Dao Quang Tiên Tử


Trong phòng tiếp khách, những vị khách làng chơi đã tập trung đông đủ, vì chưa thấy mỹ nhân ra tiếp liền làm um xùm khiến Cảnh Nghi Dương phải ra dẹp loạn
Đám khách đang làm um xùm lên thì một thanh kiếm lướt qua, đâm thẳng vào tường, lực kiếm mạnh mẽ, chỉ cần nghe tiếng gió rít lên là biết đây là cao thủ Thiên cảnh.
“Chẳng lẽ là… Lưu Thanh, hay Cảnh Nghi Dương”
Một thân ảnh tuyết y tiêu sái xuất hiện, hắn khẽ nhướng mày liễu, cất giọng:
“Người nào dám làm loạn ở đây"
Đám người lập tức yên ắng
“Cảnh ngũ gia đắc tội rồi, chúng tôi sẽ giữ trật tự, mong ngũ gia thứ tội"
“Vậy phải cảm ơn các người rồi"
Cảnh Nghi Dương liếc xéo đám người kia rồi nhẹ nhàng đi ra chỗ cây “Bích Hoạt kiếm" nhẹ nhàng thu vào vỏ.

Chúng nhân cũng chỉ biết lặng lẽ nhìn hắn từ từ đi vào bên trong.
Cũng không để mọi người đợi lâu, vị ma ma liến vác vẻ mặt hồ hởi đi ra:
“Các vị, hôm nay ở Tuyết lâu này có 1 chuyện buồn và 1 chuyện vui" ngừng một lúc, bà ta nói tiếp “Chuyện buồn trước, đó chính là Thiên Ngọc đột nhiên mất tích rồi"
Chúng nhân nhất thời xôn xao “Chúng ta vượt ngàn dặm để xem mặt mỹ nữ, hiện nay bà nói thế là ý gì"
“Đúng vậy"
“...”
“Từ từ đã, còn chuyện vui, đó là Tuyết lâu đã tìm ra được một vị cô nương còn xinh đẹp hơn cả Thiên Ngọc" Bà ta hếch cằm, mặt tươi roi rói.

“Thiên Ngọc vốn được liệt vào đệ nhất mỹ nữ do Bách Hiểu Đường thống kê, làm sao có thể có người còn đẹp hơn"
“Các vị chớ nói thế, Bảng xếp hạng mỹ nữ do Bách Hiểu Đường thổng kê 2 năm mới có một lần, việc đột ngột xuất hiện có người còn xinh đẹp hơn cả Thiên Ngọc đâu có gì là lạ" ngừng một lúc cho chúng nhân xử lý dữ liệu, bà ta tiếp lời “Các vị phải thấy may mắn khi có mặt ở đây hôm nay, vị cô nương này chỉ tiếp khách đúng một hôm nay, duy nhất một hôm"
“Không để các vị đợi lâu nửa, mời cô nương hôm nay của chúng ta" Bà ta cất tiếng to
Tất cả cây nên đột ngột tắt ngúm, bao trùm là màn đêm tối đen.

Tiếp đến nổi lên ánh đèn bao quanh chỗ đài biểu diễn, người ta thấy lấp loáng đâu đó một thân ảnh nữ nhi, nàng ngồi trên một chiếc ghế, phía trước là một cây đàn tranh.
Một tiếng đàn vang lên trầm bổng khắp không gian, tiếng đàn khi vừa vào nhẹ nhàng như đang tả vẻ đẹp của thiên nhiên vô cùng sống động chân thực, khiến người ta phải chăm chú lắng nghe từng nhịp từng phách, khiến người ta không thể dứt ra được, khiến người như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh.
Tiếp theo tiếng đàn ai oán tả nỗi nhớ nhung quê nhà da diết, nhưng đành phải ngậm ngùi cầm nước mắt bởi nỗi nặng nhọc gánh trên vai vận mệnh cả đất nước của đại mỹ nhân Vương Chiêu Quân, hay cho một Vương Chiêu Quân mỹ lệ tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành, hay cho một khúc bình sa lạc nhạn buồn ai nhói lòng, khiến người ta phải nén cầm nước mắt, khiến người ta phải đồng cảm cùng nàng.
Tiếng đàn đoạn kết thể hiện lòng quật cường kiên trì bất khuất như hoa mai trong giá tuyết của Vương Chiêu Quân, nàng ngậm ngùi âm thầm làm mọi chuyện để góp phần khiến đất nước không bị xâm lăng, để góp phần giữ hoà bình cho đất nước.
Tiếng đàn kết thúc, vẫn là một mảng lặng yên không một tiếng động, các tỳ nữ dần dần thắp các ngọn nến lên, tiếp sau đó là tiếng vỗ tay ầm ầm phá toạc cái sự tĩnh lặng đến đáng sợ ấy.
“Hay, rất hay" chúng nhân đồng loạt tán thưởng, người thường sẽ thấy vui vẻ nhưng riêng Tư Nghiên lại khác, vị trí khiến người ta phải chú ý và tán thưởng trước nay luôn là của nàng.

Bây giờ cũng chỉ là lặp lại công việc đó ở một hoàn cảnh khác mà thôi, có gì khác nhau cơ chứ.
Bởi vậy mà mỹ nhân băng cơ, ngọc cốt vẫn giữ nét mặt lạnh lùng.

Các nô tỳ đã thắp sáng các ngọn đèn, chúng nhân được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nàng liền không cất được lời.
Mới đầu người ta con nghĩ xinh đẹp tới cỡ nào mới đàn một khúc “Bình sa lạc nhạn".

Bây giờ được nhìn rõ, quả thật là mỹ nhân chỉ có hơn chứ không có kém.
(Bình sa lạc nhạn là một khúc nhạc do Vương Chiêu Quân- một trong tứ đại mỹ nhân của Trung Quốc đàn khi phải xa quê nhà, khiến chim nhạn trên trời đang bay cũng vì đau buồn mà sa xuống đất)
Mãi một lúc sau mới có người lên tiếng.
“Đẹp quá"
“Thật sự đẹp hơn Thiên Ngọc"
“Quả là vưu vật di người"
“Tiểu nữ tham kiến các vị khách quan" Mỹ nữ khẽ mở miệng ngọc, lộ ra thanh hầu kiều chuyển (giọng nói trong trẻo yêu kiều) mê hoặc.
“Được lắm”
“Tiếp đi"
Ma ma bên dưới khẽ gật đầu ra hiệu cho Tư Nghiên, nàng khẽ gật đầu đáp lại rồi đứng lên bắt đầu màn biểu diễn tiếp theo của mình.

Chúng nhân bên dưới chăm chú không một tiếng động.

Tỳ nữ bắt đầu nổi nhạc lên.

Trong phút chốc, khắp không gian chỉ có tiếng nhạc cùng địa múa như tiên giáng trần của vị mỹ nhân, vạt áo phấp phới khiến người ta có cảm tưởng như đang ở chốn bồng lai tiên cảnh, điệu múa này thật rất tuyệt mỹ, nữ nhân trong thiên hạ được có mấy người.
Điệu múa kết thúc, lại một tràng vỗ tay rầm rộ nổi lên, mỹ nhân băng cơ, ngọc cốt tinh tế sắc sảo lại thập phần lạnh lùng, chúng nhân đến cả nụ cười của nàng cũng khó mà có thể chiêm ngưỡng.
Hạ nhân mang lên cho nàng một chiếc ghế nhỏ, vị ma ma bước lên chỗ lôi đài:
“Các vị chắc cũng đã biết luật lệ ở Tuyết lâu, bây giờ ta xin được bắt đầu.

Số thứ nhất”
“Ta” một thiếu gia bụng phệ lùn tịt bước lên, nhìn dàng vẻ béo ú khó coi.
“Ai da, hoá ra là Liễu công tử”
Tên họ Liễu sai người mang hai rươm vàng đến.
“Cô nương, chỗ này là 1000 lạng vàng, không biết” Hắn vừa nói vừa quan sát sắc mặt của vị mỹ nhân phía trước, thấy nàng không phản ứng gì liền thở dài quay về.
“Người thứ hai”
“Người thứ ba”
Tiếng kêu của bà ta cứ thế tiếp tục cho đến người thứ 100, mỹ nhân khuynh thành vẫn chưa từng liếc nhìn người đi lên, chứ đừng nói là đáp lễ.
“Người thứ một trăm linh một”
Một vị công tử tuấn tú bước lên, Tư Nghiên khẽ nhìn người trước mắt, lập tức kinh ngạc.
Tuyết Huyền sư tỷ, sư tỷ đến rồi.
Nàng vạn lần cũng không ngờ rằng sư tỷ trăm công nghìn việc sẽ vì nàng gặp rắc rối mà cải nam trang đến đây.
Tuyết Huyền phẫn nam trang tuấn tú cúi người hành lễ:
“Hân Du cô nương, đây là Thập trường sinh đồ giá trị liên thành”

“Không biết công tử tên gì?” Mỹ nhân lần đầu tiên mở miệng, hơn nữa còn kèm theo nụ cười mê hoặc, khiến chúng nhân đơ người.
“Tiểu sinh tên Tống Hàng Lư”
Nói đến đây, Lâm ma ma bước lên tuyên bố:
“Tống công tử tài mạo hơn người, sẽ là người được chọn”
“Ta không phục”
“Hắn là cái thá gì?”
Đột nhiên, một chiếc chén ngọc được văng đến vị công tử phía trước.

Chỉ thấy người này khẽ vận chuyển tay, ngón tay khẽ tung ra một kiếm khí, chiêu này được gọi là Bích Hàn kiếm khí, nội lực vùa phát ra từ đầu ngón tay khiến cho chiếc ly vỡ vụn.

Chúng nhân thấy người này nội lực mạnh mẽ liền không dám ho he gì nữa.







Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận