Đạo Quân

Sau khi cân nhắc xong, hắn lại hỏi:

"Tiếp tục làm như vậy, chẳng phải đang tiêu hao thực lực bổn quốc?"

Cao Kiến Thành mỉm cười:

"Không thể nói là tiêu hao gì, thực sự không được, quá lắm thì không đánh nữa. Đối với các nước mà nói, cướp địa bàn mặc dù quan trọng, nhưng không sánh bằng việc cân bằng thế lực. Thực lực của tu sĩ có cao đến đâu..."

Ông ta lại giơ tay chỉ lên trời.

"Bằng vào bản thân mấy vị kia thì có thể khống chế thiên hạ hay sao? Dựa vào mấy vị kia cũng chẳng làm được bao nhiêu chuyện, phía dưới dù thế nào cũng phải có người làm việc. Cùng cái lý này, đây là thiên hạ của tu sĩ, nhưng người nắm quyền to của thế tục các nước cũng muốn duy trì quyền lên tiếng của mình, bảo vệ quyền lên tiếng chính là bảo vệ lợi ích của bản thân."

"Đạo gia, đối với người nắm chính quyền thế tục mà nói, tu sĩ không thể quá nhiều. Một khi tu sĩ tràn lan đến mức có thể khống chế tầng tầng lớp lớp, người chấp chính thế tục còn có quyền nói chuyện gì? Muốn đổi ai thì đổi, mà ngay Đế vương cũng muốn đổi là đổi thì ngay cả phản đối cũng chỉ là đá chìm đáy biển, chẳng phải người nắm quyền thế tục sẽ là cừu non đợi làm thịt? Nếu chỉ một quyền lên tiếng cũng không gánh nổi, đối với người nắm quyền thế tục chính là bằng với nô lệ. Cướp được địa bàn to lớn hơn nữa cũng phải của người khác, cướp được một chút quyền lực cũng không còn nữa, chẳng phải mệt chết, cướp nữa thì cũng có ý nghĩa gì sao?"

Nói đã rõ ràng như thế, Ngưu Hữu Đạo rốt cuộc đã rõ ràng. Đối với hoàng quyền các nước, tu sĩ vĩnh viễn là mối nguy hại lớn nhất, tội chồng hết lên đầu một Trữ vương là vô nghĩa.

Đối diện với việc Cao Kiến Thành vừa gặp mặt đã dốc hết tiền hàng cho mình, Ngưu Hữu Đạo không thể không thừa nhận, chỉ dựa vào bằng đó, lần này đi không uổng công.

"Cao đại nhân, ta mặc kệ các nước đang giở trò quỷ gì. Ta chỉ biết rằng nước Yến còn tiếp tục làm như vậy, Nam châu chúng ta sớm muộn gì cũng gặp phiền phức. Một khi Hàn, Tống tham chiến, ít đi nước Hàn cản tay, phía Đông nước triệu sẽ không còn e ngại gì nữa. Châu Kim gắn bó như môi răng với ta sẽ là kẻ đầu tiên phải chịu xui xẻo. Nam châu chúng ta sẽ trở thành tuyến đầu giữa Yến và Triệu, hoàn toàn bại lộ trước răng nanh, bất kể lúc nào cũng có thể bắt lấy ta. Vùng biên cảnh này sẽ ngăn cản lượng lớn nhân lực, vật lực và tài lực của Nam châu ta. Nước Yến tiêu hao, nước Hàn sẽ lập tức ra tay. Trời mới biết nước Triệu sẽ làm chuyện gì đối với Nam châu ta. Vì lẽ đó, nhất định phải mau chóng bình định nội loạn, không cho Hàn Tống có cơ hội xua quân đánh vào."


Ngưu Hữu Đạo ngõ ngón trỏ cộp cộp lên mặt bàn trà.

Lúc này đến phiên Cao Kiến Thành cười khổ:

"Đạo gia, ngài cũng quá đề cao ta. Cho dù ngài có ném bộ xương già này ra cũng không đập chết ai được cả, càng không hù dọa được ai. Ta làm gì có bản lĩnh bình định nội loạn này. Ngài nói lời ấy đúng là bắt nạt ta."

Ngưu Hữu Đạo:

"Ngươi không bình được, Nam châu ta có thể bình. Bây giờ chỉ còn thiếu một cái cớ danh chính ngôn thuận để xuất binh. Lần này ta đến chính là vì việc ấy."

Cớ xuất binh danh chính ngôn thuận? Cao Kiến Thành hơi cau mày, ánh mắt quỷ quyết nháy nháy, thử hỏi:

"Chẳng lẽ muốn triều đình hạ chỉ?"

Ngưu Hữu Đạo gật đầu:

"Cao đại nhân đoán cái đúng ngay. Có điều, trận chiến này không thể để một nhà chúng ta xuất lực, cần chư hầu đồng tâm hiệp lực. Nam châu ta muốn thống nhất điều động quyền binh mã của nước Yến. Phản quân tàn phá bừa bãi, Thương Vĩnh Trung kia lại trốn ở kinh thành giả chết, chức Đại Tư mã cũng thành đồ trang trí. Cao đại nhân có chắc chắn để bệ hạ cho Dong Bình quận vương mượn dùng cái chức Đại Tư mã này một lát?"

"A!"


Cao Kiến Thành kinh ngạc giật nảy mình, trao đổi ánh mắt với Phạm Chuyện. Từng gặp công phu sư tử ngoạm, chưa từng thấy há miệng lớn như vậy:

"Chuyện này..."

Ông ta nhất thời không biết nên làm sao, một hồi lâu sau mới dở khóc dở cười nói:

"Đạo gia, thứ cho ta nói thẳng. Vị trí Đại Tư mã này, bệ hạ cho ai cũng không thể cho quận vương Dong Bình. Nguyên nhân nói ra chắc hẳn ngài cũng biết. Cho dù ngài có thể khiến ba phái ép bệ hạ thoái vị, dù cho Thái tử kế vị cũng không thể đồng ý với ba phái giao cho quận vương Dong Bình. Đạo gia, ta nói cũng vô dụng thôi. Nếu ta thật sự dám nói chuyện này, buổi sáng vừa nói, buổi chiều toàn gia sẽ phải chui vào quan tài ngủ!"

Ngưu Hữu Đạo:

"Với năng lực của Cao đại nhân mà thật sự không có biện pháp nào sao? Hoặc là nói, Cao đại nhân có thể cung cấp một khả năng hay chăng, ta sẽ tự nghĩ biện pháp."

Cao Kiến Thành đung đưa đôi tay:

"Việc này tuyệt không có một chút khả năng, liên lụy quá nhiều lợi ích, phái bảo hoàng sẽ không đồng ý. Dù đạo gia tìm đến ba đại phái, ba đại phái hẳn cũng sẽ không mở miệng nói chuyện này. Chuyện này vừa ra, không cần nước khác tấn công, bản thân nước Yến đã triệt để hỗn loạn."

Thấy Ngưu Hữu Đạo cau mày, ông ta vội bồi thêm một câu:


"Đạo gia, đến cả ý chỉ của triều đình mà chư hầu còn bằng mặt không bằng lòng, cho dù triều đình hạ chỉ cũng chẳng có ý nghĩa gì. Chư hầu sẽ nghe lệnh hay sao?"

Ngưu Hữu Đạo:

"Chỉ cần triều đình có thể hạ ý chỉ này, Nam châu sẽ có biện pháp để chư hầu nghe theo hiệu lệnh."

Cao Kiến Thành ngạc nhiên bật thốt lên một tiếng, nói:

"Đạo gia chắc chắn như vậy, có thể nói nguyên do hay chăng?"

Lần này đến chính là để ông ta hỗ trợ nghĩ biện pháp, Ngưu Hữu Đạo tất nhiên không giấu ông ta, thuật lại phương lược không tiễu phản quân chỉ tiễu chư hầu của Mông Sơn Minh.

(*Tiễu: tiêu trừ)

Cao Kiến Thành nghe xong, chậm rãi ngẫm nghĩ, dần thưởng thức ra ý nghĩa trong đó, trong mắt dần tỏa ra vẻ kinh hãi, vuốt râu thở dài nói:

"Mông Sơn Minh không hổ là Mông Sơn Minh. Đúng rồi, năm lộ viện quân, Thú sử châu Cung Từ Cảnh Nguyệt, Thứ sử châu Đồ An Hiển Triệu, Thứ sử châu Hạo Tô Khải Đồng, Thứ sử châu Phục Tân Mậu, Thứ sử châu Trường Trương Hổ, tất cả đều là bộ hạ cũ của Mông Sơn Minh, đều do ông ấy một tay dẫn dắt năm xưa. Năm người này có bao nhiêu cân lượng, ông ấy là người nắm rõ nhất. Người khác tiêu diệt năm người kia còn có thể khó, nhưng Mông Sơn Minh chắc chắn. Quả là đáng tiếc..."

Ông ta lắc đầu thở dài, vẻ tiếc hận.

Ngưu Hữu Đạo:

"Vì sao đáng tiếc?"


Cao Kiến Thành than thở:

"Nếu Mông Sơn Minh có thể cho triều đình sử dụng, sao đại Yến lại lâm vào cục diện hôm nay, từ lâu đã bình định nội loạn, có điều..."

Ông ta lại lắc đầu, nói tiếp:

"Nếu triều đình thật sự dùng ông ấy, e rằng chỉ có phiền phức."

Ngưu Hữu Đạo:

"Vì ông ta là bộ hạ tâm phúc của Trữ vương?"

Cao Kiến Thành hơi xua tay:

"Đạo gia cũng biết Trữ vương tay cầm binh quyền to lớn của nước Yến vì sao mà vẫn bại, vì không phải đối thủ của bệ hạ sao? Không vì cái gì khác, chỉ vì y quá giỏi đánh nhau. Ngoại trừ năm lộ Thứ sử vừa nãy không nói, bây giờ trong số các đội quân phòng ngự biên cảnh có Thứ sử châu Kỳ Ngô Khang An, Thứ sử châu Bột Trần Cửu, có ai không có chỗ dựa là trưởng lão ba đại phái sau lưng? Thứ sử châu Bắc Thiệu Đăng Vân là một ngoại lệ. Kẻ phản quốc thoát khỏi khống chế, mới quay trở về là sẽ gặp phải chuyện như vậy. Có người muốn nhúng một tay, nhưng tạm thời không có cơ hội. Dù là Nam châu, cũng vì có ân oán, gút mắc với bệ hạ mà có kẻ đang quan sát, sau này sớm muộn gì cũng có người muốn nhúng tay vào."

Ngưu Hữu Đạo suy tư. Hắn nghĩ tới Cung chủ Long Hưu của cung Tiêu Dao, cái vị hung hăng muốn hắn phải cưới Dịch Thư kia.

Cao Kiến Thành tiếp tục nói:

"Những trưởng lão của ba đại phái cũng muốn có quyền lên tiếng trong môn phái, mà có thể chi phối thế cuộc một phương trong nước Yến chính là quyền lên tiếng, cũng là lợi ích. Năm xưa Trữ vương bình định chư hầu các nơi trong nước Yến, là giỏi đánh nhau, nhưng chư hầu bị bình rồi, đắc tội với ai?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận