Nam Không Vô Phương:
"Sau này hãy thận trọng, nếu không sẽ gây phiền toái cho chính ngươi. Gã không thể giết ngươi nhưng có thể giam cầm ngươi."
Triệu Hùng Ca:
"Ta cũng không thể trơ mắt nhìn Thượng Thanh tông đứt đoạn mất hương hỏa chứ?"
Nam Thiên Vô Phương:
"Không hẳn là giúp gã, có lẽ Phiêu Miễu các đã nhìn chằm chằm vào gã."
Triệu Hùng Ca cười ha ha:
"Ngươi đang lo về gã, hay đang lo một người khác?"
"Ngươi cả nghĩ quá rồi."
Nam Thiên Vô Phương lạnh nhạt đáp, vung tay cướp rượu của ông ta, không chê bẩn, ngẩng đầu tu ừng ực.
Sảng khoái uống một phen, tiêu sái ném hồ lô rượu lại, tiếp tục nói:
"Lần này ván cuộc quá lớn, sợ là ngươi không muốn giúp gã cũng không được. Lần này hắn thật sự phiền phức."
Triệu Hùng Ca ôm hồ lô rượu trong lòng, rung đùi đắc ý nói:
Không hẳn, Đông Quách Hạo Nhiên thu được một đệ tử tốt."
....................
"Em gái, đẹp không?"
Thương Thục Thanh đang muốn đi tìm Ngưu Hữu Đạo, va vào Quản Phương Nghi cũng đang đi tới. Quản Phương Nghi vung vẩy cây trâm vàng trên đầu hỏi.
Thương Thục Thanh nhìn chằm chằm nhìn một hồi, không phát hiện có gì đặc biệt, chỉ là một cây trâm vàng bình thường đến không thể bình thường hơn, không chút tô điểm, chỉ là vàng.
Giống như trang sức của những quý phụ nhà già bình thường, Thương Thục Thanh không biết bà ta thích những đồ vật tục như vậy từ lúc nào, những vẫn gật đầu nói:
"Thứ gì ở trên đầu đại tỷ cũng đẹp."
"Nói một đằng nghĩ một nẻo."
Quản Phương Nghi cười khúc khích, chỉ chỉ lên trời nói:
"Tục thì tục một chút, nhưng cũng coi như ông trời mở mắt, giúp tên kia khai khiếu rồi, còn biết tặng thứ này cho ta, làm cho ta thật vui vẻ."
Thương Thục Thanh kinh ngạc:
"Đạo gia tặng?"
Quản Phương Nghi:
"Đúng nha, ngươi nghe xong có phải cũng không tin nổi?"
Thương Thục Thanh không khỏi mà nhìn cây trâm kia, đúng là có vẻ ước ao.
Chính lúc này, Ngưu Hữu Đạo cầm một cái túi da từ trong viện đi ra, nhìn thấy hai người bèn hỏi:
"Nói xấu sau lưng ta cái gì đó?"
"Có tật giật mình!" Quản Phương Nghi khinh bỉ trả lại một câu, lắc mông, lắc quạt, lắc trâm vàng chỉ vàng trên đầu bỏ đi.
Hai người nhìn theo một lúc, Thương Thục Thanh tiến tới., Ngưu Hữu Đạo nhìn bóng lưng Quản Phương Nghi lưng buông tiếng thở dài:
"Người phụ nữ này, cả ngày chỉ biết đi loạn, không chịu chăm chỉ tu luyện, đầu óc cũng không thể nói là rất tốt. Ta thật sự nghi ngờ làm sao nàng ta sống ở nơi đầy hổ lang như Tề kinh kia đến tận bây giờ, còn rêu rao như vậy?"
Dứt lời, hắn lại lắc đầu.
Thương Thục Thanh hé miệng cười:
"Đại tỷ là người có phúc."
Kỳ thực nàng thật sự hâm mộ Quản Phương Nghi. Nàng phát hiện, Quản Phương Nghi và Ngưu Hữu Đạo rất hợp. Cử chỉ, lời nói giữa hai người khiến cho người ngoài có ảo giác rằng hai người là bạn cùng lứa tuổi vậy. Nàng cũng từng tiếp xúc với Hắc Mẫu Đơn, nhưng nàng không nhận thấy cảm giác này giữa Hắc Mẫu Đơn và Ngưu Hữu Đạo.
Dứt lời, nàng có vẻ muốn nói lại thôi.
Ngưu Hữu Đạo nhìn một hồi, hỏi:
"Có việc gì sao?"
Thương Thục Thanh nhắc nhở:
"Nghe nói Thứ sử châu Hạo Tô Khải và viện quân bị phản quân đánh bại. Đây đã là đợt viện quân thứ ba bị đánh bại."
Lời nàng nói có vẻ như nghe lời đoán ý.
Thương Triêu Tông thật sự cuống lên, bản thân không làm được, đành ngầm ám chỉ với muội muội, để muội muội nghĩ cách khuyên nhủ.
Ngưu Hữu Đạo vừa nghe liền hiểu rồi, nói:
"Chờ đi, phải giữ bình tĩnh!"
Thương Thục Thanh nhìn theo hắn rời đi có vẻ nhụt chí cúi gục cằm, không dám nói gì thêm nữa.
Trước mặt Ngưu Hữu Đạo, nàng càng ngày càng cảm thấy áp lực. Dù Ngưu Hữu Đạo ngồi đó yên tĩnh nhắm mắt lại để nàng chải đầu, nàng cũng cảm thấy một luồng áp lực vô hình...
Ra khỏi sơn trang, Ngưu Hữu Đạo đi thẳng đến viện tiếp khách. Trong viện, hắn nhìn thấy Vân Cơ đeo khăn lụa che mặt, không chịu dùng mặt thật gặp người.
Hai người ngồi trong phòng khách, Ngưu Hữu Đạo để túi lên bàn:
"Đây là Linh nguyên đan cho ngươi tu luyện, hẳn là đủ cho ngươi dùng một thời gian."
Vân Cơ hơi gật đầu cảm ơn, hỏi:
"Việc điều tra người kia thế nào rồi?"
Ngưu Hữu Đạo:
"Làm dự tính xấu nhất đi."
Vân Cơ cả kinh:
"Lẽ nào thật sự là..."
Ngưu Hữu Đạo xua tay ngắt lời, đôi khi không nên nói ra lời:
"Vân Hoan huynh vẫn đang dẫn người trên đường, có lẽ không tới mấy ngày nữa sẽ tới. Còn về bên phía Quỷ Mẫu thì đã dẫn quỷ tu núi Hãm Âm tới rồi. Nói chung, ta đã chuẩn bị chu toàn. Ngươi cũng phải coi như chưa có chuyện gì xảy ra, an tâm ở lại đây tu luyện. Ta đã sai người chuẩn bị hang núi cho ngươi, sẽ không làm lỡ việc tu luyện của ngươi."
Vân Cơ chỉ có thể nghiêm túc gật đầu.
……
Quận Thanh Sơn, cạnh bến tàu biển, những chiếc thuyền lớn nhỏ khác nhau cập bờ đầy chật, còn có nhiều chiếc khác chưa cập bờ đúng lúc. Nước Vệ vận chuyển đến rất nhiều lương thực.
Đường đi không dài đằng đẵng như lúc trước Ngưu Hữu Đạo vận chiến mã từ nước Tề về, nhảy qua nước Tề và nước Tấn, từ nước Vệ tới bên này không phải quá xa. Vì vậy, trong số vật tư tiếp tế từ ba nước, lương thực của nước Vệ đến trước.
Trên bờ có không biết bao nhiêu xe ngựa tụ tập, trong không khí đầy rẫy mùi phân súc vật khó ngửi.
Rất nhiều tu sĩ nước Vệ đã lên bờ, cũng không ít tu sĩ đứng trên đỉnh thuyền cảnh giới xung quanh. Trong biển cũng có tu sĩ chìm chìm nổi nổi, phòng ngừa của kẻ đánh lén dưới nước.
Trên bờ có rất nhiều quân nhân trú đóng, Thương Triêu Tông tự mình dẫn người tới. Tiết Khiếu cũng tự dẫn người từ châu Định tới.
Lương thực đến lãnh thổ của ai, người của châu phủ nơi đó phải phụ trách áp giải. Thiết Khiếu vốn không muốn đến, nhưng triều đình muốn y đến theo dõi, sợ châu Nam gian lận.
Một kẻ quy tội cho đối phương cướp người phụ nữ của mình để gây chiến, một kẻ bị cướp ba quận địa bàn, lúc trước còn đánh một trận sống còn, hiện giờ lại vừa nói vừa cười. Có vẻ như quốc nạn phủ xuống đầu nên cùng vứt bỏ đi hiềm khích lúc trước, thực ra một người tình cờ hừ lạnh một cái, một người tình cờ cười gằn một cái.
Tiết Khiếu đến đây dù sao cũng có phần lo sợ. Chưởng môn Cái Hoan của Thiên Hoa động phủ, chưởng môn Vạn Khinh Yên của phái Tiên Vân đều tự thân xuất mã, dẫn theo người đến hộ tống.
Trên thuyền, một loạt tu sĩ lên bờ đi tới. Đi đầu tiên là đại biểu ba phái tu sĩ nước Vệ, trưởng lão Thiên Khuyết của Linh Hư phủ, trưởng lão Sùng Cổ của Thủ Chính các, trưởng lão Côn Nguyệt của Đại Nhạc sơn. Sắc mặt ba vị này đều khó coi.
Vì hộ tống đám lương thực này, suốt cả chặng đường phải ngồi thuyền lắc lư liên tục chưa nói, mà càng phải tận mắt nhìn thấy rất nhiều tu sĩ nước Vệ máu nhuộm biển xanh, tâm tình có thể tốt mới là lạ.
Song phương chạm mặt, thấy thái độ của mấy vị này không ra sao, cũng chỉ đành tùy tiện khách sáo mấy câu. Sau đó song phương giao tiếp lương thảo.
Căn cứ vào đơn hàng mà nước Vệ giao tới, có tất cả một trăm nghìn xe lương thực, trừ đi ba mươi nghìn xe khấu trừ cho nước Triệu, còn lại, để tiết kiệm nhân lực nên toàn bộ đi đường biển.
Sau khi chịu đựng các loại rủi ro trên biển, chỉ còn lại tám phần mười, khoảng năm mươi nghìn xe.
Giao hàng xong, còn lại là kiểm kê. Rất nhiều lao dịch lên thuyền vận lương, xếp lên xe. Bến tàu bận rộn tĩu tít, huyên náo cả một vùng.
Lúc này, trên không trung có bốn con chim bay tới, một con Xích Liệp điêu, ba con Hắc Ngọc điêu.
Ngưu Hữu Đạo, Quản Phương Nghi dẫn chưởng môn ba phái của quận Thanh Sơn đến.
Bốn con chim hạ xuống đất gây nên chú ý của mọi người. Thương Triêu Tông có chút bất ngờ, không nghĩ đạo gia đã lâu không xuất hiện của mình lại tới đây, mau chóng đi tới chào hỏi.
Các tu sĩ nhìn nhau đánh giá, không ít người liếc nhìn nam tử áo hoa lặng lẽ đi theo sau Ngưu Hữu Đạo.
Sau khi Thương Triêu Tông đi cùng Ngưu Hữu Đạo quay lại, chào hỏi tu sĩ nước Vệ xong, đôi bên khách khí với nhau một phen. Người của ba phái nước Vệ chăm chú đánh giá Ngưu Hữu Đạo, dù sao danh tiếng cũng còn đó.
Được biết Tiết Khiếu cũng ở đây, Ngưu Hữu Đạo xoay người lại cười nói:
"Tiết đại nhân cũng tới, lá gan thật không nhỏ, còn dám chạy tới. Khinh châu Nam ta không có người sao?"