Đạo Quân

"Ngươi biết cái gì!" Ngô Công Lĩnh vung một cái bạt tay lên mũ giáp sau ót của ông ta, đánh cho ông ta lảo đảo.

Đứng vững, vịn lại mũ giáp, Kim Tường lại đứng gần lại, dò hỏi: "Trừ phi đại tướng quân làm như thế còn có cách nói gì đó hay sao?"

"Haiz! Chúng ta bị đám tôn tử Hàn Tống hãm hại rồi, Thương Tống chúng ta hố rồi, huynh đệ Thương Châu chúng ta không trở về được, không đi là chịu chết, tiếp tục đi về phía đông cũng chỉ thập tử nhất sinh..." Khuôn mặt thô kệch của Ngô Công Lĩnh khó có được lộ ra một ít vị buồn phiền: "Trái phải đều là chết, cũng chỉ có thể cầu một chút hi vọng sống, cũng chỉ có thể tiếp tục đi về phía đông, chúng ta rơi vào tình cảnh như vậy, về sau e là mọi người đều cảm thấy chúng ta dễ bắt nạt, khó tránh khỏi có nhiều người muốn khoa chân múa tay với chúng ta, ví dụ như tên La Chiếu của nước Tống, nhất định muốn chỉ huy chúng ta đánh như thế này, đánh như thế kia, chúng ta sao có thể để gã ta đem tính mạng của ba trăm vạn huynh đệ vì nước Tống của gã ta mà lấp hố."

Nhấc tay vỗ vỗ vai của Kim Tường: "Trước mắt thập tử nhất sinh, huynh đệ chịu đựng sẽ có đường sống, nhu nhược, nhu nhược sẽ bị ép đến không còn đường lùi, sẽ không ai thương tiếc cho sống chết của huynh đệ chúng ta, sẽ một đường ép chúng ta vào con đường chết. Cho nên vào lúc này tuyệt đối không thể tỏ ra yếu kém, không điên cuồng thì phải chết, ta chính là muốn để bọn họ biết được, lão tử chính là kẻ điên, chọc giận lão tử rồi, chuyện gì lão tử cũng có thể làm, ngay cả nữ nhân của Thiên Nữ giáo ta cũng dám đụng, ta sợ cái gì? Để cho bọn họ biết được không uy hiếp được ta, trước hết để cho bọn họ làm quen, ngoảnh lại ta vì các huynh đệ mới chống lại! Không thể cho phép người khác muốn sai khiến như thế nào thì sai khiến."

Kim Tường sắc mặt ngưng trọng khẽ gật đầu.

"Đại ca quá bảo thủ rồi, dựa vào đâu chúng ta vào sinh ra tử bình định thiên hạ nước Yến chỉ có thể do Thương gia ngồi? Dựa vào đâu chúng ta máu chảy đầu rơi còn bị bọn họ xem như heo chó cũng không bằng muốn giết là giết? Thiên hạ nước là của người nước Yến, Yến thiên hạ không phải của riêng Thương gia họ, chúng ta sao có thể để hôn quân và kẻ nịnh thần trên triều đình kia cứ luôn xem chúng ta như trâu như ngựa? Vương hầu tướng lĩnh chẳng phải trời sinh, Ngô Công Lĩnh ta đời này không làm hạng người vô danh.

"Bây giờ đã nổi lên cảnh tượng hỗn loạn, chính là lúc anh hùng chúng ta có đất dụng võ, không thể tham sống sợ chết! Nói với các huynh đệ, ta đã khởi binh, thì tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, người nguyện theo ta, thì cùng nhau liều cho tương lai, liều kết bái phong Vương có gì mà không thể?"

Kim Tường do dự nói: "Lời này nói công khai với các huynh đệ có thích hợp không? Sợ là dễ khiến người khác nghĩ nhiều."


Ngô Công Lĩnh vung tay lên: "Có gì mà thích hợp và không thích hợp? Ta không giấu giấu diếm diếm, cứ công khai nói như vậy, có ai không biết ta là người thô kệch, sợ cái rắm!"

Kim Tường gật đầu: "Được! Chỉ sợ là lần này đại tướng quân kiên quyết đắc tội Huệ trưởng lão kia, sau khi sự việc xảy ra bà ta há có thể bỏ qua cho ngài? Thực lực Thiên Nữ giáo thực sự là..."

Ngô Công Lĩnh vẻ mặt khinh thường: "Sau khi sự việc xảy ra? Cửa ải trước mắt này nếu như không qua được, còn nói gì mà sau đó? Chỉ cần sau đó chúng ta có thể đứng vững chân, có thể có lợi với bọn họ, Thiên Hoả giáo để người phụ nữ đó hoàn tục gả cho lão tử cũng có khả năng, ngươi nhếch miệng cái gì? Ngươi vẫn nên tin vào tà đạo thì hơn, lão tử nhất định phải ngủ với người phụ nữ này!"

Kim Tường dở khóc dở cười, nghe chỉ biết lắc đầu, quay người rời đi.

Ngô Công Lĩnh lại vẫy tay gọi lại: "Đợi chút, lương thực còn có thể dùng trong bao lâu?"

Kim Tường dừng bước, trả lời: "Rút lui quá vội vàng, không có mang theo quá nhiều lương thực, lương thực mang theo nhiều nhất có thể cung cấp cho đại quân dùng trong mười lăm ngày."

Ngô Công Lĩnh chắp tay qua lại một hồi, cuối cùng dừng ở trước tấm bản đồ treo lơ lửng, nhìn chằm chằm lộ trình trên bản đồ suy nghĩ một hồi lâu, lại quay người lại nói: "Ý đồ của ta đã bại lộ, không cần phải giấu giấu diếm diếm nữa, có thể tăng nhanh tốc độ hành quân rồi, chỉ cần tốc độ tăng lên rồi, mười lăm ngày hẳn là đủ."


Kim Tường gật đầu:"Đại tướng quân cứ việc phân phó."

Ngô Công Lĩnh đến gần nói: "Vận chuyển lượng lớn lương thực tốc độ hành quân quá chậm, phải chia ra giảm bớt, từ giờ trở đi, lệnh cho đầu bếp mỗi lần đại quân nghỉ ngơi toàn lực tiến hành rang lương thực, rang thành lương khô, bảo các huynh đệ may bao vải, trên người mỗi người nhất định phải chuẩn bị đủ khẩu lương ba ngày, vừa giảm phụ tăng nhanh tốc độ tiến lên cho đại quân, cũng vừa chừa con đường sống cho các huynh đệ, một khi gặp phải xung đột, có tẩu tán đi.... lần này chúng ta đi thập tử nhất sinh, nếu có huynh đệ muốn giải tá, chúng ta cũng không cưỡng ép, huynh đệ đi theo ta nhiều năm, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, bảo bọn họ tự mình đi đi. Bất kể là tẩu tán, hay là trốn khỏi, ở thời buổi loạn lạc này, trên người có khẩu lương ba ngày lót đáy, bất kể là đi về đâu, trong bụng có thức ăn trong lòng không loạn, đều là một con đường sống... cứ làm như vậy đi!"

Kim Tường kéo căng quai hàm dùng sức gật đầu: "Đại tướng quân yên tâm, vậy thì ta phân phó xuống dưới, nhất định nhanh chóng phân phát đến nơi cho các huynh đệ."

"Phải rồi, việc ta sờ mông người đàn bà kia đừng che giấu, công khai, để cho các huynh đệ đều vui vẻ."

"A! Việc này không cần thiết đâu."

"Ngươi thì hiểu cái gì, sĩ khí có biết không?"

Kim Tường bỗng nhiên hiểu ra hiểu được các loại hàm ý ẩn giấu sau hành động lần này của đại tướng quân...


Chờ một lúc, Ngô Công Lĩnh một mình từ trong trướng xách ra vò rượu, ngồi ở bãi có trên sườn đồi uống.

Một đội binh lính tuần tra hành lễ khi đi ngang qua.

Ngô Công Lĩnh quay đầu nhìn, khua tay nói: "Đều qua đây hết cho ta."

Tiểu đôi binh sĩ ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng đều thành thật đứng sang, không biết vị này muốn làm gì.

Ngô Công Lĩnh ngồi đó hỏi một câu: "Trong mười người các ngươi, tửu lượng của ai tốt nhất?"

Mười ngươi ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

Ngô Công Lĩnh lại bổ sung thêm một câu: "Tửu lượng ai tốt nhất, bản tướng quân có thưởng."

"Ta!"

"Tưởng lượng ta tốt nhất."


Vừa nghe nói có thưởng, mười người lập tức tranh giành.

Ngô Công Lĩnh đứng dậy vỗ vỗ mông, cười hắc hắc nói: "Miệng nói không có bằng chứng, còn phải xem thực hư! Người đâu, lấy mười vò rượu ra đây, lại đi gọi một doanh nhân mã qua đây làm nhân chứng, để tránh nói lão tử làm việc không công bằng."

Thân vệ đi theo lập tức có người đi lấy rượu, có người khác đi gọi mấy trăm người sang đây.

Mọi người vây thành một vòng, mười vò rượu bày dưới chân mười tên tiểu binh kia, Ngô Công Lĩnh xách vò rượu đi tới đi lui: "Khoác lác vô dụng, tửu lượng ai tốt nhất nên so đấu một phen, các huynh đệ cùng nhau làm chứng."

"Được!" Có náo nhiệt để xe, một đám người vây quanh reo hò bảo được, hăng hái vô cùng.

Đội trưởng của mười tên tiểu binh kêu lên: "Đại tướng quân, thắng rồi thưởng gì?"

"Thưởng gì? Còn sợ ta bạc đãi các ngươi hay sao? " Ngô Công Linh dừng bước, nhìn chung quanh nói: "Mọi người nghe kỹ đây, nếu như ai có thể uống vò rượu ở trước mặt trước tiên, sau chiến tranh đại quân chúng ta dừng chân ở đâu, thì ta đem hoàng hoa đại khuê nữ mảnh đất đó gả cho hắn ta, ta đích thân đi cầu hôn cho hắn ta. Nếu như gia đình đối phương không đồng ý, nàng dâu này ta có cướp cũng phải cướp cho hắn ta, ta còn tựng cho hắn ta một toà nhà để hắn ta kim ốc tàng kiều, đồng thời thưởng mười ngàn kim tệ để bọn họ sống qua ngày, như thế nào?"

Lời này vừa nói ra, mắt của tất cả mọi người đêu toả sáng, đặc biệt là mười người càng hưng phấn xoa xoa tay, đội trưởng kia la to: "Đại tướng quân nói có thể giữ lời?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận