Đạo Quân

Huệ Thanh Bình thế mà có thể gặp phải loại chuyện này, Ngưu Hữu Đạo hồi tưởng mấy lần tiếp xúc vị đại tỷ kết bái kia, nhớ mang máng cảm giác ưu việt tản ra từ trong xương cốt của bà ta, thật không ngờ đến lại bị Ngô Công Lĩnh làm cho gục ngã, này cần phải uất ức đến cỡ nào, ngẫm lại cũng có chút buồn cười.

Nhưng thế cục trước mắt không khỏi làm Ngưu Hữu Đạo buông tiếng thở dài: "Xem ra, Ngô Công Lĩnh và quân Tống hợp lại là không thể tránh khỏi."

Quản Phương Nghi: "Sau khi Ngô Công Lĩnh đào huỷ sông đê, đại quân bình định đã không còn khả năng tiếp tục đuổi theo lão ta rồi, Mông soái cũng cho rằng phòng tuyến trọng binh triều đình không chịu đựng được sự giày vò như vậy của Ngô Công Lĩnh, quân Tống đánh vào nước Yến quả thực đã là chuyện không thể tránh khỏi. Chỉ có điều Vương gia lại nói chưa chắc là chuyện xấu, có thể là cơ hội thoát thân."

"Thương Kiến Hùng e là rất khó nhả ra, trên thể diện bị bẽ mặt, xem ra phải để bên phía Nam Châu chủ động ra điều kiện rồi." Ngưu Hữu Đạo vuốt cằm nói, Ngô Công Lĩnh ngoài ý muốn tạo cơ hội cho hắn, trong lòng hắn lại không vui mừng nổi, một khi Hàn Tống tấn công vào nội cảnh nước Yến, thế cục trong ngoài khiến Nam Châu không cách nào yên phận...

Võ lịch năm năm trăm ba mươi, đầu năm.

Dưới sự công kích của phản quân do phản tướng nước Yến Ngô Công Lĩnh suất lĩnh, phòng tuyết trọng binh nước Yến đại loạn, nước Tống chỉ tiêu hao cái giá cực nhỏ, liền thừa dịp hỗn loạn vượt sông qua, thành công tấn công vào nội cảnh nước Yến.


Trong doanh trướng, Thương Vĩnh Trung xem qua cấp báo tiền tuyến chán nản té ngồi trên ghế, sắc mặt vô cùng khó coi, cấp báo trên tay tung bay rơi xuống đất, trong lòng tràn đầy sợ hãi.

Đại quân bên này của lão ta mới vừa vòng qua khu vực nước lũ nhấn chìm, công kích của nước Tống bắt đầu rồi, một viên đại tướng nước Yến xung đột chính diện với Tống quân đã tử trận, chiến sự vừa phát liền sa vào bất lợi, tiền tuyến khẩn cầu chư hầu các nước mấy lộ tiến lên trước chi viện chặn lọt lưới.

Vốn cho rằng việc bình định nắm chắc, ông ta mới chạy tới cướp công, ai biết được việc nắm chắc xảy ra ngoài ý muốn, bình định không những thất bại, ngược lại dẫn đến hoạ diệt quốc, trách nhiệm này ông ta cũng gánh không nổi!

Đám người Thẩm Ngộ Hồng vội vã chạy vào trong doanh trướng, thấy ông ta vẻ mặt trông vẻ đau thương, nổi giận: "Đại tư mã, vừa tình báo khẩn, người còn có tâm tư ngẩn người? Trọng binh biên giới triều đình cũng thuộc về đại tư mã người thống điều, còn không mau hạ lệnh khẩn cấp?"

Thương Vĩnh Trung lấy lại tinh thần nhanh chóng nhặt cấp báo trên đất lên đứng dậy, lượn quanh bàn, đưa cho: "Biên quân cầu viện, xin ba đại phái lập tức tạo áp lực cho quân Sử Tân Mậu Phục châu, quân Trương Hổ Trường châu, quân Từ Cảnh Nguyệt Cung châu, lệnh nhân mã ba quân nhanh chóng đi trước tiếp viện, ngăn chặn thế công quân Tống, bên này quân An Hiển Triệu và Tô Khải Đồn cũng phải lập tức chạy tới. Ta bây giờ phải lập tức hồi kinh gặp mặt bệ hạ!"

Thẩm Ngộ Hồng tay nắm vạt áo lão ta, cả giận nói: "Ngươi thân là chủ soái toàn quân, không đích thân tới chiến trường xuất trận chỉ huy tác chiến, cửa ải này chạy về kinh thành trước tiên, tình hình chiến tranh lui tới đường xa như vậy, đợi đến khi quyết định hạ xuống, chiến cục đã sớm biến đổi rồi, còn chỉ huy thế nào nữa?"


Đạo lý này ngay cả người không biết đánh trận như ông ta còn hiểu, Thương Vĩnh Trung lại dậm chân nói: "Sai rồi, sai rồi, thống soái toàn quân chân chính là bệ hạ, phụ trách chỉ huy là trung tâm quân cơ của bệ hạ, rất nhiều việc một mình ta không làm chủ được, cần xin bệ hạ định đoạt!" Để tránh xuất hiện Ninh Vương thứ hai, Thương Kiến Hùng tiến hành kiềm chế binh quyền đại tư mã.

Mà bình định thất bại còn có cớ thoái thác, để lão ta đích thân chỉ huy đại quân nước Yến tác chiến và lấy mạng của hắn có khác gì nhau, một khi chiến bại, trách nhiệm to lớn đó, thêm vào đầu của cả nhà lão ta cũng không đủ để chém.

Thẩm Ngộ Hùng cả giận nói: "Thân là chủ soái, ngươi bây giờ không thể đi, nhất định phải ở lại ổn định lòng quân, chủ soái chạy rồi, cuộc chiến này còn đánh như thế nào? Công việc phải xin bệ hạ định đoạt đưa tin là được, bây giờ nào cho phép ngươi chạy đi chạy lại!"

Bên này không để lão ta, Thương Vĩnh Trung cũng không còn cách nào, một bên truyền lệnh đốc thúc các nước chư hầu mấy lộ tăng nhanh tốc độ chạy tới chiến trường, một bên triệu Tô Khải Đồng và An Hiển Triệu sang thỉnh giáo.

Sau đó một bên báo cáo quân tình, lão ta còn vừa âm thầm viết hai phong thư cho Đồng Mạch và Cao Kiến Thành, để hai người giúp lão ta đẩy trách nhiệm, trốn tránh trách nhiệm thất bại bình định dẫn đến hoạ diệt quốc, đáp ứng sau đó hậu tạ!

Biên cảnh Tống Yến, dưới sự chỉ huy của La Chiếu thế tấn công của quân Tống hung mãnh, đại quân liên tục bại lui, khí thế khó cản!


Từ khi Tần diệt về sau, thiên hạ đã rất lâu không có xuất hiện lại chiến tranh diệt quốc, sau khi nước Tống chính thức phát động tiến công toàn diện, thiên hạ chấn kinh!

Chiến sự liên tiếp thất bại, nội bộ triều đình nước Yến loạn thành một đống, các loại âm thanh xuất hiện, ngay cả Đồng Mạch và Cao Kiến Thành cũng khó ngăn chặn.

Thương Vĩnh Trung đối mặt với áp lực chỉ trích, Đồng Mạch và Cao Kiến Thành vẫn bào chữa tội lỗi cho Thương Vĩnh Trung, nói phản quân Ngô Công Lĩnh chạy thoát trách nhiệm làm loạn không ở Thương Vĩnh Trung, nói khi Thương Vĩnh Trung tiếp nhận bình định, phản quân Ngô Công Lĩnh đã chạy trốn, tội lỗi làm sao có thể hoàn toàn đổ lên đầu Thương Vĩnh Trung?

Thương Vĩnh Trung linh thông tin tức trong triều, nghe tin lập tức tấu lên phân trần cho bản thân, đem tội lỗi đổ lên người các nước chư hầu năm lộ, trách bọn họ truy kích và tiêu diệt bất lợi, mới để Ngô Công Lĩnh trốn thoát.

Ngụ ý không nói rõ mọi người cũng biết, đang chỉ trích các nước chư hầu năm lộ cầm binh tự trọng, lão ta không cách nào toàn lực điều khiển.

Cái gọi là quốc nạn nhớ lương tướng, đã đến giây phút sinh tử tồn vong, bình thường không dám mạo hiểm có một cỗ ý kiến mạo hiểm khác, trực tiếp làm rõ chỉ trích binh tướng triều đình bây giờ đều không thiện chiến, hô hào triều đinh thả Thương Triều Tông ra, để Thương Triều Tông suất lĩnh nhân mã tham chiến.


Cỗ yêu cầu này còn thiếu điều chỉ ra quyết định thay tướng trước khi lâm trận của Thương Kiến Hùng có sai lầm, làm cho sắc mặt Thương Kiến Hùng rất khó coi.

Đương nhiên cũng có người nói cho Thương Kiến Hùng, nói cho dù Thương Triều Tông chỉ huy bình định như cũ, cũng chưa chắc có thể đuổi kịp Ngô Công Lĩnh.

Thương Vĩnh Trung vì tin tức bản thân thoát tội bỏ rơi trách nhiệm, các nước chư hầu năm lộ vừa biết tin, tức giận!

Thế cục như thế, các nước chư hầu năm lộ vốn đã nhìn ra nước Yến hoang đường chồng chất khó che đậy xu hướng suy tàn, bọn họ chỉ huy không nổi nhân mã triều đình, nhìn những người đó làm loạn, chỉ dựa mấy nhà bọn họ liều mạng, dựa sạch rồi vốn cũng vô dụng, bây giờ chúng ta lên chiến trường liều mạng, thế mà còn đẩy trách nhiệm lên đầu chúng ta, quả thực là buồn cười, đột nhiên thúc giục các nước chư hầu phát ám hiệu bảo toàn thực lực làm mưu đồ dị tâm.

Nhưng dưới sự uy hiếp của ba đại phái, các nước chư hầu năm lộ bị ép bất đắc dĩ, không theo chính là chết, không thể không đến chiến trường, nhưng trận chiến đánh như thế nào tu sĩ ba đại phái lại không thể miễn cưỡng, ngươi cảm thấy ta chỉ huy có sai lầm, vậy thì ngươi đến chỉ đi, chúng ta nghe theo ngươi là được.

Thế là nhân mã các nước chư hầu năm lộ tham chiến cũng vô dụng, cũng bị Tống quân đánh liên tục bại lui, tu sĩ tham chiến cũng không thể không liên tục bại lui theo, thiên quân vạn mã đều bị đánh lùi, bọn họ muốn không lùi cũng khó, chẳng lẽ muốn bọn họ xông lên mạnh mẽ chống đỡ thiên quân vạn mã và tu sĩ vây công hay sao?

Đừng nói tu sĩ nước Yến không dám làm như vậy, mà tu sĩ trợ công từ ba nước phía Tây càng không thể, vốn là từng phải nếm quả đắng một lần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận