Đạo Quân

Thấy như vậy, Ngô Công Lĩnh lại nói: "Nếu các vị do dự, vậy thì không miễn cưỡng nữa, nhưng miệng nói không bằng chứng, không ngại làm chứng từ làm chứng!"

Dứt lời cũng mặc kệ ý kiến mọi người, bàn tay lớn vén chiến giáp lên, kéo giáp áo bào xuống, vung kiếm cắt đứt, lưỡi kiếm lại không do dự cắt đầu ngón tay, viết xuống huyết thư tại chỗ.

Vết thương nhỏ này, đối với người đi ra từ trong núi thây biển máu như lão ta mà nói, mắt cũng sẽ không chớp một cái.

Huyết thư viết xong, tiện tay vê tròn rồi ném đi, ánh mắt mọi người nhìn theo huyết thư xẹt qua không trung, trơ mắt nhìn huyết thư rơi vào tay Huệ Thanh Bình.

Huệ Thanh Bình kéo vải bố xem, khoản đặt cược của Ngô Công Lĩnh ở bên trên, từng chữ làm chứng, không có sai.

Ánh mắt mọi người nhìn chăm chú, Huệ Thanh Bình tiến thoái lưỡng nan, có cảm giác bị Ngô Công Lĩnh đưa vào đường cùng.

Bà ta hoàn toàn có thể ném vải bố, không cược nữa, nhưng bà ta luôn luôn bình tĩnh, lần này thực sự nuốt không trôi cơn giận này, lại quay đầu quát lên: "Đem giấy đến đây!"

Bà ta mới sẽ không ở trước mặt mọi người xé rách y phục của mình, sau đó giao quần áo của mình cho tên cặn bã kia.

"Sư phụ...." Đệ tử cẩn thận nhắc nhở một tiếng.

"Đem đến đây!" Huệ Thanh Bình nổi nóng gầm thét.


Đệ tử đành phải lật ra một tấm giấy trắng đưa cho, Huệ Thanh Bình lôi đến tay, không cần phiền phức như Ngô Công Lĩnh, thi pháp một chút, đầu ngón tay liền vỡ ra máu, cũng ở ngay tại chỗ viết xuống khế sách khoản đặt cược, sau đó tiện tay hất tấm giấy một cái, vù một tiếng như lưỡi đao bổ về phía Ngô Công Lĩnh, cảm giác thừa cơ giết người diệt khẩu.

Đan Đông Tinh hộ vệ bên cạnh Ngô Công Lĩnh lập tức vươn tay cản lại, đỡ được một kích này cho Ngô Công Lĩnh, cũng bắt được tấm giấy đó.

Ông ta nhịn không được xem nội dung trên tờ giấy, nội dung bên trên ông ta xem đến miệng lệch đi, sau đó đưa giấy cho Ngô Công Lĩnh, chỉ là ánh mắt hơi kỳ lạ.

Nội dung trên giấy đến ta xem qua, Ngô Công Lĩnh ngửa mặt lên trời "Ha ha" cười lớn, cười đến Huệ Thanh Bình xanh cả mặt.

Những người còn lại vẻ mặt hiếu kỳ, đều muốn xem Huệ Thanh Bình viết gì trên giấy.

Toàn Thái Phong mặt dày hỏi một tiếng: "Đại tướng quân không phải để chúng ta làm chứng sao, có cho ta xem một cái hay không?"

Huệ Thanh Bình ánh mắt phẫn nộ nhìn, Ngô Công Lĩnh lại rất hào phóng, đem khế sách giao cho mọi người truyền xem.

Sau khi đám người lần lượt xem qua, vẻ mặt từng người vô cùng cổ quái, phát hiện Huệ Thanh Bình thật sự viết cam kết khoản đặt được, nếu như thua rồi thì gả cho Ngô Công Lĩnh các loại.

Ánh mắt từng người một nhìn về phía Huệ Thanh Bình cũng rất cổ quái, cảm thấy một người phụ nữ bình thường rất bình tĩnh, hôm nay thế nào rồi, loại cược này cũng có thể đánh sao? Ngô Công Lĩnh là tên điên kiêm vô lại, thua cuộc rồi không giữ lời hứa thì ngươi như thế nào? Tất cả mọi người cũng không thể để ngươi giết lão ta.


Ai cũng biết, bất kể thắng thua, chỉ cần Huệ Thanh Bình ký khoản đặt cược này, thế mà đánh loại cược này với Ngô Công Lĩnh, truyền ra ngoài chính là trò cười lớn, trên danh nghĩa cũng đã thua trước rồi.

Huệ Thanh Bình bị mọi người nhìn đến xấu hổ giận dữ khó nhịn, tức giận quát mắng:" Thiên Địa Đại Pháp của ngươi ở đâu, còn không thi triển ra ngăn cản truy binh."

Ngô Công Lĩnh không chút lo lằn, sau khi khế sách trở về, cất giấu thật kỹ ở trong lòng, sau đó vung kiếm nhắm thẳng lên bầu trời, dưới ánh mặt trời, mũi kiếm chiếu sáng rực rỡ.

Lại phối hợi với vẻ mặt đột nhiên thành kính bộ dáng nghiêm túc của lão ta, ngược lại hù doạ mọi người một trận, thậm chí có người lẩm bẩm trong lòng, chẳng lẽ tên đần này thật sự có Thiên Địa Đại Pháp gì đó?"

Đám người đợi một hồi, nhìn chung quanh một chút, nhìn trời, lại nhìn bà ta, không thấy bất cứ dị thường nào, chỉ thấy không trung vài con chim rừng bay tới bay lui mà thôi.

Ngươi nhìn ta, ta nhìn người, có người cười khổ, dường như đang nói, còn thật sự tin lời quỷ của lão ta, lời nói hoang đường lại thiếu chút nữa tin lão ta rồi.

Huệ Thanh Bình khuôn mặt lạnh lẽo cười khẩy: "Thiên Địa Đại Pháp của ngươi ở đâu?"

Ngô Công Lĩnh không trả lời, quay đầu liếc nhìn bà ta một cái, ánh mắt lại nhìn về phía mũi kiếm, sau đó đưa mắt nhìn về phía bầu trời, chợt lớn tiếng nói: "Trời xanh ở trên, Ngô Công Lĩnh xin bái, khẩn xin trời xanh cho mượn thần lực dùng một chút, giúp ta ngăn cản truy binh!" Ngữ khí trầm bổng, trông vẻ như thật sự có chuyện đó.

Đám người lại ngẩng đầu, nghiêng đầu, quan sát khắp nơi, sau khi đợi một hồi, vẫn là không thấy bất cứ dị thường nào, ngược lại toạ kỵ dưới người thỉnh thoảng lại đánh hơi vài cái.


Trong chốc lát, Huệ Thanh Bình lại cười lạnh: "Ngô đại tướng quân, Thiên Địa Đại Pháp của ngươi đâu?"

Ngô Công Lĩnh buông kiếm ở trong tay xuống, sau khi bảo kiếm chậm rãi trở vào bao, mới nhẹ nhàng trả lời: Gấp cái gì chứ, trời đất lớn như thế, lời ta nói chuyển đển thần linh đất trời vậy đương nhiên là cần chút thời gian, đợi thần linh nghe thấy, đương nhiên sẽ lấy Thiên Địa Đại Pháp ngăn cản truy binh cho ta.". truyện teen hay

Mọi người không khỏi tức cười, phát hiện vị này cũng thật là lời gì cũng dám nói ra, lời nói vớ vẩn đầy miệng.

Huệ Thanh Bình lại không cười nổi, lạnh lùng nói: "Nếu như vẫn không có phản ứng, có phải là thần linh không nghe thấy hay không?"

Ngô Công Lĩnh: "Ngươi yên tâm, ta kinh nghiệm sa trường lâu năm, nhiễm không ít huyết sát chi khí của tướng sĩ, khi trùng lăng tiêu, nếu như ta thành tâm cầu khấn, trời xanh nhất định có thể nghe thấy."

Huệ Thanh Bình: "Khi nào có thể nghe thấy?"

Ngô Công Lĩnh nhìn nhìn sắc trời: "Trời đất lặp đi lặp lại cần chút thời gian, trước hoàng hôn, nhất định có phản ứng! Nếu như trước hoàng hôn không có trả lời ta rút kiếm tự sát là được." Nói thoải mái.

Lão ta nói như vậy, trái lại khiến Huệ Thanh Bình biết rõ lão ta nói xằng bậy cũng không thể nói gì hơn.

Nhưng mà vẫn chưa đến hoàng hôn, gần nửa canh giờ sau, trời đất quả nhiên xuất hiện dị động, chỉ nghe thấy phương xa phía bên phải truyền đến tiếng nổ, dẫn đến mọi người cùng nhau nghiêng đầu sang nhìn.

Tiếng nổ càng ngày càng vang, cũng càng ngày càng gần, dường như ngay cả trời đất cũng lắc lư, sắc mặt mọi người thay đổi.

Ngô Công Lĩnh ngược lại vô cùng bình tĩnh, hao tay chắc lại, tế bái trời xanh: "Tạ thần linh chiếu cố Ngô Công Lĩnh một lời thành khẩn."


Mọi người nhìn lão ta, rất là nghi ngờ không thôi, chẳng lẽ tên này thực sự đã mượn lực lượng thần linh?

Tiếng nổ tới gần, thiên địa dị tượng, kinh động chi muông trong núi rừng bốn phía tản đi khắp nơi.

Rất nhanh, ở phía xa bên trái có thứ trắng loá cuồn cuộn đến, là bọt sóng.

Một dòng lũ lớn như đẽo gỗ mục đến, cỏ cây văng tung toé, sóng triều cuồn cuộn nháy mắt đến, từ dưới núi đồi trước mắt mọi người lao nhanh qua, sóng lớn vỗ bờ, hơi nước mù mịt, mọi người cưỡi ngựa trong kinh hoàng bị cường ép ghìm chặt

Tiếng thuỷ triều đi xa, chỉ còn lại một mảnh nước đục tẩy rửa đục ngầu lại tung bay đầy tạp vật, trong mắt đại dương mênh mông gợn sóng.

Sau khi tếng nổ qua đi, mọi người lần lượt quay đầu nhìn Ngô Công Lĩnh gặp biến không sợ hãi, vẻ mặt từng người một hoảng sợ, trong phạm vi mấy chục dặm này cũng không thấy sông lớn, nước lũ ào ào từ đâu đến, chắc lẽ tên này thật sự có thể nói chuyện với trời xanh?

Huệ Thanh Bình có chút sợ ngây người.

Đến khi tiếng nói của Ngô Công Lĩnh truyền đến, bà ta mới lấy lại tình thần, chỉ thấy ngón tay Ngô Công Lĩnh chỉ trời đất kinh biến sau khi thoáng qua ở trước mắt hỏi mọi người: "Các vị, ta mượn trời xanh một vùng ngập nước giữa đất trời này, có được tính là Thiên Địa Đại Pháp hay không? Thiên Địa Đại Pháp này của ta có thể ngăn truy binh hay không?"

"......" Mọi người nghẹn lời không nói gì, vẫn nhìn lão ta như nhìn quái vật.

Ngô Công Lĩnh nhìn về phía Huệ Thanh Bình trợn tròn mắt, lớn tiếng nói: "Huệ Thanh Bình, nhớ lấy, trời đất làm chứng, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là người phụ nữ của Ngô Công Lĩnh ta!"

Dứt lời ngửa mặt lên trời "Ha ha" cười to, cười đến phải gọi là tuỳ ý và điên cuồng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận