Đạo Quân

Nói cả một mớ vẫn không hiểu hắn rốt cuộc muốn xuất hay không xuất.

Long Hưu hỏi: “Ngươi muốn nói cái gì?”

Ngưu Hữu Đạo: “Như lời cung chủ nói, đặt ân oán riêng xuống, nhất trí đối ngoại mới được! Muốn tất thắng, tất cả chư hầu bao gồm Nam châu cần phải đồng tâm hiệp lực,nếu chư hầu sáu lộ đồng lòng dốc sức, lo gì không thể diệt được phản quân?”

Nếu có thể đồng tâm hiệp lực ta còn tìm ngươi làm gì? Long Hưu thầm oán một câu, nói: “Nếu đồng tâm hiệp lực, cũng phải cần Nam châu ngươi xuất binh, Nam Châu không xuất binh, trốn ở Nam Châu không ra, còn nói gì đồng tâm hiệp lực?”

Ngưu Hữu Đạo: “Đồng tâm hiệp lực mà ta nói là chỉ thống nhất hiệu lệnh, ai tự chiến đấu nấy thế này thì đồng tâm hiệp lực thế nào?”

Mắt Long Hưu lóe lên: “Làm thế nào để thống nhất hiệu lệnh?”

Ngưu Hữu Đạo: “Chẳng hạn như cho Dung Bình quận vương binh quyền Đại Tư Mã Yến quốc, có binh quyền này, đương nhiên sẽ thống nhất hiệu lệnh!”

Hai mắt Long Hưu híp lại, gằn từng chữ: “Khẩu vị của ngươi đừng lớn quá, nếu không sẽ bể bụng mà chết đấy!”


Ngưu Hữu Đạo: “Không có binh quyền thì hiệu lệnh như thế nào? Chư hầu các lộ làm thế nào nghe theo?”

Long Hưu: “Không cần nói nhảm nhiều như vậy, chẳng lẽ ngươi không biết món nợ giữa Thương Kiến Hùng và Thương Triều Tông sao? Thương Kiến Hùng vất vả lắm mới thu lại được binh quyền từ tay Ninh Vương, sao có thể giao cho con trai Ninh vương chứ? Chuyện này ngươi không cần phải nghĩ đến nữa!”

Ngưu Hữu Đạo: “Cung chủ không thử một chút làm sao biết triều đình sẽ không đồng ý? Ta đoán nhất định triều đình sẽ đồng ý, xuất binh cũng không thiếu gì một hai ngày này, nếu cung chủ thật sự hy vọng bình định thuận lợi, đừng ngại thử đề cập với triều đình đi!”

“Ồ?” Long Hưu cũng không biết hắn lấy đâu ra lòng tin này, nhưng biết hắn bất phàm, nói như vậy chắc chắn có nguyên nhân, cũng muốn xem thử rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Đàm phán tạm thời dừng ở đây, sau khi Long Hưu quay về lập tức cho người đưa tin về kinh thành, chờ triều đình trả lời.

Bản thân Long Hưu cũng tạm thời không có ý định rời đi, tạm thời ở lại Mao Lư sơn trang, dĩ nhiên là để chờ trả lời của triều đình, đến thời điểm này rồi, nếu đám Thương Kiến Hùng đồng ý giao bình quyền ra, ông ta cũng chẳng có ý kiến gì.

Yến quốc đang thời khắc sống chết, với ba phái lớn mà nói, ai làm đương gia đã không quan trọng nữa, quan trọng là có thể đảm bảo được lợi ích của ba phái lớn, không để ba phái lớn cùng lật thuyền theo.


Sau khi sắp xếp cẩn thận cho Long Hưu, những người không phận sự đều rời khỏi viện Long Hưu ở.

Quản Phương Nghi đi theo Ngưu Hữu Đạo ra ngoài thấp giọng hỏi: “Triều đình thực sự sẽ giao binh quyền Đại Tư Mã ra sao?”

Ngưu Hữu Đạo chống kiếm cười lạnh một tiếng: “Có thể giao ra mới lạ!”

Quản Phương Nghi kinh ngạc: “Vậy ngươi còn cứng rắn cắn lấy nó?”

“Thứ này thật ra cũng giống như bà buôn bán vậy, chẳng qua vụ mua bán này tương đối lớn mà thôi, ra cái giá trên trời ngồi chờ trả giá, còn bà ra cái giá thấp, người ta vẫn sẽ ép giá. Hơn nữa, bây giờ bọn hắn mới là kẻ sốt ruột, để bọn hắn sốt ruột thêm chút nữa thì đã làm sao.”

...

“Lão thần phản đối, việc này quyết không thể đồng ý!”


Trong ngự thư phòng Yến kinh, tin tức truyền ra, sau khi được Cung Lâm Sách và Mạnh Tuyên truyền đạt, Thương Kiến Hùng lập tức gọi ba vị trọng thần đến thương nghị.

Nghe nói muốn quyền vị Đại Tư Mã của mình, vị Đại tư mã Thương Vĩnh Trung này sắc mặt hơi run rẩy.

Đồng Mạch nhíu chặt mày, lão vẫn chưa lên tiếng, Cao Kiến Thành đã cứng cổ nhảy ra phản ứng đầu tiên, giọng rất lớn, làm tất cả mọi người đều phải nhìn sang.

Thương Kiến Hùng nhấn nhấn tay với lão: “Thương nghị, vẫn đang thương nghị.”

Cao Kiến Thành tức giận nói: “Bệ hạ, việc này chẳng có gì để thương nghị cả, tha thứ thần cả gan, quyền vị Đại tư mã có thể đưa cho bất kỳ ai nhưng không thể giao cho Thương Triều Tông. Chẳng lẽ bệ hạ đã quên họa Ninh vương rồi sao? Chẳng lẽ lại muốn để một Ninh vương khác xuất hiện? Theo lão thần thấy, dã tâm của Thương Triều Tông này còn hơn Ninh vương rất nhiều, quyết không thể giao binh quyền Đại tư mã cho hắn, một khi giao cho hắn chính là thời khắc đại họa của Yến quốc. Nếu bệ hạ đồng ý, lão thần sẽ đập đầu chết ngay trước mặt bệ hạ!” Mặt đỏ rần.

Đồng Mạch liếc mắt nhìn vị này, phát hiện cảm xúc vị này có gì đó không đúng, đã mất đi sự lão thành ngày xưa.

Thương Vĩnh Trung dĩ nhiên là ném một ánh mắt tán thưởng, Cao Kiến Thành đang ra sức bảo vệ vị trí của y, y có thể không vui sao? Dù y chỉ là một Đại tư không trang trí, đãi ngộ, địa vị cùng quyền phát ngôn chí ít không thể thoát được, sao có thể tùy tiện vứt đi.

Thương Kiến Hùng lại một lần nữa nhấn tay, lời lẽ nhẹ nhàng khuyên bảo: “Đại tư đồ không nên kích động, quả nhân cũng không nói muốn đồng ý, chỉ thương nghị ứng đối như thế nào.”

Không hề bực mình vì Cao Kiến Thành thất thố, thái độ phản đối kịch liệt của Cao Kiến Thành khiến ông ta trong lòng thấy dễ chịu, có thể thấy vị lão thần này tuyệt đối đứng bên phía mình.


Đồng Mạch nói: “Vấn đề trước mắt là, cần Nam châu xuất binh gấp. Nam châu coi đây là điều kiện, nếu triều đình không đồng ý, Nam châu sẽ có lý do không xuất binh.”

Cao Kiến Thành lập tức nhìn chằm chằm: “Vậy theo ý Đại tư không hẳn là nên đáp ứng hắn sao?”

Đồng Mạch lạnh lùng quét mắt sang: “Cao đại nhân, nói chuyện cũng đừng nên quá đáng quá, lỗ tai nào của đại nhân nghe thấy ta nói đáp ứng? Giờ đang thương nghị xem nên ứng đối ra sao chứ không phải là chỗ để đại nhân phát tiết cảm xúc. Gào thét ai mà chẳng biết, nhưng gào thét có thể giải quyết được vấn đề hay sao?” Trong giọng nói có ý trách cứ nghiêm khắc.

Bị lão cảnh cáo như vậy, cảm xúc của Cao Kiến Thành lập tức ngoan ngoãn hơn rất nhiều, rõ ràng là hơi sợ Đồng Mạch, có điều vẫn chắp tay nói với Thương Kiến Hùng: “Bệ hạ, vị trí Đại tư mã không thể ban cho tùy tiện, ảnh hưởng rất lớn, một khi đã ban cũng không thể tùy tiện bãi miễn. binh quyền Yến quốc không phải trò đùa, không thể để hắn đùa giỡn lấy về được. Nếu đúng như vậy, vị trí Đại tư mã sẽ thành ra cái gì? Đầu tiên là gần như định sẵn, trọng binh biên cảnh không thể tùy tiện rút lui, trước mắt chỉ cần bình định phản quân Thương châu, chẳng qua chỉ muốn hắn đi bình đình, một châu đánh một câu, cần gì phải giao cả đại quyền binh mã Yến quốc cho hắn chứ?”

Lời này của lão ta đang nhắc nhở Đồng Mạch, cũng chắp tay nói: “Bệ hạ, nếu Nam châu thật sự có thành ý đi bình định, trao một vị trí đại tướng quân bình định tạm thời là được, chỉ cho hắn đại quyền chỉ huy bình định, xem hắn có đồng ý không, nếu không đồng ý vậy chứng tỏ hắn không có thành ý mà là có mưu đồ khác, cũng tiện dùng chuyện này chặn miệng ba phái lớn.”

“Thần phản đối!” Cao Kiến Thành đứng lên chắp tay nói: “Cho hắn đại quyền này, nếu hắn bình định thành công thật, ảnh hưởng to lớn, hậu họa vô tận!”

Thương Triều Tông nhíu mày, lời này đúng là làm ông ta lo lắng.

Đồng Mạch nghiêm nghị bác bỏ: “Vậy đại nhân nói giờ phải làm sao? Đúng như nghịch tặc Ngô Công Lĩnh kia khoe khoang, để hắn quét ngang Đại Yến hay sao? Cao đại nhân, hiện tại phải nhanh chóng giải quyết mọi chuyện chứ không thể phải hành động theo cảm tính. Đại tư mã đứng hàng Tam công, không thể dễ dàng phế lập, nhưng vị trí Đại tướng quân bình định vốn chỉ tạm thời, có thể lấy lại bất cứ lúc nào, sau đó có thể hạ chỉ bỏ đi hai chữ “bình định” là có thể đoạt lại đại quyền chỉ huy bình định của hắn, để lại cho hắn cái mũ đại tướng quân hư danh thì đã sao chứ? Hơn nữa đại nhân cho rằng chư hầu ngũ lộ kia thật sự có thể đồng tâm hiệp lực ngoan ngoãn nghe hắn chỉ huy hay sao? Hiện tại điều phải làm là lừa hắn xuất binh, để hắn liều mạng với phản quân, phải ngăn chặn xu hướng thất bại liên tục kia rồi mới có thể mưu đồ về sau được, nếu không tất cả đều chỉ là bàn suông!” Ngữ khí âm vang hữu lực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận