Đạo Quân

Mông Sơn Minh xụ mặt không lên tiếng.

Lam Nhược Đình khổ sở nói: “Vương gia, Đạo gia sẽ không đồng ý, Đại Thiện Sơn sẽ không đồng ý. Với việc này, Đại Thiện Sơn kiên định đứng về bên Đạo gia. Đạo gia không hé miệng, đại quân Nam Châu sẽ không thể ra được Nam Châu. Đạo gia nói, vẫn chưa đến lúc chúng ta ra tay, án binh bất động, tích lương, nghỉ ngơi dưỡng sức! Đạo gia đã hạ chỉ thị rõ ràng, ba phái lớn cũng chỉ có thể nghe một nửa, ba nước phía tây vận chuyển lương thực, binh khí, chiến mã qua đường tắt Nam Châu cũng phải nghĩ cách giữ lại, để lại Nam Châu để tích súc, dự trữ phòng ngừa vạn nhất!”

“Trời ạ!” Thương Triều Tông giang rộng hai tay, bi phẫn vô cùng nói: “Sao lại như thế? Chúng ta có khác gì những kẻ không để ý đến tồn vong của Đại Yến, chỉ biết bảo tồn thực lực? Không, chúng ta còn không bằng bọn họ. Bọn họ chỉ bảo tồn thực lực, còn chúng ta, không chỉ bảo tồn thực lực, mà còn cắt xén tiếp tế của triều đình trong quốc nạn!”

Mông Sơn Minh yếu ớt thở dài: “Vương gia, suy nghĩ của Đạo gia chưa chắc đã sai, những người kia đều chỉ muốn bảo tồn thực lực, có chắp tay đưa toàn bộ tiếp tế cho bọn họ cũng lãng phí. Vương gia, Đạo gia không phải kẻ bắn tên không đích, hắn nói như vậy, khẳng định có nguyên nhân.”

Thương Triều Tông nổi giận chỉ ra ngoài cửa: “Cả ngày hắn du sơn ngoạn thủ trong Mao Lư sơn trang, có thể có nguyên nhân gì? Nói cho cùng, còn không phải là bảo tồn thực lực, không quan tâm đến sinh tử tồn vong của Đại Yến…”

Hai mắt Mông Sơn Minh loé lên, đột nhiên sẵng giọng quát: “Vương gia, cẩn thận ngôn từ!”

Lam Nhược Đình hơi kinh hoảng chạy đến cửa, cẩn thận nhìn quanh bên ngoài. Ông ta lo lắng Thương Triều Tông lớn tiếng như thế sẽ bị người ta nghe được. Nếu lời này truyền tới tai Ngưu Hữu Đạo, ông ta không dám tưởng tượng hậu quả.

Vị Đạo gia kia, bình thường nhìn như ôn hoà, thực chất, bên trong không phải loại lương thiện.

Tại Nam Châu, nếu nói có ai có thể đổi luôn vào chỗ Thương Triều Tông mà không gây ra ảnh hưởng gì, duy chỉ có một Ngưu Hữu Đạo!


Nhân mã Nam Châu và thế lực tu hành, uy vọng của một mình Ngưu Hữu Đạo có thể san bằng hết!

Thương Triều Tông cũng giật mình, dần dần cúi đầu, trầm trầm nói: “Đưa tin tới Mao Lư sơn trang, ta muốn gặp Đạo gia!”

Y lệnh, tin tức lập tức truyền đi.

Nhưng tin Mao Lư sơn trang truyền về chỉ có mấy chữ “Không gặp! Trên dưới Nam Châu án binh bất động, tích lương, nghỉ ngơi dưỡng sức. Kẻ vọng động, chết!”

Xem xong nội dung ngắn ngủi trên trang giấy, căn bản không có cửa thương lượng, Thương Triều Tông chán nản ngã ngồi trên ghế, cả người hoàn toàn xuội lơ.

Cùng lúc đó, lại có tin tức truyền tới chỗ Ngưu Hữu Đạo.

Khi nhận Được tin, Ngưu Hữu Đạo đang ngồi ở ven hồ cầm gậy trúc câu cá. Bằng vào tu vi củah ắn, đưa tay vào trong hồ là có thể vớt được cá, không cần phải chậm rãi câu.

Câu cá không phải mục đích mà là tiêu khiển, cũng là phương thức để sắp xếp lại mạch suy nghĩ.


Viên Cương đi tới, đặt một tờ giấy vào tay Ngưu Hữu Đạo, bản thân mình xếp bằng ngồi bên cạnh, chậm rãi nắm chặt đám cỏ.

Ngưu Hữu Đạo mở giấy, xem qua nội dung trong thư, có vẻ tự nhủ lẩm bẩm: “Du sơn ngoạn thuỷ… bảo tồn thực lực… không quan tâm đến tồn vong của Đại Yến…”

Nội dung hắn vừa đọc được chính là những lời kiêu ngạo mà Thương Triều Tông vừa nói về mình, gần như không sót một chữ nào.

Thế cục bước từng bước cho đến hôm nay, thực sự y cho rằng hắn có thể trốn ở nơi sơn dã bỏ mặc chuyện bên phủ thành sao? Không thể hoàn toàn không để ý chứ. Hắn có thể không quấy nhiễu Thương Triều Tông ben kia, nhưng không thể để thế cục Nam Châu mất khống chế, không thể thiếu vài thủ đoạn giám thị.

Giống như Bách Lý Yết với Công Tôn Bố, bằng vào sức ảnh hưởng của Ngưu Hữu Đạo tại Nam Châu bây giờ, muốn cài người ở lại bên cạnh Thương Triều Tông rất dễ.

Vì sao hắn lại gửi cho Thương Triều Tông cái tin không nể mặt mũi y như vậy? Vì hắn đã biết Thương Triều Tông không nhịn được nữa rồi, cũng biết y gặp mặt sẽ nói gì. Ý hắn đã quyết, không thể xuất binh tức là không thể xuất binh. Có chuyện gì đáng nói?

Hắn nói hết lời ngoan độc như vậy là vì muốn dội một chậu nước lạnh cho Thương Triều Tông tỉnh ra, đừng có nóng đầu.


Đọc hết, Ngưu Hữu Đạo nhếch miệng mỉm cười, quay sang Vien Cương, thấy sắc mặt hắn ta rất nặng nề.

Ném thư lại trên đùi Viên Cương, nhìn sang mặt hồ, Ngưu Hữu Đạo tiếp tục câu cá của mình, ngoài miệng nói: “Hiện giờ còn cảm thấy ta làm như vậy là không đúng sao?”

Viên Cương chậm rãi cuốn giấy lại: “Ngài muốn nói là biết người biết mặt không biết lòng sao? Muốn nói ta đã nhìn sai người sao? Thực ra cũng không nghiêm trọng như vậy, y chỉ càu nhàu phát tiết thôi.”

“Ta cũng không cảm thấy quá quan trọng, không ai muốn làm con rối bị người ta điều khiển, ai cũng có cảm xúc, phát tiết một chút cũng rất bình thường. Dù y có nói gì, với ta mà nói đều không quan trọng. Ta chỉ cần kết quả quá trình, một chút tạp âm cũng không thay đổi Được gì hết. Ta quan tâm tới suy nghĩ của ngươi. Hầu Tử, ta chỉ muốn ngươi hiểu, y không giống như hai chúng ta. Y là người muốn xưng Vương xưng Bá, một người muốn chăm sóc cả thiên hạ, đến cuối cùng, mặc kệ y là người thế nào, cuối cùng cũng sẽ thay đổi. Ngươi không nên quá kỳ vọng.”

“Ta có thể hiểu cảm giác của y. Ta cũng sẽ không ngồi nhìn quốc gia của mình bị ngoại địch xâm lược cắn nuốt hết, nhất định ta sẽ phản kháng, và sẽ hành động quyết liệt hơn y.”

“Người khác không biết, hẳn ngươi cũng biết thư Cao Kiến Thành gửi cho ta. Không cần Thương Triều Tông y chủ động xin đi, một khi chiến sự bất lợi, triều đình sẽ để cho nhân mã Nam Châu xuất binh. Nếu chiến sự bất lợi, triều đình có thể thuận lợi tiêu diệt phản quân, chúng ta cứ ngồi yên là được, sớm muộn gì cũng sẽ thấy rõ. Có gì mà phải gấp? Chuẩn bị thêm một chút, nắm được quyền lựa chọn tiến hay lùi không phải tốt hơn sao?”

“Có nên thông báo cho Vương gia một chút về tin tình báo Cao Kiến Thành gửi tới không? Vương gia ở trong đó, cái gì cũng không biết, dễ gây hiểm lầm.”

“Hiểu lầm cũng đành chịu. Tuyệt đối không thể để cho người khác biết chuyện Cao Kiến Thành, cũng chỉ có một số ít người biết. Một khi bị tiết lộ ra, trước có Cao Thiếu Minh bị bắt, sau lại để lộ bí mật, người trong triều không ngốc, sẽ bất lợi với Cao Kiến Thành. Một Cao Kiến Thành đủ chống đỡ trăm vạn hùng binh, cho nên, tuyệt đối không thể sơ suất. Vương gia hiểu lầm thì cứ để cho y hiểu lầm, coi như phối hợp đóng kịch.”

Viên Cương không nói gì.

Ngưu Hữu Đạo thu cần câu lại, cầm lưỡi câu, phát hiện không còn mồi nữa, lại móc mồi vào, thả xuống nước, bình thản câu. “Thương Triều Tông, tạm thời ta không muốn gặp y. Nhưng Mông Sơn Minh vẫn có thể nhìn ra được một chút. Ta không biết đánh trận, ta muốn nghe thử ý kiến của y về chiến sự để quyết đoán. Bảo Hồng Nương tự đi một chuyến, đón Mông Sơn Minh tới đây.”


Viên Cương khẽ gật đầu, đứng dậy mới nói: “Bên Thuận Phong đường, ta đã lấy chút đoan nghê, dặn người đi theo, không biết có ích không.”

Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu hỏi: “Tình hình thế nào rồi?”

“Có không ít kim sí lui tới Thuận Phong Đường, bất quá, có một con kim sí, nhìn thì hướng đi không có quy luật nhưng thực ra có giấu quy luật ẩn. Kéo dài thời gian có thể thấy Được, mặc kệ là thời gian thả ra thay đổi thế nào, nhưng trong vòng ba ngày sẽ phát ra một chuyến.”

Ngưu Hữu Đạo nghiêm túc nói: “Cẩn thận chú ý một chút.”

“Yên tâm, bố trí xong rồi.”



Hoàng cung nước Yến, ba chưởng môn ba phái lớn Long Hưu, Cung Lâm Sách, Mạnh Tuyên cùng tề tựu trên một toà lầu các phẩm trà.

Đệ tử Linh Kiếm Sơn lên lầu, đưa lên một phong thư mật, Mạnh Tuyên xem xong, nói với hai người khác: “Đội tàu đưa lương ở nước Vệ truyền tin đến lại bị tập kích, lại hao tổn mấy trăm tu sĩ, năm chiếc thuyền lương bị đánh chìm xuống biển.”

Long Hựu lạnh nhạt nói: “Đúng là vượt ngoài ý muốn của chúng ta. Đánh trận này, tu sĩ ba nước Tấn Vệ Tề tổn thất không ít, ngược lại, nhân thủ ba phái chúng ta phái tới gia nhập vào đại quân giằng co cũng không có tổn thất gì.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận