Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm


Bão cát liên miên, cây cối im ắng.

Những lời này của Lâu Gần Thần để người ở chỗ này kinh ngạc, bọn họ cũng không phải hạng người mới ra đời, một đám lập tức dùng đủ loại phương thức dò xét tình huống bên ngoài sơn cốc, bọn họ cảm thấy hẳn là Lâu Cận Thần không đến một mình, không ai sẽ lớn mật đến một mình, không phải kẻ ngốc, chính là tự đại, về phần có phải là loại người chân chính có bản lĩnh hay không, bọn họ không tin.

Một người trẻ tuổi như vậy, chỉ có một thanh kiếm, liền ở chỗ này nói khoác mà không biết ngượng, nhất định sau lưng có người.

Hỏa Linh quan chủ đâu?Hắn ở nơi nào, nói cho cùng người ở đây đều không để Lâu Gần Thần vào trong lòng, tuy biết chiến tích của hắn ở bên ngoài Đỗ gia trang, nhưng trong mắt bọn họ, thủ đoạn đó lại là thiếu thốn, chỉ có một thanh kiếm chém tới chém lui, thậm chí có thể thấy được hắn cố hết sức.

Bọn họ cảm thấy, trong thời gian ngắn qua, chắc chả có gì có thể để thực lực của Lâu Cận Thần đột nhiên tăng vọt, cho dù có, một người đến cũng là tìm chết.

“Lâu Cận Thần, nếu ngươi đã dám đến đây, vậy thì đừng trách ta muốn lột da ngươi, đào tâm ngươi, xem tâm ngươi có màu gì.

”Đỗ bà bà bi phẫn hô, điều này làm cho Lâu Cận Thần cũng có chút ngây người.

Hắn có chút không rõ, đối phương rốt cuộc là có tâm tư gì, mới có thể nói ra những lời như vậy, sau khi Đỗ bà bà hô xong, những người khác cũng nhao nhao mở miệng mắng hắn.

Mắng hắn hại tính mạng tôn nhi Đỗ bà bà, mắng hắn không có bản lĩnh còn muốn đi cứu người, mắng quan chủ Hoả Linh Quan cưỡng bức Đỗ bà bà luyện dược, mắng Hoả Linh quan chủ rõ ràng nhận lời đi cứu người, nhưng chính mình lại không đi chỉ để đệ tử đi, chậm trễ thời gian, nhát gan như chuột.

Mắng hắn ở ngoài Đỗ gia trang ỷ thế hiếp người, mắng hắn ở Đỗ gia trang ăn không uống chùa, không coi ai ra gì.

Thậm chí còn có người nói hắn động tay động chân với cô nương đưa cơm cho hắn, dâm loạn tại chỗ.

Ngay từ đầu Lâu Gần Thần nghe được rất tức giận, nhưng lại nghe tiếp thì muốn cười, hắn không khỏi bật cười, cười đến bọn hắn cả đám đều không lên tiếng, không rõ nguyên do.

Trong yên tĩnh, chỉ có tiếng cười của Lâu Cận Thần.

“Ác đồ, ngươi cười cái gì?”Có người chỉ vào Lâu Cận Thần lớn tiếng hỏi.

Lâu Cận Thần ngừng cười, sau đó chỉ vào sơn cốc, nói: “ Vô luận các ngươi mắng ta như thế nào, cho dù đó đều là sự thật, cũng không bằng những gì các ngươi làm, các ngươi nhìn các ngươi đi, ăn thịt người, gian dâm, các ngươi tu pháp, mỗi người đều tàn nhẫn, lấy huyết nhục hồn phách làm thức ăn, các ngươi không phải người, là yêu ma.

”“Các ngươi đổi trắng thay đen, không phân biệt thị phi, sống cũng là dơ bẩn thế gian, là cặn bã.

”“Đỗ bà bà, sư phụ ta lệnh cho ta đi cứu tôn nhi ngươi, ta không ngừng vó ngựa, chỉ kịp mang theo hai nắm cơm, một bình nước, khi tiến vào Mã Đầu Pha, tôn nhi ngươi đã sớm chết, mặc kệ là ai đi cứu, cũng chỉ có thể mang về thi thể tôn nhi ngươi, sư ta thông cảm cho nỗi đau của ngươi, lúc ở Đỗ gia trang, mặc cho ngươi nhục mạ, nhưng ngươi lại cho rằng thầy trò chúng ta dễ khi dễ.

”“ Ngươi không phân biệt đúng sai, đem cái chết của cháu trai mình đổ lên đầu sư ta, muốn giết sư ta để phát tiết áy náy cùng phẫn nộ trong lòng, ngươi muốn phát điên, tự mình tìm một chỗ không người phát là được, nhưng nếu đến trêu chọc Hoả Linh Quan ta, vậy hôm nay, ta muốn cho các ngươi biết, Hỏa Linh Quan không phải nơi các ngươi có thể trêu vào.

"Lâu Cận Thần một hơi nói nhiều như vậy, những người đó nghe xong, nguyên đám giận giữ, có người giận dữ nói: “Ngươi chỉ là một hậu bối, vậy mà dám nói như vậy với chúng ta, đúng là kẻ không hề giáo có dưỡng.

”“Không cần cùng hắn nói nhảm, trước hết để Bố Đại Phong ta xem hắn có bản lãnh gì mà dám một mình tới nơi này nói khoác mà không biết ngượng.

” Đây là một thanh niên mặt mũi tràn đầy mặt rỗ, vác trên lưng một cái túi màu đen.

Danh hào của hắn là Bố Đại Phong, tổ tiên là người nuôi ong, dưới cơ duyên đạt được một quyển thuật pháp Hoạn Phong, Dịch Phong, từ đó, nhà bọn họ cũng trở thành tu gia trong huyện Tù Thủy này.

Hắn từ nhỏ đi theo phụ thân đi Tầm U Thám Huyệt, gặp được không ít tu sĩ, hắn biết rõ, nếu để cho người tu kiếm thuật đến gần, đó chính là đại nguy hiểm, nhưng nếu có thể đánh xa, không để cho người tu kiếm thuật tới gần, vậy liền bớt đi rất nhiều nguy hiểm, mà nếu có thể có một loại phương pháp quần kích, càng là phần thắng tăng nhiều.

Mấy năm nay, hắn Tầm U Thám Huyệt, tìm kiếm linh tài dưỡng thành một túi ong giết người, đang chờ dương danh, lúc này theo hắn thấy, Lâu Cận Thần là đá kê chân tốt nhất.

Hắn cởi túi vải trên lưng ra, một đoàn màu đen tuôn ra, trong đó lại có chút đỏ thẫm.

Màu đen kia là một con ong giết người to bằng nắm tay trẻ con, mà đỏ thẫm là đầu ong giết người màu đen, vốn là toàn thân màu đen, nhưng lại bị dưỡng thành đầu màu đỏ thẫm, người hiểu rõ dịch trùng cổ xua, biết người bình thường bị con ong giết người này cắn sẽ chết, con ong giết người này sẽ ăn thịt người.

Hơn nữa pháp thuật bình thường căn bản là không cách nào ngăn cản được những con ong giết người này, cho dù là những người Đi cùng Bố Đại Phong, cũng có không ít người thay đổi sắc mặt.

Lâu Cận Thần trong lòng ngưng trọng, hắn cũng không khinh thường địch nhân, trong mắt nhìn thấy từng con ong đen đáng sợ kia, cất cánh phát ra tiếng chấn động, đồng loạt mà đến, kiếm Lâu Cận Thần sớm đã ra khỏi vỏ, đèn đặt ở trên một tảng đá bên cạnh.

Trong lúc điện quang hỏa thạch này, trong lòng hắn đã hiện lên đủ loại kiếm thức, hắn từng có thứ kiếm như gió,Thứ Kiếm Như Phong, Kiếm Kiếm Toàn Xuyên Hoàng Diệp Kiểm Thức, nhưng hắn không nắm chắc mỗi một kiếm đều đâm trúng đại hắc phong này, nhưng một kiếm thức khác lại hiện lên trong lòng, đó là Thái Cực kiếm thức hắn từng luyện tập được một thời gian.

Thái Cực Hoạ Quyển, trong đó vân kiếm thức rất giống phong cách khởi đầu của Phi Kiếm hắn đã diễn luyện trước đó, lúc này cũng không cho phép hắn suy nghĩ nhiều.

Hắn từng nghe một võ giả đã từng thấy sinh tử nói qua một câu, trước khi động thủ trong lòng phải nghĩ dùng thủ thuật quyền pháp càng nhiều, thì cái chết kia càng nhanh.

Vốn có chút thấp thỏm trong lòng, lúc đại hắc phong bay đến, kiếm hắn tự nhiên xuất ra, nghênh đón một con ong đen lớn trong đó, trong kiếm trong người, đại hắc phong lại chịu lực trượt ra, giáp xác trên người nó cực kỳ cứng rắn.

Lâu Gần Thần trong nháy mắt hiểu được, cho dù là kiếm kiếm của mình đều trúng, cũng chưa chắc có thể kiếm kiếm đều giết, bởi vì hắn biết rõ, uy lực kiếm ý trên kiếm của mình đều là do pháp niệm ngưng luyện thành, cho nên cũng không phải mỗi kiếm đều có thể làm được.

Nhưng tất cả những điều này chỉ là hiện lên ý niệm trong đầu, kiếm trong tay trong nháy mắt, đã cảm nhận âm dương, cuồn cuộn lên ánh trăng thành sóng khí, đem hơn mười con hắc phong hung nhung kia cuốn vào trong đó, lúc đầu, hắc phong còn có thể phá tan sóng khí, dưới chân Lâu Cận Thần liền nhẹ nhàng mà nhanh chóng lui về phía sau như giẫm ngược lên hoa sen, mà nguyệt sắc khí lãng lại theo vòng kiếm càng ngày càng uy thịnh, từng vòng sóng kia tựa như kiếm xẹt qua hư không lưu lại dấu vết.

Rốt cục, khi Lâu Cận Thần lui đến bước thứ tư, trong đoàn nguyệt quang triều triều kia đã có kiếm ngâm truyền ra, đại hắc phong như rơi vào trong vòng xoáy lá rụng, không cách nào bay ra, bị ánh trăng xoắn nát bấy.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui