Dao Quang Tiên Tử


Vân Ẩn Lục Hoa sơn, đúng như tên gọi, mây lành che chở, lục hoa bao phủ quanh năm, là một nơi vô cùng xinh đẹp.
Sau khi chuẩn bị tốt mọi thứ, Tư Nghiên mặc tuyết y phong hoa tuyệt đại (miêu tả vẻ đẹp, vô cùng đẹp) từ biệt nhị vị sư phụ xuống núi tiến đến Bách Hiểu Đường, đường chủ Bách Hiểu Đường chính là người duy nhất biết được hành tung của Y tiên, Độc thánh, Bách Hiểu Đường cách đó không xa, nhị vị sư phụ đã dặn kỹ nàng từng lối đi.
Dùng Như Ý Tiêu Dao Du di chuyển trên các ngọn cây, ngắm nhìn vẻ đẹp tuyệt thế, nàng không khỏi có chút cảm thán:
Hiện đại tuy rất phồn hoa thượng lưu, nhưng lại hiếm có cảnh đẹp như thế này
Như Ý Tiêu Dao Du uy lực rất lớn, không tốn nội lực, không mệt mỏi, lại đi rất nhanh, đây chính là thân thủ của cao thủ Huyền cảnh.
Đi suốt 2 canh giờ, nàng cũng đã xuống được dưới chân núi, dưới chân núi là một bãi đất trống bao trùm là cây xanh, vô cùng mát mẻ, vừa bước được mấy bước, một loạt ám khí bay tới dày đặt, nếu là không có kinh nghiệm, e là nàng đã vô cùng hoảng sợ, nhưng những ngày tháng trên núi thỉnh thoảng nhị vị sư phụ cũng tung ra một màn ám khí để thử trình độ nên hiện tại tránh ám khí không phải chuyện khó.

Nàng lại không để lộ thân thủ của một Huyền cảnh cao thủ mà chỉ khéo léo dùng khinh công tránh né, đối phương thấy một hồi lâu cũng không hạ được nàng liền ngừng tung ám khí.

Một đám người áo đen bịt mặt tầm 20 người liền chạy ra bao vây lấy nàng, lần lượt chĩa mũi kiếm về phía nàng, nàng bất giác lùi về phía sau một bước, tâm trạng rối bời:
Ta vừa xuống núi không hề đắc tội với ai, chẳng lẽ là cướp.
Một giọng nói chất vấn vang lên cắt ngang mạch suy nghĩ rối bời của nàng:
“Ngươi là Lạc cô nương” tên cầm đầu bị vẻ đẹp kinh diễm của nàng câu hồn, một lúc sau mới lên tiếng.
“Nam tử hán các người một băng xông ra bao vây nữ tử như ta, còn hỏi vặn tên ta, như vậy cũng đáng mặt nam tử đại trượng phu sao, hơn nữa trên thế gian này có biết bao nhiêu người họ Lạc, ngươi nói Lạc cô nương thì là Lạc cô nương tên đầy đủ là gì?” nàng dùng giọng nói cao lãnh đáp lại, tuy tâm trạng rối bời nhưng nàng đại tiểu thư Lạc gia lúc bị sát thủ truy bắt không có năng lực phản kháng còn không sợ nói gì hiện tại nàng chỉ cần xuất kiếm cũng khiến mấy tên này không giữ nổi mạng.
Lời vừa dứt mấy tên bao vây nàng không nhẫn được liền định động thủ, bị tên cầm đầu ngăn lại:
“Cô nương, chúng ta không có ý này, chúng ta là người của Bách Hiểu Đường, muốn tìm một vị tên Tư Nghiên, nếu cô nương không phải, chúng ta xin xin lỗi, xin cô nương bỏ qua” tên cầm đầu có vẻ bình tĩnh nói.

“Tại hạ chính là Tư Nghiên”
Không hổ danh Bách Hiểu Đường, nàng vừa xuống núi đã sắp xếp người đưa nàng đi.
“Vậy mời cô nương đi theo ta”
Tuy nói là người của Bách Hiểu Đường, nhưng nàng vẫn rất cẩn trọng đi theo, những tên mặc áo đen lần lượt thu kiếm lại xếp thành hàng đi theo nàng.
Đám người này dẫn nàng đi qua một đoạn rừng tre, phải công nhận rằng, thời tiết ở đây vô cùng trong lành mát mẻ dể chịu, không giống ở hiện đại…
Tên cầm đầu khi nãy đưa nàng một mảnh vải màu đen rồi nói:
“Cô nương, đường vào Bách Hiểu Đường là bí mật, cô nương vui lòng…”
Không đợi hắn nói hết, nàng liền lấy mảnh vải trong tay hắn bịt mắt lại.
“Bây giờ có thể đi tiếp được chưa?”
Hắn đưa cho nàng một sợi dây thừng, nàng cằm lấy rồi theo hướng dây kéo đi rồi đi tiếp, được một đoạn, người bên cạnh nhắc nàng:
“Cô nương, tiếp theo chính là bậc thang”
Nàng khẽ gật đầu rồi đi tiếp, qua tầng tầng lớp lớp cơ quan mật đạo, cuối cùng cũng đến được nơi Bách Hiểu Đường dùng để trao đổi thông tin với người bên ngoài.

Lại qua tầng tầng lớp lớp cơ quan khác mới đến đến được biệt viện, người bên cạnh lúc này nói với nàng:
“Cô nương, bây giờ cô có thể bỏ bịt mắt ra”
Nàng khẽ kéo dây buộc ra, để lộ song đồng tiễn thuỷ (đôi mắt trong trẻo như nước) đẹp mê lòng người.

Hạ nhân xung quanh thấy nàng liền không kìm được cảm thán vài lời:
“Thiên hạ có nữ nhân xinh đẹp như vậy sao?”
“Vị cô nương này được đích thân đường chủ sai người hộ tống, vậy nên thân phận không tầm thường, dung mạo quả thật như hoa như ngọc.”
Một nữ hạ nhân đến kính cẩn nói với nàng:
“Cô nương, mời ngồi, đường chủ sẽ ra ngay ạ”
“Được” nàng nhẹ nhàng đáp lại.
Nàng nhẹ nhàng đặt mông ngồi xuống, hạ nhân mang tới cho nàng một cốc trà.

Đây chính là khách sảnh của Bách Hiểu Đường, đồ vật trong đây không bằng vàng vì là đồ cổ, giá trị liên thành, những cái ghế bày trí đều là gỗ hiếm, chắn sau ghế chủ toạ là một bức bình phong được vẽ vô cùng sắc nét, ở vị trí của nàng nhìn ra có một con suối cắt ngang mấy biệt viện nhỏ, đều được trạm khắc tinh xảo…
Một lúc sau, một người ăn vận tử y (y phục màu tím) tiến tới, sắc mặt ôn hoà vui vẻ, nhìn bề ngoài tầm 40 tuổi từ ngoài bước vào.


Nhìn thấy nàng liền nói:
“Con đợi ta lâu không”
“Sư thúc” nàng ngoái đầu lại nhìn ra phía người đó rồi đứng lên.
“ y da, nhị vị sư huynh thật là có phúc, thu nhận được đồ đệ như hoa như ngọc, tư chất thông minh, thật hiếm gặp” đường chủ điềm nở chạy đến nắm tay nàng.
“Sư thúc quá khen rồi, con nghe nói người đã gần 50 tuổi, mà da mặt cũng thật mịn” nàng nhẹ nhàng hành lễ.
“Được rồi, hai lão già đó dạy con đến cảnh giới nào rồi, tại sao ta lại không cảm thấy tí nội lực nào trong cơ thể con vậy?”
“Sư thúc, con đã đến Huyền cảnh tiền kỳ, vì sư phụ tạo ra kết giới nên người khác không thăm dò được nội lực của con”
“Lão già này thật là, vậy Y thuật của con đến cảnh giới nào rồi?”
“Thượng thừa ạ”
“Còn Độc thuật?”
“Vô địch ạ”
“Cái gì? Con luyện trong 1 năm?”
“Vâng, sư thúc” Tư Nghiên bị khí thế bức người của sư thúc doạ cho sợ.
“Trời ơi, cái này sao có thể, người đâu, bảng xếp hạng năm nay lập tức để tên Tư Nghiên đứng đầu”
“Sư thúc, con hiện tại chưa muốn công bố thân phận”
“Con thật sự chưa muốn”
“Con muốn xem xét một vòng giang hồ đã” nàng cười gượng trả lời.
“Được rồi, ta tôn trọng quyết định của con.

À, con thấy cơ quan mật đạo ta chế tạo như thế nào?”

“Sư thúc, con bịt mắt đi xuống đây…”
“ y da, ta thật tắc trách, không dặn dò thuộc hạ kĩ càng, lát nữa ta đưa con đi thăm quan một lượt”
“Đa tạ sư thúc”
Một nữ tử phấn y (y phục màu hồng) tiến tới:
“Sư phụ”
“Huyền nhi, con đến rồi, con xem, đây là tiểu sư muội của con, tên là Tư Nghiên, Tư Nghiên, đây là đồ đệ của ta, tên là Tuyết Huyền”
“Tham kiến sư tỷ” Tư Nghiên nhẹ nhàng hành lễ.
“Sư muội” Tuyết Huyền khẽ cười gật đầu đáp lại nàng.
Vị sư tỷ Tuyết Huyền này, tuy rằng không được xinh đẹp bằng Tư Nghiên, nhưng cũng là bậc mỹ nhân tuyệt sắc, diễm mỹ tuyệt luân, khinh vân xuất tụ, mâu hàm thu thuỷ, nàng là đích nữ đại tiểu thư của Bình Bắc nguyên soái, giang hồ xưng tụng nàng là “Nam nữ hiệp Tuyết Huyền”.
***************
Tư Nghiên cứ thế lưu lại Bách Hiểu Đường 3 ngày, nàng ở nơi này sư thúc, sư tỷ yêu chiều, tặng bao nhiêu bảo vật, đặc biệt Tuyết Huyền nói với nàng rất nhiều chuyện thú vị trên giang hồ.
3 ngày sau, nàng từ biệt sư thúc.

Sư thúc bảo dặn Tuyết Huyền mua cho nàng một căn nhà to tại Nam kinh, dặn nàng cứ thẳng tiến đến Nam kinh, sư tỷ ở đó đón nàng, còn cho nàng một cây sáo, dặn khi nào gặp chuyện thì thổi sáo, người của Bách Hiểu Đường ở gần đó sẽ nghe lệnh nàng.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận