đại ca suất lĩnh bầy yêu rời núi, đến Nam châu tọa trấn, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Chỉ cần có thể thuận lợi vượt qua nguy cơ lần này, ta sẽ nghĩ biện pháp giành một thân phận hợp pháp và nơi ở cho bầy yêu.”
Quản Phương Nghi bừng tỉnh. Thì ra là vì chuyện này mà đến đây. Trước đó bà ta thật sự không biết mục đích của hắn.
“Cái này...” Vân Hoan nghẹn lời, trong lòng oán thầm không thôi. Sao không làm sớm đi? Bây giờ bảo người của Độ Vân Sơn cuốn vào cuộc phân tranh như vậy, một khi nước Yến chiến bại, muốn quay lại cũng khó, thậm chí còn chết không có chỗ chôn.
Ngại thân phận của Ngưu Hữu Đạo bây giờ, y không tiện từ chối, thở dài nói: “Lão đệ, mặc dù bây giờ ta là Đương gia, nhưng ngươi cũng biết, Sơn chủ chân chính là mẫu thân ta. Việc này không phải ta có thể làm chủ.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Sau khi từ biệt bá mẫu ở Điệp Mộng Huyễn Giới, đang định gặp mặt, không biết huynh có thể thông báo một tiếng không?”
Vân Hoan khổ sở đáp: “Không dối gạt lão đệ, sau khi mẫu thân trở về từ Điệp Mộng Huyễn Giới thì không còn gặp khách nữa. Thật sự không tiện quấy rầy.”
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, xem ra y còn chưa biết chuyện của Vạn Thú Linh châu. Nếu y biết Ngưu Hữu Đạo đã đưa chí bảo của Vạn Thú môn cho mẹ y, cũng sẽ biết Vân Cơ không có khả năng từ chối không gặp Ngưu Hữu Đạo. Một khi sự việc bại lộ, Vạn Thú môn há có thể buông tha cho Vân Cơ, sợ là không tiếc bất cứ giá nào cũng sẽ quậy Độ Vân Sơn long trời lở đất.
Hắn nói: “Đại ca cứ thông báo đi, bá mẫu sẽ gặp.”
“Sao?” Vân Hoan không biết Ngưu Hữu Đạo dựa vào đâu mà tự tin như vậy. Mặc dù sau khi mẫu thân trở về đã nói có thể kết giao với Ngưu Hữu Đạo, nhưng bây giờ ngay cả y cũng khó gặp mẹ của mình. Y chưa từng thấy qua mẫu thân tĩnh tu một cách nghiêm túc như vậy, dường như không xuất hiện nữa.
Nhưng người ta đã nói như thế, y cũng đành phải gật đầu: “Nếu đã như vậy, lão đệ chờ một lát, ta đi thông báo thử một tiếng.”
Ngưu Hữu Đạo đứng dậy, nhẹ gật đầu, đưa tay bảo cứ tự nhiên.
Vân Hoan đi sâu vào động phủ, Ngưu Hữu Đạo đánh giá xung quanh, lẳng lặng chờ đợi. Quản Phương Nghi đong đưa cây quạt tròn, khẽ cười theo thói quen.
Không bao lâu sau, sâu trong động phủ truyền đến tiếng bước chân. Vân Hoan trở về, ánh mắt nhìn Ngưu Hữu Đạo có chút ngoài ý muốn, đưa tay mời: “Lão đệ đi theo ta, mẫu thân đang thanh tu bên trong, không thích hợp bị nhiều người quấy rầy, chỉ gặp một mình đệ thôi.”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu, ra hiệu Quản Phương Nghi chờ ở đây, sau đó theo Vân Hoan rời đi.
Trong hang động tĩnh mịch, có không ít phân nhánh, giống như mê cung. Người không quen sợ là sẽ bị lạc đường.
Vân Hoan xe nhẹ đường quen, Ngưu Hữu Đạo lại không quen, đành phải thả Nguyệt Điệp chiếu sáng.
Sau khi đi đến một ngã ba, Vân Hoan biểu hiện có thể dừng lại. Y sẽ chờ ở đây, để Ngưu Hữu Đạo thuận theo con đường này đi thẳng xuống dưới.
Nhờ ánh sáng của Nguyệt Điệp, Ngưu Hữu Đạo một mình đi sâu xuống.
Khi đến dưới chân núi, hắn có thể nghe thấy tiếng nước chảy nhẹ nhàng.
Đằng trước rất sáng, cũng không biết ánh sáng từ nơi nào chiếu vào, lại có thể chiếu sâu xuống lòng đất như vậy.
Ánh sáng chiếu thẳng đến giữa hồ. Chính giữa hồ là một hòn đảo nhỏ. Một người phụ nữ áo trắng đang ngồi khoanh chân tĩnh tọa, dưới ánh sáng dung mạo đẹp như hoa. Nàng ta nhẹ nhàng lên tiếng: “Đến đây đi.”
Chính là giọng của Vân Cơ.
Ngưu Hữu Đạo lách mình bay xuống hòn đảo, cũng không tiện đứng nói chuyện, đành khoanh chân ngồi đối diện với Vân Cơ. Hắn phát hiện khí chất yêu tu này rõ ràng không giống lúc trước: “Ở đây nói chuyện có được không?”
Vân Cơ nói: “Trên đường có linh xà thủ vệ, có thể phát giác nếu có người đến gần.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Xem ra chuyện liên quan đến Vạn Thú Linh trước đó, tiền bối cũng không nói cho con trai mình biết.”
Vân Cơ nói: “Có một số việc, quá nhiều người biết sẽ dễ sinh chuyện. Ngươi chắc không phải đến đây vì việc này chứ. Nghe Vân Hoan nói, tình huống nước Yến không ổn, ngươi muốn đến mượn binh. Không phải ta hẹp hòi không cho mượn, mà là quái vật khổng lồ bên ngoài quá nhiều. Chút thực lực của Độ Vân Sơn ta không chịu được giày vò, không có cách nào chính diện dùng sức mạnh, chỉ có thể trốn ở đây kéo dài hơi tàn mà thôi.”
Ngưu Hữu Đạo khoát tay: “Mượn binh chỉ là ngụy trang. Thật sự, ta cũng không rõ ràng tình huống của Độ Vân Sơn, không dám tùy tiện để lộ ý định đến đây. Cho nên, đây chỉ là che mắt mà thôi, hẳn có thể giấu diếm được người khác.”
Ngay cả Quản Phương Nghi cũng coi là thật, những người khác đương nhiên sẽ không hoài nghi. Theo tình huống trước mắt của nước Yến, dùng lý do này để đến Độ Vân Sơn không thể thích hợp hơn. Đây cũng chính là nguyên nhân hắn không nghe theo lời khuyên của Viên Cương, công khai lộ diện.
Vân Cơ bất ngờ: “Chuyện gì mà thần bí vậy?”
Vì chuyện này mà hắn phải đích thân đi một chuyến, Ngưu Hữu Đạo cũng đành cười khổ. Cũng may mà hắn đã xác định phương hướng, vì nhu cầu cấp bách mà sử dụng phi cầm cỡ lớn. Nếu không có phi hành tọa kỵ, đúng là không thể nói đến là đến ngay được. Hắn hỏi: “Tiền bối có quen với Thuận Phong Đường ở thành Trích Tinh không?”
“Thuận Phong Đường?” Vân Cơ suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Ta có nghe nói, cũng có biết. Nó cũng giống như bảo tiêu hoặc chỗ cung cấp mấy công việc vặt, có vấn đề gì không?”
Ngưu Hữu Đạo hỏi tiếp: “Độ Vân Sơn và Thuận Phong Đường có qua lại với nhau không?”
Vân Cơ đáp: “Ta chỉ biết là có Thuận Phong Đường, đồng thời cũng chỉ nghe nói, cũng không quen biết, có vấn đề gì không?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Không có quen biết? Theo ta được biết, có người của Thuận Phong Đường đến đây. Với người của Độ Vân Sơn, đúng là không thiếu mấy người chạy việc, chẳng lẽ Độ Vân Sơn cần người của Thuận Phong Đường thay thế làm chân chạy việc cho mình sao?”
Vân Cơ hỏi: “Ngươi có ý gì? Người trong giới tu hành kết giao với nhau có gì lạ?”