EDIT: hy
NGUỒN: bns
***
Nhìn thấy hành động này của Lý Hỏa Vượng, Dương Na hơi hoảng sợ lùi lại nữa bước.
- Anh đang làm gì vậy? Y tá có thể nghe thấy hết khi chúng ta nói chuyện ở đây đó.
Cô vừa dứt lời, từ chiếc loa trên đầu giường đã truyền đến tiếng cười trộm của y tá.
- Hì hì, không sao đâu, chúng ta không nghe thấy đâu.
Tiểu Lý, cậu cố lên ah~
- Mấy chị ơi, mọi người có thể đừng nói chuyện phiếm nữa được không? Dành nhiều thời gian chú ý vào mấy phòng chăm sóc đặc biệt đi chứ.
Sau khi hét lên xong, Lý Hỏa Vượng kéo tay Dương Na đến một góc phòng khác.
Hắn rút miếng ngọc bội từ trong túi ra, rồi nhét nó vào tay cô.
Ngay sau đó, kề miệng sát bên tai cô nhẹ giọng dặn dò, Dương Na càng nghe thì ánh mắt càng trừng lớn.
- Không thể nào, cái này…
Còn chưa kịp nói hết thì Lý Hỏa Vượng đã vươn tay trực tiếp che miệng cô lại.
Ánh mắt hai người nhìn nhau.
Trong mắt Lý Hỏa Vượng mang theo khát vọng mãnh liệt nhìn chăm chú vào Dương Na.
- Giúp anh với, những lời anh nói đều là sự thật.
Những người bên ngoài thậm chí còn không tin tưởng anh, ngay cả cha mẹ đều cho rằng anh bị điên.
Người duy nhất mà anh có thể tìm chỉ có một mình em, cả thế giới này anh chỉ tin tưởng mỗi mình em thôi, anh thực sự không bị điên!
Sau khi nhìn Lý Hỏa Vượng vài giây, Dương Na mới cắn môi gật đầu đồng ý.
Khi rời đi, mắt cô đỏ hoe, mỗi bước đi đều vô cùng cẩn thận, như thể cô đang rất lo lắng về tình trạng tinh thần của Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng tâm tình phức tạp nhìn bóng lưng cô dần biến mất.
Hắn không quan tâm những người khác nghĩ như thế nào nhưng Dương Na thì khác.
- Na Na, em tin anh một lần, chỉ một lần này thôi!
Cảm giác thời gian chờ đợi luôn dài hơn bình thường, Lý Hỏa Vượng thấp thỏm đi loanh quanh qua lại trong phòng.
Trong lúc đó, trước mắt hắn lại xuất hiện ảo giác.
Nhưng Lý Hỏa Vượng lấy tốc độ nhanh nhất trở về.
Mặc dù dựa theo lời bác sĩ, làm như vậy là không tốt, nhưng hắn sợ bỏ lỡ cơ hội gặp Dương Na.
Một ngày, hai ngày, ba ngày, thời gian trôi qua từng ngày khiến cho Lý Hỏa Vượng càng ngày càng trở nên lo lắng.
- Tiểu Lý, bạn gái nhỏ của cậu đến thăm nè!
Nghe thấy thông báo của y tá, Lý Hỏa Vượng trực tiếp từ trên giường bật dậy, chạy nhanh về phía cửa bệnh viện.
Trong khu vườn của sân, Lý Hỏa Vượng cuối cùng cũng gặp được Dương Na, họ ôm nhau đầy phấn khích.
Dương Na nhỏ giọng thì thầm bên tai hắn:
- Hỏa Vượng, là thật đấy, ngọc bội đó là thật!
- Ta không bị bệnh!! HAHAHA!! Ta không bị bệnh!!
Lý Hỏa Vượng kích động ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của cô gái trẻ, không ngừng xoay vòng trên không trung.
Hai người hưng phấn rất lâu mới rốt cục bình tĩnh lại.
- Anh nhờ em giúp cũng không ảnh hưởng gì đến sinh hoạt và học tập của em đúng không?
Lý Hỏa Vượng nhìn Dương Na đang ngồi nghiêng bên bồn hoa, quan tâm hỏi.
Nhưng Dương Na lại không có trực tiếp trả lời, mà là chuyển đề tài.
Nàng vươn bốn ngón tay trắng nỏn non nớt về phía Lý Hỏa Vượng.
- Anh biết ngọc bội này giá trị bao nhiêu không? Chừng này luôn đấy!
- Bốn...vạn?
- Bốn trăm ngàn! Hơn nữa, em nghĩ tên đó chắc chắn đã báo giá thấp, nếu hỏi thêm một vài người khác có khi sẽ cao hơn một chút.
- Bốn trăm ngàn...!Bốn mươi vạn ha ha ha...!
Lý Hỏa Vượng cười ngây ngốc.
Cái này chẳng những có thể trả hết chi phí điều trị mấy năm nay của mình, mà còn dư một ít nữa.
Điều quan trọng hơn là đây chỉ là khởi đầu mà thôi.
- Dương Na, em sẵn sàng làm tiểu phú bà chưa?
Lời trêu chọc của Lý Hỏa Vượng làm cho hai má của Dương Na hơi ửng hồng.
- Bớt ba hoa đi, loại chuyện này quá kỳ quái, thật sự sẽ không làm hại đến thân thể của anh chứ?
- Không sao đâu, nếu anh xảy ra chuyện gì thì đó mới là tốt.
Nếu như vậy, e rằng thời gian điều trị của anh sẽ phải chậm lại.
Đây chính là kho báu, anh không thể chữa khỏi nhanh như vậy được.
Nghe nói như vậy, vẻ mặt của Dương Na căng thẳng, cô lo lắng nói với Lý Hỏa Vượng:
- Hỏa Vượng, đây là hai chuyện khác nhau.
Em không cần tiền, tiến trình điều trị của anh tuyệt đối không thể dừng lại, thuốc cũng không.
Anh hứa với em đi, nếu không, em sẽ không bao giờ giúp anh một lần nào nữa.
Trong đầu Lý Hỏa Vượng nghĩ ra rất nhiều lý do để phản bác cô, nhưng khi nhìn vào đôi mắt mang đầy quan tâm cùng với lo lắng của cô, trong lòng hắn lại trào lên một luồng nhiệt vô cùng ấm áp.
- Được, anh hứa với em.
Dương Na mỉm cười, vươn tay vỗ nhẹ lên đầu hắn.
- Lúc này mới ngoan chứ, đệ đệ thối.
Ngay khi hai người đang bàn tính làm thế nào để biến khối ngọc bội này thành hiện thực, thì có mấy người đàn ông trung niên thô kệch cầm tấm chắn chống bạo động vội vàng chạy qua.
- Sao vậy, Triệu sư phụ? Có chuyện gì sao?
Lý Hỏa Vượng nghi hoặc hỏi một người quen trong đó.
- Tiểu Lý, đừng hỏi nhiều như vậy, cậu mau trở về phòng bệnh đi.
Còn có, nếu thấy Lưu lão đầu thì phải lập tức báo lại ngay, tên này nhất định lại lén nhả thuốc rồi.
Người nọ vừa nói xong, liền vội vàng xoay người chạy về phía cầu thang.
- Không phải là khu vực dành cho người bị bệnh nặng được hai lớp hàng rào sắt bao quanh sao? Với vóc dáng nhỏ bé của Lưu lão đầu thì làm sao có thể trốn thoát chứ?
Lý Hỏa Vượng nghi hoặc nhìn về phía bên kia.
Hắn đã từng ở đó một đoạn thời gian, đó là một ký ức không mấy tốt đẹp, khi mà hắn còn chưa thể phân biệt được đâu là thực tế đâu là ảo giác.
Thấy các bệnh nhân khác đều được y tá đưa về phòng bệnh, Lý Hỏa Vượng quay đầu nói với Dương Na:
- Nơi này hơi lộn xộn, em về trước đi.
Tối nay, em gọi đến bệnh viện, chúng ta sẽ nói chuyện qua điện thoại.
- Vâng, anh ở đây nhớ tự chăm sóc tốt cho bản thân, còn có, không được quên những lời anh vừa hứa với em đâu nha.
Dương Na nói xong, liền xoay người đi về phía cổng bệnh viện.
- Bốn trăm ngàn...!
Lý Hỏa Vượng xoay người đi về phía phòng bệnh, cảm khái nói.
Nếu miếng ngọc bội kia thật sự đáng giá nhiều tiền như vậy, trong đầu hắn bắt đầu có nhiều ý nghĩ mới.
Bất kể đó là ảo giác, hay có là thực tế đi chăng nữa, thì nếu thứ ở bên kia đáng giá đến như vậy, hắn không quan tâm đó ảo giác hay là thực tế.
Vừa đi chưa được mấy bước, một tiếng thét chói tai quen thuộc vang lên từ phía sau.
Lý Hỏa Vượng lập tức xoay người lại, hắn nhìn thấy một ông già đầu hói gầy gò đẩy Dương Na ngã xuống đất.
Nhìn thấy cảnh này, Lý Hỏa Vượng nhất thời sôi máu lên, cắn răng nghiến lợi lao về phía bên đó.
- Lưu lão đầu! Đó là bạn gái của ta, ông mau thả cô ấy ra!
- AAAAAA ~
Tiếng gào thét vang lên, bỗng nhiên, một viên gạch lát sàn hình lục giác quay cuồng bay tới, nện thẳng vào đầu Lý Hỏa Vượng.
Một trận trời đất quay cuồng, Lý Hỏa Vượng nặng nề ngã xuống đất, da đầu của hắn bị toác ra, tầm mắt dần dần bị màu đỏ bao phủ.
Trong tầm nhìn đỏ rực, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy một đôi chân cồng kềnh bị trói bởi quần áo bệnh nhân lướt ngang qua trước mắt mình, và sải bước đi về phía Dương Na đang giãy dụa la hét.
Nghe tiếng bước chân nặng nề kia dần dần đi về phía Dương Na, trong đầu Lý Hỏa Vượng đang quay cuống chỉ còn lại duy nhất một ý niệm, không thể để cho bọn họ làm Dương Na bị thương!!
Hắn run rẩy lấy trong túi ra một viên thuốc sư phụ đưa cho, trộn lẫn máu của mình rồi nhét vào trong miệng.
Ngay lập tức, một dòng nước cực kỳ nóng bỏng và ấm áp phun ra từ dạ dày, tiến vào tứ chi của Lý Hỏa Vượng.
Ngay sau đó, hắn cảm giác chính mình tràn đầy lực lượng, đầu óc mê man trở nên vô cùng tĩnh táo.
- BANG!!!
Một nắm đấm vung lên, đập mạnh vào hàm dưới của tên mập mạp, mấy cái răng vàng lập tức bay ra khỏi miệng của gã, chỉ chốc lát thôi mà nó đã không còn mấy cái.
Lý Hỏa Vượng cả người bê bết máu, không để ý tới tên mập mạp ngã xuống đất không đứng dậy nổi kia nữa, mà sải bước đi tới trước mặt Lưu lão đầu, một cước đạp lên bộ ngực gầy gò của lão.
- Răng rắc!!
Tiếng xương bị gãy không ngừng vang lên, Lưu lão đầu nôn ra máu, thân thể của lão mềm nhũn bay ra ngoài như một sợi mì.
Nhìn thấy Dương Na đang nước mắt lưng tròng, ngồi xổm trên mặt đất ôm chiếc áo len bị xé nát, Lý Hỏa Vượng nghiến răng cắn lợi thậm chí đến mức máu chảy ra ngoài.
Đôi mắt tràn đầy tơ máu của hắn trừng mắt nhìn chằm chằm hai người đàn ông vừa ngã xuống đất bên cạnh mình, một chân nặng nề giẫm lên nền xi măng, hắn lao về phía họ như một con báo đốm đang vồ mồi.
- Hỏa Vượng!!! DỪNG LẠI!!! Cậu đang làm gì vậy!.