Đạo Quân

Đột nhiên ông ta quay người lại, lấy một thẻ lệnh trong ống để ở trên bàn, chuyển tay ném cho tên lính kia: "Truyền lệnh của ta, Mệnh Từ Quý lập tức tự mình dẫn một trăm ngàn đại quân nhanh chóng đến tri viện, nói cho hắn ta biết, nếu để mất kho lương, mang đầu tới gặp ta!"

"Rõ!" Tên lính nhanh chóng lĩnh mệnh, cầm thẻ lệnh chạy đi truyền lệnh.

Từ Lai Bình nhanh chóng đi vào mặc y phục, ngoài miệng còn nói thầm: "Số lượng nhân mã lớn sang xông, làm sao có thể không phát hiện ra được. Mẹ nói, quân Yến ở đâu ra vậy, từ trên trời rơi xuống sao?"

Ông ta cũng lo nghĩ, nếu kho lương bị công phá thì cái đầu của ông ta cũng khó giữ.

Mặc xong rồi nhanh chân ra cửa, cùng lúc đó bên ngoài có một tướng lĩnh và một tu sĩ khác đồng thời chạy tới đây.

Một mặt ông ta sai người tăng cường đô phòng ngự, một mặt lên lầu gác, quan sát tình hình điều động của quân đội.

Khu vực phòng thủ quan trọng của đoạn Hồ Khẩu có ba triệu nhân mã, hai trăm ngàn bố trí ở tuyến đầu, một trăm nhân mã dự bị ầm ầm xuất binh, một dường giơ bó đuốc giống như một con rồng đang uốn lượn, nhanh chóng đi xa.

Gần tới vùng này tu sĩ nước Yến ẩn núp quan sát, sau khi kiểm kê rõ số lượng nhân mã rời đi, nhanh chóng rút lui, đi đến chỗ mai phục của quân Yến cách mười dặm, gặp mặt tả thống lĩnh - Quách Hiến Phúc, người dưới trướng Trương Hổ, thống lĩnh hai mươi năm ngàn nhân mã, báo lại: "Không ngoài dự liệu, một trăm ngàn nhân mã dự bị của khu vực phòng ngự đoạn Hồ Khẩu đã rời doanh trại đi tiếp viện kho lương."

Tả thống lĩnh Quách Hiến Phúc trầm giọng nói: "Tốt lắm! Lập tức truyền tin tức này cho Tôn Cao Thiên, bảo hắn ta bất cứ lúc nào cũng có thể rút lui, cũng báo cho đại tướng quân biết."

Bên này rất nhanh thả hai con Kim Sí, trong bầu trời đêm mỗi con bay một hướng...


Bên trong quân trướng, nơi đóng quân của nhân mã đang tập hợp ở sông Đông Vực của Trường châu, Mông Sơn Minh đang ngồi nghiêm túc ở bên trên, đang nhắm mắt dưỡng thần.

Trương Hổ và một nhóm tướng lĩnh trên người mặc chiến giáp đứng thành hai hàng.

Trong doanh trướng yên tĩnh không hề có một tiếng động nào, tu sĩ Cung Lâm Sách cũng chỉ có thể đứng ở đấy, khi thoảng nhìn cái này cái kia, cũng không biết Mông Sơn Minh đang chờ cái gì.

Cung Lâm Sách cũng không muốn hỏi Mông Sơn Minh đang giở trò quỷ gì, sợ hỏi thì có vẻ mình dốt.

Thời gian từng khắc trôi qua, bên ngoài mặc dù mưa nhỏ, nhưng tiếng mưa rơi tí tách người trong trướng lại có thể nghe thấy rõ ràng.

Bên ngoài đột nhiên có tiếng bước chân, một tên lính bước nhanh vào bên trong, dâng một phong thư cấp báo cho Trương Hổ.

Sau khi Trương Hổ xem xong, lập tức tiến lên đặt lên bàn trước mặt Mông Sơn Minh: "Đại soái, rất thuận lợi, không ngoài dự liệu, đêm mưa trời tối, quân canh giữ kho lương không rõ tình hình cụ thể nên không dám tùy tiện xuất động, đã dụ một trăm ngàn nhân mã dự bị ở đoạn Hồ Khẩu rời đi thành công!"

Cung Lâm Sách nghe không hiểu, bên này chưa đến lúc cuối cùng thì không chịu để lọt ra kế hoạch tác chiến cụ thể.

Bỗng nhiên Mông Sơn Minh mở mắt, hai mắt đầy tơ máu bỗng nhiên nhìn Cung Lâm Sách: "Cung chưởng môn, trận chiến này liên quan đến sự thắng bại của toàn bộ chiến sự, mong rằng cung cưởng môn ra lệnh tất cả tu sĩ nghe theo sự chỉ huy của Trương Hổ, không được có bất kì sơ suất nào, kẻ nào trái lệnh chém luôn không tha!"

Cung Lâm Sách gật đầu: "Cái này ngươi yên tâm, ai dám không phối hợp, ta sẽ là người đầu tiên không tha cho kẻ đó!"


Ầm! Đột nhiên, Mông Sơn Minh vỗ một chưởng lên bàn, một chưởng bất thình lình này, khiến cho Cung Lâm Sách đang bình thường thì chút xíu nữa giật mình.

Chỉ thấy Mông Sơn Minh trầm giọng nói: "Công phá tuyến đô phòng ngự sông Đông Vực của quân Tống ngay tối nay, các tướng sĩ nhất thiết phải trên dưới đồng lòng, kẻ trái lệnh chém thẳng không tha!"

"Rõ!" Rầm một tiếng, các tướng đều nghiêng người chuyển hướng, đối mặt chắp tay, đồng thanh hô.

Mông Sơn Minh phất tay chỉ ra bầu trời đêm tối đen như mực ở ngoài trướng, khí thế lẫm liệt, giọng nói hữu lực: "Vượt sông!"

"Rõ!" Các tướng lần nữa lĩnh mệnh.

Trương Hổ đi như gió thổi lốc cuốn, dẫn một nhóm tưỡng lĩnh rời đi.

Rất nhanh, bên ngoài ồn ào, bó đuốc thắp sáng khắp nơi, đại quân nhanh chóng chỉnh đốn trang bị.

Được tin thời điểm này có thể phải sang sông, hơn nữa còn là nhân mã nhà mình xung phong, giám quân do triều đình cử tới lập tức có ý kiến.

Một tướng dẫn mười mấy chạy tới, tìm được người chỉ huy điều động - Trương Hổ thì kể khổ: "Trương đại tướng quân, nước sông dâng cao, lại còn chảy xiết, chúng ta dùng bè gỗ sang sông có phải quá sức không."


Quá sức? Mấy trăm huynh đệ ta quá sức hay không? Trương Hổ trợn tròn hai mắt, trầm giọng nói: "Đại chiến sắp đến, ngươi lại dám đứng đây cò kè mặc cả?"

Tướng quân kia cười khổ nói: "Đại tướng quân hiểu lầm rồi, không phải cò kè mặc cả, mà là muốn khuyên bảo, nước sông thì chảy xiết, bầu trời thì tối đên, lúc này không nên sang sông, nếu muốn thì hãy đợi đến hừng đông cũng được."

Roẹt! Trương Hổ rút kiếm ra khỏi vỏ, một đạo hàn quang, trực tiếp đâm xuyên tim đối phương, chỉ thấy máu bắn tung tóe.

Tướng lĩnh kia trợn mắt nhìn, cánh tay run rẩy chỉ Trương Hổ.

Hộ tống hắn ta tới, còn có một tu sĩ đứng bên giật nảy mình, không nghĩ tới Trương Hỏ không nói một lời nào liền rút kiếm giết người, hơn nữa còn là giết đại tướng của triều đình.

Rầm! Trương Hổ đạp một cước đạp văng tên tướng lĩnh bị đâm chết kia, quơ quơ thanh kiếm đang nhuốm máu, nghiêm nghị nói: "Đại chiến sắp đến, lập tức chấp hành quân lệnh, nếu còn có ai tiếp tục cò mặc cả thì đây chính là kết cục của tên đó!"

Tu sĩ kia lập tức không dám làm, tức giận nói: "Người đó chính là đại tướng của triều đình, muốn xử trí thì cũng phải được triều đình chấp thuận, sao có thể để ngươi tùy ý chém giết?"

Trương Hổ lập tức quay đầu nhìn tu sĩ xung quanh, lạnh lùng nói: "Các ngươi thấy thế nào?"

Tu sĩ tam đại phía lập tức tiến lên, cảnh cáo, mắng chửi tu sĩ kia, Mệnh Kỳ lập tức thành thật phối hợp, nếu không bên này nhất đinh sẽ không nương tay.

Rất nhanh, bờ sông, người người nhốn nháo, thả bè gỗ đi lên rồi vượt sông.

Tốc độ chảy của nước sông không thích hợp để đi thẳng sang sông, nên sẽ mượn sức nước chảy, đi chéo sang bên kia bờ sông - khu vực phòng ngự đoạn Hồ Khẩu.

Số lượng lớn nhân mã lên bè gỗ, sau khi lên thì lập tức tắt đuốc, nghe hiệu lệnh, chỉ cần hướng sang chỗ có ảnh lửa ở bờ bên kia.


...

Quan tổng đốc đô phòng hộ - Ô Quần Liệt cũng đang say giấc nồng trong phòng, lúc đang ngủ mơ, thì bị tiếng gõ cửa làm tỉnh giấc.

Ông ta ngồi dậy ôm chăn mền, kêu lên: "Vào đi!"

Một tướng đẩy cửa bước vào, cấp báo nói: "Đại nhân, trinh thám hồi báo, nhân mã Trương Hổ tập kết ở bờ bên kia có hành động, hình như là muốn thừa dịp ban đêm tiến đánh."

Quân số khổng lồ như vậy dưới sự giằng co, hai bên không có khả năng không phái trinh thám giám thị lẫn nhau, cõ thể là không đến gần điều tra được, nhưng có thể đứng ở xa quan sát động tĩnh thì không có vấn đề gì.

"Trương Hổ, chọn thời điểm này tiến đánh, chắc là đầu óc có bệnh rồi... Mông Sơn Minh ở bên kia..." Nói đến đây, Ô Quân Liệt lẩm bẩm rồi giật mình, cấp tốc vén chăn lên xuống giường, cũng chân trần đi tới đi lui trong phòng.

Đúng lúc này, bên ngoài lại có tiếng: "Báo!"

Ô Quần Liệt quát: "Vào đi!"

Một tên lính đưa tin đi vào, hai tay dâng cấp báo nói: "Đại nhân, tướng thủ khu vực phòng ngự đoạn Hồ Khẩu - Từ Lai Bình truyền tin cấp báo, kho lương Hồ Khẩu bị quân Yến với số lượng nhân mã lớn tập kích, đã phái thêm một trăm ngàn nhân mã đi cứu viện!"

Ô Quần Liệt hít vào một ngụm khí lạnh, hoảng sợ nói: "Bên trong phóng tuyến của ta sao có thể xuất hiện nhiều quân Yến như vậy được, chẳng lẽ là thần binh từ trên trời rơi xuống sao?" Ông ta túm lấy thư cấp báo xem.

Sau khi xem xong mới biết, Từ Lai Bình bên kia cũng đang khó chịu không biết ở đâu ra nhiều quân Yến vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận