Đạo Quỷ Dị Tiên


(*Phiên thiên: sự việc đã trôi qua, tương lại không còn được nhắc tới nữa.

Ở đây ám chỉ 'ảo giác' chủ động lãng quên 1 sự kiện.)
Ngay khi Lý Hỏa Vượng xoay người quay lại, hắn thấy cô gái bị bạch tạng ngượng ngùng cởi một đôi giày xuống, lấy ra một vòng chân vàng quấn đường chỉ đỏ trên cổ chân trắng nõn đến gần như trong suốt của mình.

Lý Hỏa Vượng mở to hai mắt nhận lấy vòng chân vàng, tay cầm xóc xóc ước lượng.

Vòng chân này tuy rằng có chút nhỏ, nhưng nói như thế nào cũng là vàng, phỏng chừng đáng giá không ít tiền.

Hắn hài lòng nhét những thứ này vào tay áo rộng thùng thình của đạo bào, giơ tay chỉ vào cô gái tóc trắng nói:
- Các ngươi nghe đây, từ nay phòng vật liệu sẽ do nàng quản lý, chuyện gì cũng phải nghe theo nàng.

Thấy mọi người chần chờ rồi mới gật đầu, Lý Hỏa Vượng mang theo nguyên liệu luyện đan đã chuẩn bị xong chạy về phía đan phòng.

Hắn vừa đi vừa nhìn trộm bên hông người khác, ý định tìm một khối ngọc bội khác.

Thật không may, hắn phải thất vọng.

Khi Lý Hỏa Vượng một lần nữa đi tới đan phòng, liền nhìn thấy lò luyện đan cho hắn cảm giác áp lực gấp bội kia, đang chậm rãi mở ra.

Theo tay áo Đan Dương Tử vung lên, mấy viên đan dược màu lam sậm nhanh chóng sắp xếp chỉnh tề tiến vào hồ lô màu vàng đất bên hông lão.

Một chiêu này làm cho Lý Hỏa Vượng mê tít cả mắt, đây hẳn là thần thông mà Huyền Âm nói, không biết có cách nào để chính mình học được hay không.

“Kiếm tiền, mục tiêu của ta có chút nhỏ a! Nếu có thể mang năng lực này đến hiện thực, vậy...”
Lý Hỏa Vượng khom lưng đặt nguyên liệu luyện đan trong tay xuống đất, chuẩn bị đứng ở một bên nhìn chằm chằm thề không bỏ sót chút gì.


Mặc dù hiện tại mình không hiểu gì hết, nhưng vẫn nên nghe nhiều nhìn nhiều.

- Huyền Dương~
“Lại làm tiếp? Nhanh như vậy sao? Ta thực sự làm một chân chạy việc vặt? Cũng không thể chạy việc vặt được mãi được, phải nghĩ biện pháp làm cho lão hói dạy thần thông này cho ta mới được.”
Lý Hỏa Vượng hai tay khép lại hướng về Đan Dương Tử đang hô hào.

- Sư phụ, ngài có gì phân phó?
- Đi, đến phòng vật liệu mang về một loại dược dẫn tên là Bạch Linh Miểu.

Trái tim Lý Hỏa Vượng lộp bộp một chút, tay phải đưa vào trong tay áo sờ sờ vòng chân quấn sợi chỉ đỏ kia, dường như Bạch Linh Miểu là tên của thiếu nữ bị bạch tạng kia.

- Hử?
Thấy tên đệ tử mới của mình nửa ngày không có phản ứng, Đan Dương Tử quay đầu lại.

Lý Hỏa Vượng nhất thời cảm thấy nhức răng, nói thật, vừa rồi chính mình còn nói muốn che chở cho nàng, vậy mà chưa được bao lâu đã trở về nói nàng đi chịu chết, cái này...thật sự không thể nào nói được a.

- Lời ta nói, ngươi không nghe thấy sao?
Cảm giác được giọng điệu của Đan Dương Tử bắt đầu trở nên bất thiện, Lý Hỏa Vượng bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhắm mắt lại.

Khi mở mắt ra một lần nữa, hắn đã trở về lại phòng bệnh trắng noãn của mình.

“Phải làm gì đây?”
Nếu như trong quá khứ, hắn không nói hai lời liền trực tiếp làm theo.

Nhưng bây giờ vấn đề là, rất có thể thế giới bên kia là thật, nếu mình thật sự dẫn người đi, e rằng sẽ thật sự giết người, có chút không qua được cửa ải trong lòng.

Chờ các y tá cởi trói cho mình, Lý Hỏa Vượng cắn móng tay cái, lang thang qua lại trong phòng.


“Phải làm gì? Phải làm gì?”
Chưa kịp nghĩ ra biện pháp tốt, cửa phòng bệnh bị người đẩy vào từ bên ngoài, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy bác sĩ điều trị chính từ ngoài cửa đi vào.

Hắn lập cười cười khổ một hồi, khá lắm, hai bên đều bị chặn lại, chạy cũng không cách nào chạy được.

Bác sĩ dùng ngón tay chỉ vào hắn, biểu tình hận sắt không thành thép:
- Cậu...cậu, chờ người nhà thăm bệnh xong, chúng ta nói chuyện riêng.

- Thân nhân đến thăm bệnh?
Không đợi Lý Hỏa Vượng kịp phản ứng lại, hắn liền thấy mẹ của mình vội vàng cầm túi quýt từ bên ngoài đi vào, thần sắc tiều tụy nhợt nhạt.

- Mẹ nghe nói con đánh người ta ở trong bệnh viện? Đầu của con bị sao thế này? Sao lại bị băng bó thành như vậy? Có đau lắm không?
Mẹ hắn vội lao tới, vẻ mặt khẩn trương đánh giá.

- Mẹ, không đau, con không sao, con thực sự ổn, bọn họ mới là người không ổn.

Lý Hỏa Vượng vội vàng trấn an.

Trấn an một hồi lâu, Lý Hỏa Vượng cuối cùng cũng không để cho nước mắt của mẹ mình không rơi xuống.

Ở trước mặt người thân nhất của mình, bất kể bên kia có phiền toái như thế nào, giờ phút này đều phải bỏ lại phía sau.

- Mẹ yên tâm, con rất khỏe, bệnh của con đã tốt hơn rất nhiều.

Còn nữa, bài tập về nhà của con cũng không có bỏ bê, đợi đến khi xuất viện là có thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.


Lý Hỏa Vượng tận khả năng báo vui, né tránh báo buồn.

- Đừng giấu giếm, các bác sĩ đã nói với mẹ rồi, nói đi, hôm đó đã xảy ra chuyện gì? Người nào ra tay trước.

Lý Hỏa Vượng dùng giọng điệu hòa hoãn hết sức để nói cho mẹ mình, nhưng dường như hiệu quả lại chẳng được bao nhiêu.

- Chuyện này chúng ta chiếm lý, bồi thường cái gì chứ! Là bọn họ đã làm không đúng, ngay cả khi họ bị bệnh, đó là trách nhiệm chăm sóc của bệnh viện! Nhà chúng ta chưa bao giờ khi dễ người khác, nhưng tuyệt đối không thể để người khác khi dễ chúng ta! Có năng lực thì kiện tụng đi! Đến tòa án cũng là chúng ta có lý!!
Tôn Hiểu Cầm kích động vỗ bàn đập bịch bịch.

Nhìn bác sĩ lúng túng sờ mũi ở một bên, Lý Hỏa Vượng tiếp tục trấn an.

- Mẹ, mẹ, đừng kích động đừng kích động, thật vất vả mới đến đây một chuyến, mẹ bồi với con một lát đi.

Tôn Hiểu Cầm kiềm lại sự phẫn nộ trong lòng mình, khom lưng lấy hoa quả trong túi ra.

- Việc này con đừng xía vào, để mẹ xử lý.

Lại đây, đây là nho sữa mà con thích, ăn nhiều một chút.

Con xem con gầy đến mức nào rồi này, đồ ăn trong bệnh viện không tốt lắm hả?
- Không có không có, đồ ăn của bệnh viện vẫn rất ngon.

Lý Hỏa Vượng ngồi ăn bên cạnh mẹ.

Nghe mẹ phàn nàn, nuốt xuống trái nho ngọt lịm, Lý Hỏa Vượng bình ổn lại tâm tình.

Hắn thích cảm giác này, từ khi vào viện, đã lâu rồi hắn không được hưởng thụ sự ấm áp của gia đình.

Nhìn mẹ mình, Lý Hỏa Vượng dường như muốn há miệng nói tất cả những gì phát sinh trên người mình, nhưng lời nói đến bên miệng, lại nuốt xuống lại cổ họng.

Không được, mẹ và Dương Na không giống nhau.


Nếu mình nói ta, mẹ sẽ chỉ nghĩ rằng bệnh của mình trở nên tồi tệ hơn, không thể làm cho mẹ lo lắng, chờ cho tất cả mọi thứ ổn định rồi hãy nói.

Ngay khi hai mẹ con trò chuyện vui vẻ, điện thoại di động của bác sĩ điều trị ở một bên vang lên:
- Chị Tôn, người nhà của bệnh nhân Lưu cũng đến, chị thấy....!
- Con trai, an tâm ở lại, ăn nhiều hơn một, à, ăn xong thì để mẹ đi mua thêm.

Tôn Hiểu Cầm cùng vẻ mặt vui vẻ nói với Lý Hỏa Vượng, sau đó xoay người, ưỡn ngực lên đi về phía cửa, giống như một con gà trống sắp quyết đấu.

Không biết vì sao, nhìn thấy bóng lưng mẹ rời đi, Lý Hỏa Vượng liền cảm thấy vô cùng an tâm.

Tuy rằng bà ấy thích cường thế, nhưng chỉ cần ở bên cạnh bà ấy, Lý Hỏa Vượng liền cảm giác được rất an tâm.

Bà ấy tựa như một chiếc ô lớn che gió che mưa cho mình, tất cả phiền toái và lo âu trước đó, bây giờ đều biến mất.

- Ha ha, chút nữa sảnh chờ chắc chắn rất náo nhiệt.

Lý Hỏa Vượng lại ngắt một trái nho vàng xanh bỏ vào miệng, nước trái cây ngọt ngào nổ tung trong miệng hắn.

Lúc vừa mới cảm nhận được bị ngọt, thân thể Lý Hỏa Vượng lắc mạnh một cái, tất cả mọi thứ xung quanh bắt đầu đổi màu.

“Ai nha, lão mụ đến đây làm cho ta quên suy nghĩ nên làm thế nào để lừa lão hói, giờ phải làm sao đây?”
Khi tất cả mọi thứ xung quanh một lần nữa ổn định lại, Lý Hỏa Vượng thấy mình đứng trong phòng vật liệu, còn Đan Dương Tử đứng cách đó không xa, sắc mặt không tốt lắm.

Nhưng dược dẫn khác thì đứng thành vòng tròn, đầu cúi gục xuống.

Tay phải dơ bẩn của Đan Dương Tử lật ngược lại, một thứ vật chất màu đen ngọa nguậy xuất hiện trong tay hắn, mỗi một lần vặn vẹo đều phát ra âm thanh như con cóc liếm tròng.

“Hả? Không phải lấy Bạch Linh Miểu luyện đan sao? Ảo giác đổi sự kiện mới?”
Lý Hỏa Vượng do dự một giây ngắn ngủi, liền mở miệng hỏi:
- Sư phụ, đây là cái gì?
- Hừ, đồ tốt, Thái Tuế, Hắc Thái Tuế..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận