Đào Rỗng


Sau khi rời khỏi dinh thự nhà họ Thẩm, Tang Dung bắt taxi đi đến phòng tranh.
Trên xe, cô tò mò không biết nhân vật đang chờ ở phòng tranh là ai, mà trợ lý nhỏ của mình không dám chụp ảnh gửi cho cô xem.
Chiếc xe lăn bánh đều đều trên con đường đã quá đỗi quen thuộc, cảnh vật xung quanh mang nhiều màu sắc, nhẹ nhàng lướt qua, mang theo sự hoài niệm.
Tang Dung đã từng đi trên con đường này rất nhiều lần, vì đây là đường đi nhanh nhất đến nhà họ Thẩm, cũng là con đường nhanh nhất để có thể gặp anh.
Từ phòng tranh di chuyển đến dinh thự nhà họ Thẩm cũng ít nhất 20 km, thế nhưng khi còn thích anh, cô chưa từng than thở hay ngại nắng, ngại mưa, chỉ để có thể nhìn ngắm dung nhan tuấn mĩ làm người khác đêm ngày nhớ mong.
Rung động từ thời niên thiếu, khi ấy chưa đủ lớn để nhận thức được, người ta ghét hay người ta thích, chỉ nghe nói, hai người có mối quan hệ ràng buộc cho đến hết đời.
Ràng buộc… Tang Dung chợt cười một cách đầy mỉa mai, tự nhắc nhở bản thân mối quan hệ đã kết thúc hoàn toàn.
Đang đi thì bỗng nhiên chiếc xe đột ngột dừng lại, cả người cô theo quán tính mà nhoài về phía trước.

Tang Dung bị dọa cho giật mình, nhẹ giọng hỏi: “Bác tài, có chuyện gì sao?”
Bác tài xế đáp: “Tắc đường rồi!”
Cô nhìn đồng hồ, đã gần 30 phút rồi, mà quãng đường từ chỗ này đến phòng tranh còn khá xa.

Nhìn trước mặt thấy hàng xe nối đuôi nhau, cô bèn lấy điện thoại nhắn tin cho trợ lý: [ Trình Trình, tôi đang bị tắc đường, cậu hỏi lại cho tôi xem vị khách đó có chờ được không? ]
Vừa mới gửi đi chưa bao lâu, đầu bên kia lập tức nhắn lại ngay: [ Chị Dung, khách bảo chờ chị về, bao lâu cũng chờ.

]

Tang Dung khá ngạc nhiên, vị khách nào có tính kiên nhẫn cao vậy, chờ cô từ lúc đó tới bây giờ cũng gần một tiếng đồng hồ rồi.

Cô soạn tin nhắn gửi lại: [ Ừ! Chị biết rồi.

Tiếp đãi khách giúp chị nhé! ]
Nhận được tin nhắn từ Trình Trình, cô mới buông điện thoại xuống.
Lơ đễnh liếc nhìn ra ngoài qua cửa kính xe, Tang Dung chợt thấy một khung cảnh thật quen mắt, như nhớ ra được gì đó, cô vội vàng nói với bác tài.
“Bác ơi! Dừng ở đây một chút cho tôi ra ngoài được không ạ? Tôi sẽ trả thêm phí!”
Bác tài xế quan sát đường phố phía trước, chần chừ một chút rồi gật đầu đồng ý.
Chỉ chờ có thế, Tang Dung nhanh chóng rời khỏi xe, đi đến trước một quán ăn vặt đã cũ kĩ, bên trong chỉ có một ông cụ ngồi bán với một chiếc xe đẩy.
Là một quán kẹo đường không tên, không tuổi, không biết tồn tại từ bao giờ.
Kí ức của ngày đó, chợt hiện về một cách mạnh mẽ…
Trời trưa nóng bức, ánh mặt trời chiếu xuống thêm phần chói mắt, làm cho mọi người ai cũng cảm thấy vừa ngột ngạt vừa khó chịu, bí bách khôn cùng.
Trên vỉa hè, thiếu nữ mang trên mình chiếc balo nặng, tóc tai rũ rượi, khuôn mặt đỏ bừng, hơi thở dồn dập vì phải chạy một quãng đường dài trong cái thời tiết nóng như lửa đốt, thế nhưng đôi chân vẫn cố gắng bắt kịp thiếu niên đang đi phía trước.
“Thẩm Thức! Sao… Sao anh không chờ em?”
Đến khi gần đuổi tới, thiếu nữ ở phía sau mới thở nhẹ để lấy hơi, nói với cậu thiếu niên đang rất bình thản đi phía trước, giọng nói đứt quãng khó nghe.
Cậu thiếu niên rõ ràng biết người vừa nói là ai, nghe giọng cũng đoán được người ta vừa mới phải chạy một quãng đường dài để tới tìm mình.


Vậy mà thiếu niên chẳng buồn quay đầu lại nhìn, chỉ lạnh nhạt trả lời: “Xe nhà cô đâu? Đi theo tôi làm gì?”
Thiếu nữ đang chỉnh trang mái tóc ở phía sau, nghe được lời nói đó, chỉ có thể gượng cười mà đáp: “Hôm nay chú lái xe nhà em có việc bận rồi, với lại ông nội bảo em đi cùng anh, về chỗ anh ăn cơm, ông nội đang ở đó!”
Vừa hợp tình vừa hợp lý, mặc dù biết thiếu niên đang đi trước kia sẽ chẳng hề để tâm.
Đôi chân dài bước đi trên đường, không có ý định giảm tốc độ.

Người ở phía sau sớm đã nhận ra, chỉ có thể nỗ lực chạy theo, khó khăn trong việc đi ngang hàng.
Đối với Tang Dung mà nói, người mong muốn có những phút giây yên bình bên cạnh người cô thích, như vậy quá đủ rồi.
Làn gió mát khẽ thổi qua, trong người thấy sảng khoái đi phần nào.

Hai người đi với nhau, nhưng chẳng ai nói với ai câu nào, Thẩm Thức mặt lạnh như tờ tiền, không quan tâm, còn Tang Dung thì lại luôn len lén nhìn trộm cậu thiếu niên làm cho trái tim cô đập thình thịch.
Chợt cậu thiếu niên quay sang nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau.

Tang Dung đơ mất mấy giây, sau đó nhận ra đã bị phát hiện thì vô cùng hoảng hốt, lập tức nhìn đi chỗ khác.
Cô đang không biết nên nói gì để bản thân không thấy xấu hổ, ánh mắt chợt dừng ngay ở chiếc xe kẹo đường đằng trước.
Trong vô thức, Tang Dung nuốt nước miếng khi nhìn thấy nó, rồi cô chợt nhận ra, đây là một cái cớ để thoát khỏi sự xấu hổ.


Cô quay sang nhìn anh, ánh mắt mong chờ: “Thẩm Thức! Anh có thể mua cho em một que kẹo đường ở quán đằng trước được không?”
Cậu thiếu niên cao hơn một cái đầu chỉ liếc qua rồi ngoảnh mặt làm ngơ, đôi chân thon dài vẫn tiếp tục cất bước.
Tang Dung thấy phản ứng của người kia, chỉ biết buồn bã cúi đầu.

Vốn dĩ Thẩm Thức đã không thích cô đi chung, bây giờ cô còn vòi vĩnh người ta mua kẹo, chẳng khác nào phá vỡ đi chút yên bình khó có của hai người.
Đột nhiên Thẩm Thức dừng lại, Tang Dung ở phía sau không chú ý mà đụng phải, cô khẽ thốt lên vì giật mình.

Cô còn tưởng Thẩm Thức bị làm sao, không ngờ anh đến trước quán kẹo đường mà cô chỉ, lấy tiền trong ví mua hai que.
“Cho cô! cầm lấy!”
Thẩm Thức đứng trước mặt cô, đưa có cô hai que kẹo đường.
Bị hành động này của anh làm cho bất ngờ, cô mở to đôi mắt như không tin, ngơ ngác hỏi lại: “Anh, cho em thật hả?”
“Hay để tôi vứt đi.” Anh nhíu mày, khó chịu mà đáp.
Tang Dung vội vàng xua tay, lắc đầu.

Cô nhanh chóng đưa tay cướp lấy que kẹo, kích động nói: “Không! Anh cho em thì là của em!”
Cô nhìn que kẹo trong tay, cảm thấy thật hạnh phúc.
“Đưa balo đây, người có tẹo mà vác cái balo rõ to, rồi muốn lùn đi hay gì?”
Cậu thiếu niên mở miệng trêu trọc, đôi tay sớm đã vươn tới sau lưng cô cầm quai balo xách lên, Tang Dung ngỡ ngàng đôi chút rồi mỉm cười vui vẻ, thuận theo anh mà tách balo sau lưng ra.
Trong suốt thời gian từ đó về tới nhà riêng của Thẩm Thức, dù hai người không nói chuyện với nhau, xong Tang Dung đã sớm chết chìm trong sự ngọt ngào do chính mình tưởng tượng ra.

Cô kể cho người này đến người khác nghe, chỉ để chứng mình rằng Thẩm Thức có quan tâm đến cô.
Mà giờ phút này…
Hồi ức ngỡ vốn muốn quên đi chợt kéo về, Tang Dung cúi xuống nhìn bàn tay đã chai sạn theo năm tháng, liếc nhìn xung quanh đã có nhiều thứ thay đổi, nhưng chiếc xe kẹo đường vẫn còn đến tận bây giờ.
Cô đến trước mặt ông cụ bán kẹo đường ngày đó, khẽ giọng: “Ông ơi! Ông bán cho con một que kẹo đường.”
“Đợi chút!”
Ông cụ chậm chạp đi tới chiếc xe của mình, đôi tay run rẩy mà làm kẹo đường.
Một lúc sau, Tang Dung nhận được thứ mình muốn, cô gửi tiền ông cụ rồi nhanh chân trở về xe taxi.
Ngồi trên xe, Tang Dung nhìn que kẹo trong tay mình, màu sắc sặc sỡ bắt mắt.

Cô đưa que kẹo lên miệng, thưởng thức hương vị đã từng trói buộc bản thân.
Viền mắt chợt ửng đỏ, đáy mắt phủ một tầng sương mỏng manh…
Nơi vừa đến, có lẽ là nơi cô có kí ức đẹp nhất với Thẩm Thức.
Khi ấy, anh là chàng thiếu niên lạnh lùng, kiêu ngạo khó ai sánh được.

Mặc dù không thích cô, nhưng vô cùng có trách nhiệm, mua cho cô que kẹo đường cô thích.
Que kẹo đường thì ngọt ngào, hương vị không thay đổi, nhưng không hiểu sao, xuống đến cuống họng, chợt thấy đắng ngắt.
Một que kẹo đường, làm cho cô ngộ nhận, càng thêm quyết tâm có được anh.
Mà giờ, quyết tâm chẳng còn, kí ức dần lụi tàn theo thời gian…
Thẩm Thức, vì sao, chỉ có em nhớ mãi không quên, còn anh thì lại xem đó là rác rưởi mà vứt đi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận