Đào Rỗng


Hôm nay Tần Minh Nguyệt cùng bạn bè đi dạo quanh trung tâm mua sắm, tiện thể giúp cô ta khuây khỏa trong lòng vì việc không gặp được Thẩm Thức ngày hôm qua.
Từ sau hôm anh hủy hôn với Tang Dung, liền không tìm cô ta nữa.
Tần Minh Nguyệt biết rõ, mối quan hệ của hai người là hợp tác.

Cô ta giúp anh trong việc thoát khỏi Tang Dung, còn anh sẽ giúp cha cô ta trong việc làm ăn.
Nhưng khi gặp anh, cô ta đã trót lỡ trao trái tim mình cho người đàn ông bạc tình ấy.
Nhìn cách anh đối xử với cô ta khác hẳn với Tang Dung, hơn nữa, có bao nhiêu người, anh lại chọn cô ta, nhất định là có lý do riêng.

Vì vậy, cô ta tự tin cho rằng, Thẩm Thức có tình ý với cô ta.
Nên khi thấy anh không liên lạc, Tần Minh Nguyệt nào can tâm bị vứt bỏ đi như một món đồ hết hạn sử dụng được.
Cô ta phải bám theo, dụ dỗ cho bằng được người đàn ông có địa vị nhất Vân Thành.

Tần Minh Nguyệt khoanh tay đứng trước mặt Tang Dung, ánh mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới.
Nhan sắc của Tang Dung so với cô ta có phần nổi bật hơn hẳn, thậm chí phải nói rằng, trên người cô không hề lấy một chút khuyết điểm nào.
Dáng người đẹp hút mắt người nhìn, đôi chân thon dài, ngực nở eo thon, khuôn mặt nhỏ gọn, đường nét trên gương mặt hài hòa từ riêng lẻ cho đến tổng thể.
Cho dù không dặm thêm son phấn, cũng đủ để người ta thổn thức trong tim.
Là phụ nữ, nhìn người khác hơn hẳn bản thân mình, mà còn là tình địch của mình, ai chả sinh ra lòng đố kỵ.
Tần Minh Nguyệt cũng không ngoại lệ.


Cô ta phải trang điểm tỉ mỉ để có một khuôn mắt quyến rũ người nhìn, còn Tang Dung chỉ trang điểm qua loa, cũng có thể trở thành tiêu điểm.
Cô chỉ đứng thanh toán đồ, cũng có thể khiến cho ánh mắt người khác không thể rời trên khuôn mặt xinh đẹp đó.
Tần Minh Nguyệt vì lòng ghen ghét nảy sinh, tiến tới nói chuyện với Tang Dung.

Cô ta khoanh tay để trước ngực, miệng nở nụ cười châm chọc, kiêu ngạo nhìn cô.
“Tôi nói nhé Tang tiểu thư, chiếc cà vạt màu xanh mà cô chọn, chẳng hợp với cái khí chất trên người anh ấy.”
Tang Dung cụp mắt, chẳng buồn đáp lại, cô quay qua nói với nhân viên: “Chiếc cà vạt đó tôi không lấy nữa, cô giúp tôi gói những món đồ này lại nhé!”
Bị Tang Dung ngó lơ ngay trước mặt nhân viên, Tần Minh Nguyệt nhất thời tức giận, “Tang Dung, cô ra vẻ cái gì! Cô hiện tại không còn là vị hôn thê của anh ấy, tỏ ra ngạo mạn với ai!”
Người phụ nữ bị Thẩm Thức bỏ rơi, sao dám dùng thái độ khinh thường đó đáp lại cô ta.
Tần Minh Nguyệt giậm chân thể hiện sự giận dữ, dồn sự lạnh lẽo hướng tới Tang Dung, muốn cô phải sợ hãi.
Tang Dung không mảy may quan tâm đến lời nói của cô ta, chỉ thấy đối chất với hạng người này sẽ phí thời gian của mình, thế nên nãy giờ cô chẳng buồn tính toán.
Nhận được túi đồ từ trên tay nhân viên, cô mỉm cười, chuẩn bị rời đi.

Bỗng nhiên túi đồ trên tay rơi xuống đất, cùng với lúc đó, Tang Dung cũng mất trọng tâm mà ngã về phía trước.

Tần Minh Nguyệt nhìn thấy Tang Dung ngã xuống, trong lòng tức khắc thoải mái vì có thể trả thù, cô ta nhếch môi, đưa tay che miệng:
“Tang tiểu thư, cô không sao chứ? Sao cô có thể bất cẩn đến vậy?”
Tang Dung nhịn cơn đau ở chân, cô chau mày, ánh mắt lạnh đi vài phần.
Cô không nói, liền nghĩ có thể trèo lên đầu cô ngồi?
Hai nhân viên nhìn thấy tình cảnh hiện tại, nhanh chóng tiến tới đỡ cô dậy, liền bị cô xua tay gạt đi.


Tang Dung chống tay gượng người dậy, đứng trước mặt người phụ nữ kiêu ngạo đang hếch cằm nhìn cô, vung tay cho cô ta một cái tát.
“Chát.”
Mọi người ở gần đấy chứng kiến một màn vừa rồi, đều bất ngờ với hành động của cô.

Tần Minh Nguyệt sững sờ, không ngờ được Tang Dung sẽ tát mình, cô ta trừng mắt nhìn cô, lớn giọng: “Cô bị điên à?”
“Tần tiểu thư, vừa rồi cô nói, tôi không còn là vị hôn thê của Thẩm Thức, thì không thể lên mặt với ai?”
Tang Dung khoanh tay trước ngực, chậm rãi thuật lại.

Liếc nhìn phản ứng của cô ta, cô khẽ cười, “Tần Minh Nguyệt, cho dù tôi không còn là vị hôn thê của Thẩm Thức, thì với việc là con gái độc nhất của Tang gia, cũng đủ để ép chết cô rồi.”
“Cô!” Tần Minh Nguyệt bị lời lẽ của Tang Dung làm cho cứng họng, cô ta giơ tay chỉ vào người đối diện, khuôn mặt đỏ bừng bừng.
Tang Dung đưa tay hất cái tay đang chỉ vào mình, nhíu mày, “Cô nghĩ bản thân mình biến thành phượng hoàng sau khi được Thẩm Thức ban cho một cái nhìn à?” Vẻ mặt ai kia khi nghe xong liền thay đổi, Tang Dung nhếch miệng, “Ha! Bớt ảo tưởng lại đi cô gái!”
“Cô! Cô ức hiếp người quá đáng!”
Vì nói không lại Tang Dung, Tần Minh Nguyệt liền dở trò khóc lóc trước mặt mọi người.
Cô ta nức nở, rơi nước mắt, rất nhanh đã lấy được sự đồng cảm của nhiều người xung quanh.

Dần dần, bắt đầu có tiếng xì xào to nhỏ, lời lẽ ác độc hướng tới cô.
Tang Dung vẫn bình tĩnh khoanh tay đối mặt.


Nhìn những giọt nước mắt giả tạo rơi xuống, cô cười cợt: “Tần Minh Nguyệt, cô nghĩ đây mà là ức hiếp người quá đáng?”
“Còn không phải?” Tần Minh Nguyệt tỏ ra ấm ức nhìn cô, đưa tay ôm má như còn rất đau.
“Không phải!” Tang Dung khẽ lắc đầu, “Bây giờ tôi ra tay đánh cô thêm vài cái nữa, nhưng nếu cô dám đánh trả, dù chỉ là một cái nhẹ, thì ngày mai không những cha cô phải đến Tang gia xin lỗi, còn phải quỳ xuống cầu xin tôi không động vào công ty của ông ta.”
Ngừng một chút quan sát vẻ mặt của đối phương, sau đó chậm rãi chốt hạ câu cuối cùng:
“Tần Minh Nguyệt, đó mới gọi là ức hiếp người!”
Tần Minh Nguyệt trợn tròn mắt, không tin nhìn cô.

Cô ta đã quên mất, địa vị của mình và Tang Dung ở đất Vân Thành, chính là một kẻ ở dưới đáy, một kẻ ở trên cành cao.
Tang Dung là ai? Là vị chủ nhân thừa kế gia sản kếch xù của Tang gia, chỉ cần một cuộc điện thoại, cũng có thể khiến cho Tần gia không còn tồn tại.
So với Tang gia, Tần gia của cô ta còn không bằng một hạt bụi.
Tần Minh Nguyệt tức giận nghiến răng, cô ta bị Tang Dung làm cho nhục nhã, xấu hổ cũng không có chỗ trốn.
Tang Dung không quan tâm đến cô ta, cô cầm đồ xoay gót rời đi, trong đầu đang nghĩ hôm nay bước chân nào ra khỏi cửa.
Ra đến đại sảnh, Tang Dung lấy điện thoại định gọi hỏi xem Tống Trạch Trì ở chỗ nào.

Đang kết nối, bên tai liền nghe thấy tiếng chuông.
“Xin lỗi tiểu Dung, tiểu Trì bắt chị phải đợi rồi.”
Tống Trạch Trì đi từ phía sau, cầm lấy túi đồ trên tay cô, mỉm cười vui vẻ.
Tang Dung gật đầu, ngẩng đầu nói với cậu: “Tiểu Trì, chút nữa cậu chở chị đến phòng tranh, chị qua sắp xếp lại đồ rồi chúng ta về nhà, chị sẽ làm đồ ăn ngon cho cậu.”
Tống Trạch Trì híp mắt, khóe miệng ngày càng dương cao, nhìn qua là biết tâm trạng cực kì vui vẻ.
Lúc Tống Trạch Trì lái xe rời đi, trời đã sẩm tối.

Nhiệt độ về đêm, thấp đến đáng kể, dù ngồi trong xe có điều hòa, vẫn cảm thấy lạnh.
Thẩm Thức đậu xe, cách Tang gia không xa.


Anh ngồi chờ trong xe, nhìn chằm chằm vào cửa chính nhà họ Tang.
Sáng sớm mới tỉnh dậy, mặc kệ khuyên can của Hạ Giang Hình, anh vác nguyên bộ dáng lôi thôi tới trước nhà họ Tang tìm cô.

Đến nhà họ Tang, lại nhận được tin cô ra ngoài từ sớm với Tống Trạch Trì.

Đầu óc anh đần độn nửa ngày, mới nhớ ra Tống Trạch Trì là thằng ranh nào.
Vừa nghĩ tới cô ra ngoài với thằng nhóc đó chưa về, anh khó chịu đập vô lăng, lồng ngực thắt lại đau đớn.
Mở điện thoại, trên màn hình hiển thị 21 giờ 12 phút.

Xem vào phần cuộc gọi và tin nhắn, hơn 13 cuộc gọi đi với 25 tin nhắn đã gửi chưa được trả lời.
Tang Dung, em có biết anh đang chờ em không?
Anh đã ở đây từ lúc chưa đến 7 giờ, cơm cũng không thèm ăn, ở nơi này yên lặng chờ đợi em.
Thẩm Thức nghĩ hẳn là thằng nhóc kia cầm chân Tang Dung, thế nên cô mới về muộn.

Anh đã nhắn cho cô rồi, không lý nào cô không biết.
Thẩm Thức chửi thề vài câu, đang định lấy trong bao điếu thuốc lá, chợt thấy ánh đèn pha ô tô rọi đến.

Người trên xe bước xuống, nương theo ánh đèn từ Tang gia, Thẩm Thức thấy rõ Tống Trạch Trì bế ngang Tang Dung, hiên ngang bước qua cổng chính Tang gia.
Bao thuốc lá bị siết chặt trong lòng bàn tay, biến dạng nhanh chóng.
Thẩm Thức trừng mắt, nhìn người con gái khiến mình ra nông nổi này đang ngủ say trong vòng tay kẻ khác, anh kích động nắm chặt hai tay, đập mạnh vào vô lăng, gầm lên: “C.h.ó c.h.ế.t!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận