Dao Quang Mãn Ngân Hà

20.1

Một năm sau, Ninh Tiêu phong ta là Hoàng thái muội.

Hành động này khiến triều đình bàng hoàng.

Bọn họ luôn nghĩ cho ta can dự triều chính đã là cực hạn rồi, không ngờ Ninh Tiêu sẽ phong ta làm Hoàng thái muội, ý là nếu đến một ngày Ninh Tiêu băng hà, người đăng cơ làm vua sẽ là ta.

Tấu chương bay tới từ bốn phương tám hướng như những mảnh hoa tuyết rụng, ngày nào Ninh Tiêu cũng sẽ mang những tấu chương kia lên triều, đốt đi trước mặt mọi người.

Giày vò mấy lần như thế, tấu chương lại càng nhiều hơn nữa.

Chắc là biết Ninh Tiêu không đọc tấu chương, nên ngôn từ bên trong đã gay gắt đến mức bất kính với quân thượng.

Mà đột nhiên Ninh Tiêu lại đọc tấu chương, rồi giải mấy người viết gay gắt nhất vào trong đại lao, trông coi cẩn thận, khi nào biết sai rồi mới được ra ngoài.

Như thế khiến đám người im lặng lại.

Có người tới khuyên ta, nói ta đã được hưởng quyền lực lớn như thế, thì nên biết tiến lùi, biết đại cục, không thể ngang nhiên chiếm đoạt quyền lực, mưu đồ làm loạn triều cương, từ xưa đến nay, những kẻ làm loạn đều có kết cục thê thảm.

Ta lười trò chuyện với đám người này, chỉ là khi nghe được nhà đối phương có cô vợ hung dữ thì đã ban thưởng hai cô gái lầu xanh xinh đẹp làm thiếp, còn phái hai ma ma đến che chở hai cô gái này.

Đại thần kia ba ngày không vào triều, đến ngày thứ tư vào triều thì giơ tay áo lên che che giấu giấu, như sợ người ta không thấy vết cào trên mặt mình.

Xong khi hạ triều, ta cười như không cười nhìn kẻ đó, khen hắn có phúc lớn, không biết thê thiếp trong nhà có hòa thuận không?

"Cô nhà là một người phụ nữ, nên biết tiến biết lùi, biết đại cục, sẽ không làm người đàn bà đanh đá ghen tuông đâu nhỉ? Nếu không được thế, bản cung làm chủ, cho anh bỏ vợ, thế nào?"

Đại thần quỳ ngay xuống.

"Điện hạ tha mạng, thần biết sai rồi, người tha cho thần đi, cũng xin điện hạ nhận hai vị cô nương kia về, thần biết sai thật rồi."

Các đại thần còn lại ta cũng làm theo y thế, thích tiền tài thì bắt đầu từ tiền tài, thích quyền lực thì bắt đầu từ quyền lực.

Chỉ có một vị Ngự sử đại nhân, chính trực ghét xu nịnh.


Hai đời trước, khi ta làm Thái hậu buông rèm chấp chính, đã phải tốn không ít sức để thu phục lão, bây giờ cũng bình thường.

Mặc dù vị Ngự sử này cổ hủ, nhưng lại cực kỳ yêu thương hai cô con gái.

Ta điều một đứa con gái làm thư đồng cho ta, một đứa khác thì làm học giả của Nữ Thái học.

Vinh hạnh đặc biệt như thế người thường không thể kháng lại được, hai cô con gái của lão đọc đủ thi thư, càng không chịu làm kẻ dưới.

Không bao lâu sau, vị Ngự sử kia đã ỉu xìu đi trông thấy.

Bởi vì, mỗi ngày trở về lão lải nhải bảo ta không được, hai cô con gái của lão bèn mở miệng khuyên can, cha con ba người không thể tránh được một cuộc tranh luận, trong nhà thường loạn hết cả lên.

Sau này, vị Ngự sử kia tự xin dời kinh thành, thà được thả ra còn hơn.

Con gái của lão còn không đi cùng, mà lại thành phụ tá đắc lực của ta.

Không lâu sau, ta yên ổn làm Hoàng thái muội.

Sau một thời gian nữa, Ninh Tiêu bệnh.

Trận bệnh này của chàng như núi lở.

Đại phu trong ngoài cung tụ tập ở tẩm điện của chàng, ai nấy cũng có lý lẽ riêng, nhưng kết luận vẫn là trúng độc và tàn phế, bảo cơ thể chàng vốn đã trống rỗng lại càng rách nát hơn.

Ta trông bệnh Ninh Tiêu, ngày ngày cho chàng uống thuốc.

Chàng dần tiều tụy đi, nhưng ánh mắt lại càng trở nên sáng tỏ.

Chàng muốn ta đọc tấu chương cho chàng nghe, nghe xong, lại chán ghét, đẩy tất cả tấu chương xuống mặt đất.

"A Dao, ta đọc những tấu chương này còn có ích gì chứ, đời này ta là một kẻ tàn tật, cho dù ta leo lên hoàng vị, trở thành người cao quý nhất thiên hạ, nhưng cuối cùng ta vẫn chẳng làm được gì cả."

Làm bạn mấy năm, ta tận mắt nhìn chàng uống vô số loại thuốc đắng, đắng đến mức nôn mửa ra, cũng chưa từng từ bỏ.


Đã từng thấy, một mình chàng ở trong đêm tối vịn lan can muốn đứng lên, cuối cùng lại chật vật ngã xuống đất.

Còn từng trông thấy chàng nhìn chim chóc đậu trên góc các bay rồi đậu.

Lòng chàng có sông núi biển cả, lại bị hãm trên chiếc xe lăn ba thước này, không được tự do.

Lần này, ta không tài nào nói 'chàng còn có em đây' được nữa.

Đời này của chàng, thật sự quá ít ỏi.

Thái y khẳng định, chàng chỉ có thể sống ba tháng.

Vậy ba tháng này để chàng sống thoải mái một chút đi.

Ta tuyên bố đi tuần, dẫn theo Ninh Tiêu cùng tiến tới Giang Nam.

Đại thần văn võ đi theo bên cạnh, đại quân bảo vệ hai bên, cuối cùng Ninh Tiêu và ta cũng rời khỏi kinh thành.

Trên đường chúng ta tuần tra phía nam.

Chàng tận mắt thấy nhân dân an cư lạc nghiệp dưới luật thuế mới, nhiều người tự do qua lại trên đường, nữ tử cũng nhiều.

Bởi vì không lâu trước đây, ta đã phải chịu áp lực cực lớn để hủy bỏ chính sách con gái mười sáu và con trai hai mươi tuổi chưa cưới phải nộp thuế, chính sách này khiến những cô gái đến tuổi vội vàng xuất giá được tự do hơn, mà một khi con người tự do thì sẽ muốn sống rực rỡ hơn một chút.

Ta hủy lệnh cấm đi lại vào ban đêm, buổi tối cũng náo nhiệt hơn, đủ loại tiểu thương buôn bán khiến cả con đường sống động hẳn lên, thiếu niên biểu diễn ma chơi trong chợ đêm hấp dẫn ánh nhìn của mọi người.

Ninh Tiêu chăm chú nhìn vào thiếu niên có dáng người nhẹ nhàng linh hoạt với ánh mắt ngưỡng mộ, rất lâu cũng không bình tĩnh lại.

Lúc đến Đạt Dương châu, bệnh của chàng lại càng nặng hơn.

Thái y đi theo nói chàng có thể chống đỡ được đoạn hành trình dài này đã cực kỳ khó nhọc rồi, sau đó bọn họ cũng đành bất lực.


Ta gật đầu, bảo thái y kê đơn thuốc cho ta.

Buổi chiều, ta bưng thuốc đi vào phòng của Ninh Tiêu.

Ninh Tiêu sờ lên miệng, cảm thấy mùi thuốc hơi khác, nhưng chàng cũng không nói thêm gì, vẫn ngoan ngoãn uống, sau khi uống xong mới hỏi: "Hôm nay đổi thuốc à? Hình như chua hơn thuốc khi trước một chút."

Vị giác của chàng cực kỳ chuẩn.

Ta không nói gì mà chỉ cởi dây lưng, xõa tóc ra.

Cuối cùng chàng cũng phát giác được bất thường.

"Nàng muốn làm gì?"

Ta cười nhẹ một tiếng.

"Phu quân, chúng ta nên động phòng rồi."

"Cung Dao Quang!!!"

Mặt chàng đỏ ửng, nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng quát:

"Ta là anh trai của em, em và ta không được..."

"Chàng muốn em gọi chàng là anh trai cũng được, anh trai, tướng công, chàng giấu em khổ quá, chàng không thích em sao?"

Chàng nghiến chặt răng, có vẻ muốn nói nhưng không nói ra được.

Ta leo lên giường của chàng, nhẹ nhàng cắn một cái xuống cổ chàng.

"Rõ ràng chàng làm được, sao vẫn cứ từ chối em mãi, đây là trừng phạt!"

"A Dao, ta là kẻ tàn phế..."

"Trong lòng em, ba đời ba kiếp, chàng mãi là đại anh hùng của em."

Chàng dần trầm luân trong tiếng thỏ thẻ của ta, vào thời khắc ta cởi sạch chàng, chàng túm lấy tay ta, ngập ngừng nói: "Có một việc, ta giấu nàng, khi trước lão Cửu đến giúp vua, đã từng phái người vào phủ ta trước để bảo vệ nàng, nó có đặt nàng ở trong lòng, ta ghen nên đã chặn tin tức này lại, nếu nàng đổi ý, có thể nối lại tình duyên với nó."


Ta hẫng lại.

Có lẽ, đây chính là lời Cửu hoàng tử vẫn chưa nói hết.

Thì ra, hắn chia binh lực ra bảo vệ ta.

Tình cảm này lại chân thật hơn hai đời trước.

Đáng tiếc, ta chẳng lạ gì cả.

Ta đã lấy được thứ hiếm có rồi.

Ta cười nói: "Ừm, em thích chàng ghen, sau này ghen nhiều hơn chút đi, em thích ăn chua."

Đêm hôm ấy, chúng ta đắm chìm trong đó, vui thích không ngừng.

Bảy ngày sau, Ninh Tiêu c h ế t rồi.

C h ế t trên giường của ta.

Chàng nói, c h ế t dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu, kiếp sau nhất định phải sống một đời vui vẻ.

Chàng bảo 'giao thiên hạ này cho nàng, ta rất yên tâm, nhất định mẫu hậu và Thái hậu cũng sẽ vui cho nàng'.

Chàng bảo, 'A Dao, xin lỗi nàng, ta chỉ có thể đi cùng nàng tới đây thôi...'

Ta đờ đẫn vuốt mắt chàng xuống, mặc quần áo đi ra ngoài.

Trên trời, trăng sáng lạnh lẽo.

Sau lưng, là tiếng khóc thảm thiết của đại thái giám.

Đôi mắt ta rơi một giọt lệ, rồi không còn gì nữa.

Chỉ là ta không nhịn được mà nghĩ, ta luôn cho là làm lại một đời nhất định sẽ có được thứ mình hằng mong, nhưng, không phải, đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín, biến số duy nhất là người.

*𝐺𝑖𝑎̉𝑖 𝑡ℎ𝑖́𝑐ℎ: 𝑇ℎ𝑖𝑒̂𝑛 đ𝑖̣𝑎 𝑐𝑜́ 𝑛𝑎̆𝑚 𝑚𝑢̛𝑜̛𝑖 đ𝑎̣𝑖 đ𝑎̣𝑜, 𝑛ℎ𝑢̛𝑛𝑔 𝑙𝑎̣𝑖 𝑐ℎ𝑖̉ 𝑑𝑖𝑒̂̃𝑛 𝑠𝑖𝑛ℎ 𝑟𝑎 𝑏𝑜̂́𝑛 𝑚𝑢̛𝑜̛𝑖 𝑐ℎ𝑖́𝑛 đ𝑎̣𝑖 đ𝑎̣𝑜, 𝑡ℎ𝑖𝑒̂́𝑢 𝑚𝑜̣̂𝑡 đ𝑎̣𝑖 đ𝑎̣𝑜 𝑙𝑢𝑎̂𝑛 ℎ𝑜̂̀𝑖, 𝑚𝑎̀ 𝑐𝑜𝑛 𝑛𝑔𝑢̛𝑜̛̀𝑖 𝑐ℎ𝑖̉ 𝑐𝑜́ 𝑡ℎ𝑒̂̉ đ𝑖 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑡𝑟𝑜𝑛𝑔 𝑠𝑜̂́ đ𝑜́. 𝑌́ 𝑙𝑎̀ 𝑡ℎ𝑖𝑒̂𝑛 đ𝑎̣𝑜 𝑐𝑢̃𝑛𝑔 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 đ𝑎̂̀𝑦 đ𝑢̉, 𝑚𝑜̣𝑖 𝑡ℎ𝑢̛́ đ𝑒̂̀𝑢 𝑐𝑜́ ℎ𝑖 𝑣𝑜̣𝑛𝑔 𝑠𝑜̂́𝑛𝑔.

Biến số duy nhất này, lại hằn sâu vào trong tim ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận