“Không thể từ chối.” Ngưu Hữu Đạo khoát tay: “Nếu gã thật sự có vấn đề, nhất định sẽ để mắt đến tiền bối, tiếp tục để gã mua, không được đánh rắn động cỏ.”
Vân Cơ không đồng ý: “Phát xuống một lần còn chưa đủ, còn phải phát xuống cho tiểu yêu lần nữa sao? Chuyện này không được bình thường.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Sau khi phát xong đống linh đan này, tiền bối lập tức phái nhân thủ Độ Vân Sơn bí mật đến quận Thanh Sơn của ta. Chuyện mượn binh, chỉ sợ làm giả hóa thật rồi.”
Vân Cơ sửng sốt, chợt hiểu ra ý của hắn. Muốn bên này xuất ra yêu tu, chính là thù lao cho Ngưu Hữu Đạo, lập tức gật đầu: “Ta hiểu ý của ngươi.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Nhớ, không được gióng trống khua chiêng, phải bí mật đến đó, càng bí ẩn đối phương lại càng không dễ hoài nghi. Bên phía của ta có người cấu kết với gã, gã tất nhiên sẽ biết được tin tức. Chuyện linh đan, tiền bối cũng không cần phải lo lắng. Mấy môn phái của ta có đủ linh đan cho tiền bối dùng mà không gây hoài nghi.”
Hai người to nhỏ thương lượng một hồi. Sau khi gỡ mọi rắc rối một cách thỏa đáng, Vân Cơ nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên hỏi: “Vì sao ngươi lại giúp ta? Ngươi không sợ gây phiền phức cho mình sao?”
“Đương nhiên là sợ, nhưng ta cũng không thể thấy phiền phức liền tránh.”
“Được, ngươi đúng là người bạn đáng để ta kết giao.”
“Bạn? Ta và con trai tiền bối kết bái huynh đệ, chúng ta là bạn ngang hàng, có phải không được thích hợp không?”
“Không cần phải để ý đến nó.”
Ngưu Hữu Đạo không phản bác được, cười khổ nói: “Không nói chuyện này nữa, ta không thể ở đây lâu, tiền bối hãy chuẩn bị một chút rồi theo ta rời đi.”
Vân Cơ gật đầu, sau đó bước nhanh ra ngoài.
Trở lại động phủ Vân Tiêu, vừa chạm mặt Vân Hoan, Vân Cơ đã khoát tay bảo đám người Hầu Kình Thiên lui ra ngoài.
Không có người ngoài, Vân Hoan tiến lên hỏi: “Nương, chuyện gì vậy?”
Bốp! Vân Cơ giơ tay tát một cái không nhẹ vào mặt y.
“...” Vân Hoan lảo đảo, ôm lấy mặt, mắt mở to không hiểu vì sao lại bị đánh.
Một lát sau, y mới từ miệng của mẫu thân biết được nguyên thân tại sao mình bị đánh, sau lưng cũng đổ mồ hôi lạnh.
Vân Cơ cũng không ở lâu, sau khi căn dặn cẩn thận, liền cùng với ba người Ngưu Hữu Đạo bước lên Xích Liệp Điêu. Con Xích Liệp Điêu chở theo bốn người, trọng tải cũng không nhẹ.
Vân Hoan đứng bên vách núi đưa mắt nhìn theo.
Cúi xuống nhìn khung cảnh sông núi quen thuộc bên dưới, Vân Cơ đã đeo một dải lụa trắng trên mặt âm thầm thở dài.
Sự tình có lẽ không đến mức bết bát như vậy. Cho dù bối cảnh của Bách Lý Yết còn chưa rõ, nhưng thật sự không thể coi thường. Nàng ta không dám đánh cược, Ngưu Hữu Đạo cũng không dám. Loại chuyện này, nếu xảy ra nguy hiểm, bọn họ sẽ đảm đương không nổi, chỉ có thể làm sao an toàn trở ra thôi.
Quản Phương Nghi thỉnh thoảng liếc nhìn Vân Cơ, âm thầm tặc lưỡi, phát hiện không có chuyện gì Đạo gia tự thân xuất mã là không làm được. Chuyện mượn binh như thế, Đạo gia chỉ tùy tiện vài câu đã làm xong.
Khi mọi người về đến Mao Lư sơn trang thì đêm cũng đã khuya. Ngưu Hữu Đạo cũng không mang Vân Cơ về thẳng Mao Lư sơn trang, mà sắp xếp cho nàng ta ở lại một khách viện, điều hai nữ đệ tử từ ba phái đến hầu hạ.
Khi trở lại Mao Lư sơn trang, Ngưu Hữu Đạo đến tìm Viên Cương trước.
Viên Cương đón hắn vào phòng của mình. Vừa đóng cửa xong, hắn ta vội quay đầu lại hỏi: “Như thế nào rồi?”
Ngưu Hữu Đạo thở ra một hơi: “Chính là Bách Lý Yết.”
Gương mặt Viên Cương căng ra: “Quả nhiên là có vấn đề.”
“Chúng ta nhất định phải làm rõ thân phận của Bách Lý Yết.” Ngưu Hữu Đạo đem chuyện của Vân Cơ nói cho Viên Cương nghe: “Mặc dù không biết gã có ác ý với Độ Vân Sơn hay không, nhưng ta cảm thấy không ổn.”
Viên Cương cau mày nói: “Tay thò dài như vậy, lai lịch sợ là không nhỏ.”
Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Ngươi định làm như thế nào?” Hắn có thể hỏi như vậy, chứng tỏ trình độ coi trọng Vân Cơ rất cao.
Viên Cương quay đầu, bước đến bên bàn, lấy ra một tờ giấy trong chồng giấy trên bàn, là một tấm bản đồ, sau đó trải rộng lên trên bàn.
Ngưu Hữu Đạo đến gần, phát hiện Viên Cương đã vẽ lại đại khái bản đồ thành Trích Tinh.
“Đây chính là Thuận Phong Đường.” Viên Cương điểm một vị trí trên bản đồ: “Ta đoán, đây chính là cứ điểm Bách Lý Yết truyền tin. Nếu là cứ điểm bí mật, tất sẽ có liên lạc với người đứng đằng sau. Nếu quan sát bốn phía xung quanh, muốn theo dõi toàn bộ Kim Sí bay ra từ chỗ này là không thể. Cho nên ta chỉ theo dõi những con Kim Sí bay cự ly ngắn. Sau khi tập hợp lại, ta sẽ sắp xếp lại một lần, xem có thể tìm ra được quy luật nào hay không, sau đó lại tiếp tục khóa chặt một con để tìm ra manh mối.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Nếu không thể sắp xếp được thì sao?”
Viên Cương trầm ngâm đáp: “Chỉ có thể cố hết sức thử một lần. Chúng ta không có cách nào tiến vào nội bộ Thuận Phong Đường để thăm dò, cũng không có khả năng theo dõi Bách Lý Yết, rất dễ bị bại lộ.”
Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm tấm bản đồ, ánh mắt lóe lên sự ngoan lệ: “Cho ngươi một tháng, nếu thật sự không có cách, cũng đừng phí sức vào cách này nữa, cứ trực tiếp bắt Bách Lý Yết, cạy miệng của gã ra.”
Viên Cương nói: “Nếu gã không khai thì sao?”
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Mượn Khổ Thần đan của Hiểu Nguyệt các để dùng. Xem tình huống sau khi cạy miệng để quyết định, không thể lưu lại được thì cứ giải quyết. Sợ là chúng ta sẽ nhìn thấy kết quả mà chúng ta không muốn thấy nhất.”
Viên Cương hiểu ý của hắn. Nếu thật là người của Phiêu Miểu các, vậy thì phiền phức rồi. Bách Lý Yết hoàn toàn không cần sợ thứ gì, có bắt cạy miệng cũng không thể trả về. Có bối cảnh cao như thế, Khổ Thần đan cũng không khống chế nổi.
Nếu Bách Lý Yết không thể quay về, sợ là tất cả mục tiêu mà Bách Lý Yết đang theo dõi cũng phải ngã như nấm mốc.
Đã từng có tiền lệ này. Phiêu Miễu các thà giết nhầm chứ không bỏ sót. Giết như giết kiến hôi, hoàn toàn chẳng cần nói đạo lý.
Nhưng ngươi lại không thể không điều tra rõ ràng. Người phụ trách tình báo trụ cột của Mao Lư sơn trang xảy ra vấn đề, vạn nhất không phải Phiêu Miễu các thì sao, sao có thể tùy ý để thế lực đối địch càn rỡ?
Nếu là trước đó, cùng lắm thì trực tiếp giao việc này cho Công Tôn Bố xử lý. Nhưng hôm nay, ông ta lại liên lụy vào chuyện đột phá của Vân Cơ. Hai chuyện này đều liên quan đến Bách Lý Yết. Vì thế, khi giải quyết chuyện Vân Cơ không được để xảy ra sơ hở.
Viên Cương do dự một chút rồi nói: “Ta sẽ cố hết sức, nếu thực sự không được, cũng không ngại làm vài chuyện với Công Tôn Bố.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Nếu thật sự là Phiêu Miễu các, ngươi cảm thấy Công Tôn Bố dám phản ta, hay là dám phản Phiêu Miễu các?”
Viên Cương im lặng.
Mười ngón tay đang đặt lên chuôi kiếm nhúc nhích, Ngưu Hữu Đạo chậm rãi nói: “Nếu thật sự không được, chúng ta không thể tùy tiện động vào Bách Lý Yết. Một khi động, nhất định phải khống chế được gã. Thành chủ thành Trích Tinh Toa Huyễn Lệ và Các chủ Băng Tuyết các, ngươi hãy bỏ ra chút sức nghiên cứu một chút, xem buộc bên nào là phù hợp. Chỉ cần đắc thủ, bất luận động Công Tôn Bố hay là Bách Lý Yết đều không thành vấn đề.”
Viên Cương cúi đầu. Hắn ra hiểu rất rõ Ngưu Hữu Đạo, biết hắn ép buộc hai người này là có ý đồ gì, biện pháp thế này Đạo gia cũng đã từng sử dụng, rất dơ bẩn và đen tối. Đây không phải chuyện hắn ta muốn làm. Viên Cương trầm ngâm nói: “Đạo gia, hai người bọn họ vô tội.”
Mỗi khi như thế này, hắn ta sẽ nhớ lại một thân phận khác của Đạo gia – kiêu hùng trong giới xã hội đen!
“Vô tội?” Ngưu Hữu Đạo bước tới trước mặt hắn ta, hỏi: “Vô tội ở đâu? Có lẽ, nói một cách tương đối thì là vô tội, nhưng lập trường của họ không thể thay đổi, có bao nhiêu người đã chết chỉ vì một câu của hai người, hoặc chỉ vì hai người họ không vui mà chết? Vô tội sao? Nếu họ là nữ tử nhà lành, khẳng định ta sẽ không động đến họ. Hầu Tử, trước mắt ta có hai lựa chọn, ép buộc hai người họ, hay là bán người nhà mình, ngươi chọn giúp ta.”