Đào Rỗng


Bầu không khí bỗng chốc im lặng như tờ, Tang Dung dường như quên cả việc hô hấp, đôi mắt cô mở to, hết sức ngạc nhiên nhìn cậu.
Lâu nay, cô vẫn luôn xem cậu là một đứa em trai nhỏ giống như Trình Trình, là thằng nhóc hàng xóm hễ bị bắt nạt sẽ tới tìm cô khóc lóc, là một người thân, là một người bạn, chứ chưa bao giờ cô nghĩ tới…
Cậu đối với cô, là loại tình cảm đó…
Tang Dung bối rối quay đầu tránh đi cái nhìn nóng bỏng của cậu, cô đưa tay lên chống trước ngực cậu, kéo dãn khoảng cách giữa hai người ra, cười một cách gượng gạo:
“Này nhóc, đừng đùa vậy chứ…”
“Em không đùa!” Tống Trạch Trì khàn giọng cắt đứt lời vừa rồi, ánh mắt cậu thể hiện rõ sự nghiêm túc và chân thành, không chút giả rối.

Cậu biết mình làm vậy có hơi vội vàng, nhưng cậu đã chờ suốt mấy năm rồi.

Biết cô và Thẩm Thức có mối hôn sự, cậu đã phải cố gắng để tỏ ra mình không hề thương tâm, bình tĩnh ở trước mặt cô nói nói cười cười, giả vờ làm một đứa em trai khờ khạo ngoan ngoãn của cô.

Cho đến khi nhìn thấy cô chăm sóc Thẩm Thức ngó lơ cậu, cậu thật sự không chịu nổi nữa, mới lấy cớ đi ra nước ngoài học tập để trốn tránh.
Thời gian đầu, cậu thấy bản thân thật ngu ngốc khi lựa chọn chạy trốn, cậu nghĩ mình có thể ở bên cạnh cô, làm một người em trai tốt như trước kia.

Nhưng rồi sau đó, cậu biết mình không thể lừa dối bản thân, cậu chạy trốn là có lý do của mình, cậu không có đủ dũng khí để đối diện với khuôn mặt xinh đẹp chỉ nở rộ khi có sự xuất hiện của người ấy.
Cậu đã nghĩ thời gian sẽ chữa lành vết thương trong tim cậu, nghĩ đến viễn cảnh người ta nhắc tới tên cô, và cậu sẽ không còn thấy đau lòng nữa.
Vậy mà, lúc nghe tin cô với người ấy đã chấm dứt, cậu vui sướng đến mức mất ngủ, chỉ mong sao nhanh chóng thu xếp xong công việc ở bên này mà về nước gặp cô.
Cô đâu có biết, cậu nhớ cô đến phát khóc, nhớ đến mức tự làm thương bản thân để có thể tỉnh táo trong cơn mộng mị.

Lời muốn nói ra năm ấy được chôn chặt trong tim, tưởng như không có cơ hội để bày bỏ.

Thế nhưng bây giờ cô không bị mối quan hệ nào bó buộc nữa, không phải cậu nên nhanh chóng tấn công sao? Để thằng khác đi trước xong cướp lấy thì cậu lại phải giữ chặt lời nói này đến ch.ế.t như lúc trước à?
Tống Trạch Trì di rời bàn tay đến mái tóc cô, cầm một lọn tóc lên mũi ngửi, cười khẽ:
“Tiểu Dung, em thích chị, từ rất lâu rồi.

Chị đừng vội từ chối em, chị thử cho em một cơ hội, em nhất định sẽ không để chị thất vọng!”
Cậu phải đánh phủ đầu cô trước, để cô không nói ra những lời nói khiến cậu khó chịu và đau lòng.
Cậu phải để cho cô biết, mình yêu cô đến mức nào.
Tang Dung ngây ngốc nhìn cậu, khó khăn nuốt khan.

Lời cậu nói ra, không cho cô cơ hội để từ chối.
Sự yêu thương nồng đậm trong đôi mắt, cũng giống như sự trói buộc chẳng cách nào gỡ…
Trái tim sớm đã đầy rẫy vết thương chồng chất, liệu có đủ can đảm để mở lòng?
*****
Phòng làm việc của tổng giám đốc, không phận sự cấm vào.
Hạ Giang Hình mở cửa phòng, mùi rượu quen thuộc lại sộc thẳng vào mũi anh ta.
Nhìn mấy chai rượu lăn lóc trên mặt sàn phòng làm việc, giấy tờ vứt lung tung tứ phía, chính giữa còn có người đang ngửa đầu dốc cạn chai rượu trên tay.


Anh ta nghiến răng, tức tối đi đến xách cổ áo người đàn ông, mắng:
“Thẩm Thức! Cậu lại phát điên cái gì!”
Anh ta bận trăm công nghìn việc vì lỗi lầm ngu xuẩn của ai kia, vậy mà người có lỗi thản nhiên ở đây nốc rượu, đ.é.o quan tâm luôn cái mạng của mình.
Anh ta đang ở thành phố B bàn bạc chút công việc với Tang lão gia.

Vì việc Thẩm Thức làm với Tang Dung, Tang lão gia không muốn gặp gỡ anh, mà ông cũng không muốn tình nghĩa hai nhà đổ vỡ, nên chỉ định anh ta đến nói chuyện công việc.
Cuộc gặp mặt đang rất suôn sẻ, công việc cũng rất thuận lời phát triển, anh ta còn dự tính ở lại vài ba hôm giám sát công trình đang xây dựng thì thư ký Lượng gọi cho anh ta, kể rằng tổng giám đốc mấy hôm nay tính tình cực thất thường, hễ chút là nổi giận, là phạt lỗi.

Bản kế hoạch mà thư ký Lượng chuẩn bị, cũng bị tổng giám đốc bắt làm lại đến lần thứ tư rồi.

Thật sự nhân viên trong công ty không chịu nổi được nữa, thấy sếp mà như thấy ma, đành phải gọi đến anh ta cầu cứu.
Hạ Giang Hình nhíu mày nhìn dáng vẻ của Thẩm Thức, hơi thở nồng đầm mùi cồn, bộ quần áo xộc xệch bẩn thỉu như mấy ngày chưa thay.
Anh ta kiềm nén muốn vứt Thẩm Thức ra ngoài, gằn giọng nói với người phía sau:
“Cậu, đi chuẩn bị ngay cho tôi quần áo với thuốc giải rượu.

Nhanh lên cho tôi!”
Thư ký Lượng vâng dạ một tiếng, sau đó nhanh chóng rời khỏi căn phòng.

Thẩm Thức mơ màng bị Hạ Giang Hình nắm cổ áo xách lên, anh khó chịu đưa tay lên gạt ra: “Đ.ệ.c.h! Cậu đ.é.o thể nói chuyện một cách tử tế được à?”
Thẩm Thức vùng vằng thoát được bàn tay đang nắm cổ áo mình, anh ngồi phịch xuống ghế, cầm chai rượu chuẩn bị uống tiếp.
Hạ Giang Hình cướp lấy chai rượu trong tay anh ném mạnh, theo một đường đẹp mắt đập vào tường, vỡ tan nát.
Tiếng đập nghe rất rõ ràng, mảnh thủy tinh rơi vương vãi trên mặt sàn.
Thẩm Thức làm như không có chuyện xảy ra, anh đứng dậy loạng choạng đến tủ đựng rượu, lấy ra trong đó thêm một chai, khui nắp uống tiếp.
Lần này, Hạ Giang Hình không ngăn cản nữa, anh ta ngồi xuống ghế, phát hiện được một thứ thú vị hơn.
Trên bàn tràn lan những tấm ảnh khác nhau, nhưng đều chụp cùng một người.
Hạ Giang Hình nhìn những tấm ảnh đang nằm la liệt trên bàn, ánh mắt có chút ngạc nhiên, môi mỏng khẽ nhếch.

Anh ta bày ra bộ dáng thoải mái, tìm trong bao thuốc gần đó chiếc bật lửa, châm cho mình một điếu.

Sau đó quay qua nhìn người anh em tốt đang chìm đắm trong men rượu, nở nụ cười nhạt:
“Lão Thức, cậu theo dõi con gái nhà người ta đấy à? Sao lúc trước cứng miệng bảo không thích?”
Thẩm Thức đang chuẩn bị nốc cạn chai rượu, bị ai kia nói trúng tim đen, liền không ngần ngại ném chai rượu về phía người vừa nói.
Hạ Giang Hình sửng sốt mấy giây trước hành động của anh, ánh mắt lạnh lẽo, lạnh giọng chế nhạo:
“Sao thế lão Thức, cậu cứng miệng bảo với tôi, trong lòng cậu, cô ta chẳng là cái thá gì mà?”
“Câm miệng! Câm miệng ngay cho tôi!”
Thẩm Thức gào lên, bước chân loạng choạng tiến tới chỗ Hạ Giang Hình, nắm lấy cổ áo anh ta, nghiến răng, rít từng chữ:
“Nghe này, Thẩm Thức tôi không yêu cô ta! Không thể nào yêu cô ta!”
Hạ Giang Hình sắc mặt không đổi, đưa tấm hình đang cầm trên tay lên trước mặt anh, mỉa mai:
“Vậy đây là gì? Không yêu thì giữ ảnh người ta làm gì? Phát điên cái m.ị.a gì!” Câu cuối, gần như là anh ta đã gào lên vào mặt Thẩm Thức.


Hạ Giang Hình nhìn khuôn mặt đỏ lừ của Thẩm Thức, càng thêm phần bực bội, anh ta cố gắng đè giọng: “Tôi không muốn xen vào chuyện của cậu, nhưng cậu vì tình mà ngu luôn rồi.

Công ty đang phát triển mạnh mẽ, đáng lẽ ra cậu là tổng giám đốc, cậu phải có kỷ cương trong công việc nhất, nhưng đ.ệ.c.h m.ẹ.

cậu, cậu nói xem với vị trí tổng giám đốc của mình, ngoài giống như mấy thằng nát rượu ngoài kia, cậu làm được gì? Hả? Cậu làm được cái m.ị.a gì?”
Thở hắt ra một hơi, Hạ Giang Hình thở dài nói:
“Trước đó tôi có nói với cậu, cậu phải bình tĩnh suy sét về mối quan hệ của hai người đúng chứ? Ý của tôi lúc đó là cậu không nên để cho mọi thứ vượt ngoài tầm kiểm soát của mình, chứ không phải là trốn tránh nó.

C.o.n m.ị.a n.ó! Cậu đang làm gì vậy! Cậu yêu Tang Dung thì cứ nói ra đi! Sao cứ thích dày vò bản thân mình vậy? Cậu thích tự ngược bản thân đến thế cơ à?”
Hạ Giang Hình vừa dứt câu, khuôn mặt của người đối diện đã đỏ chuyển trắng, đan xen lẫn lộn.
Không có một từ ngữ nào có thể diễn tả cảm xúc của Thẩm Thức vào ngay lúc này, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực như muốn xông ra ngoài, cảm xúc lẫn lộn bên trong anh, giống như đã bị ai đó phát hiện ra bí mật mình cố cất giấu.

Anh muốn nói, chợt nhận ra khả năng sắp xếp trật tự từ ngữ cũng loạn cả lên, không cách nào phát ra thành tiếng.
Thẩm Thức buông hai tay đang nắm lấy cổ áo Hạ Giang Hình, ánh mắt anh đờ đẫn, ngồi phịch xuống ghế, đem khuôn mặt chôn vào lòng bàn tay, toàn thân anh run rẩy, không sao chấp nhận.
Anh yêu Tang Dung sao?
Yêu?
Tang Dung?
Làm sao có thể…
Sao có thể…
Sao có thể là cô ta được!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận