Đạo Tâm Chủng Ma

Lục đại thánh Hoàng sau khi nhìn thấy tình huống như vậy thì chỉ gật đầu với Tần Thiếu Phong và Tần Thiếu Dương rồi lập tức ai nấy về đàn tràng của mình. Tần Thiếu Phong và Tần Thiếu Dương trầm mặc đứng trong hư không, qua một lúc lâu, hai người đều không nói gì, cứ như vậy bình tĩnh nhìn về phía trước.

Ca, ngươi vẫn muốn giết ta ư? Sau khi Trải qua một đoạn thời gian dài trầm mặc, Tần Thiếu Dương hỏi Tần Thiếu Phong, mà Tần Thiếu Phong nghe thấy lời nói của Tần Thiếu Dương thì lại nói: Không, có điều ngươi không nghe lời thì ta sẽ đánh ngươi một trận thật nặng. Tần Thiếu Dương nghe thấy những lời này của Tần Thiếu Phong thì lại lâm vào trầm mặc.

Ca, ta hiện tại lợi hại hơn ngươi, ngươi đánh không lại ta. Tần Thiếu Dương lại nói với Tần Thiếu Phong:

.... Tần Thiếu Phong không nói gì. Đúng vậy, hiện tại Tần Thiếu Dương là cảnh giới cửu phẩm bán bộ thánh hoàng, Tần Thiếu Phong chỉ có cảnh giới thập phẩm bán bộ Thánh Hoàng, nhưng Tần Thiếu Phong muốn đánh Tần Thiếu Dương, thì vẫn rất dễ dàng.

Ca! Tần Thiếu Dương lại nói.

Làm gì? Tần Thiếu Phong không kiên nhẫn trả lời.

Không có gì, chỉ là muốn gọi ngươi thôi. Tần Thiếu Dương lại nói với Tần Thiếu Phong.

... Tần Thiếu Phong lại không nói gì, ngửa đầu nhìn trời xanh, nhưng trong lòng lại nhớ tới lúc sinh tử tương hướng với Tần Thiếu Dương khi xưa, lúc đó thực sự là thoải mái hơn hiện tại rất nhiều.

Không ai nói gì thêm nữa, Tần Thiếu Phong cả người chợt lóe rồi bay về phía thiên đình, mà Tần Thiếu Dương thì cũng bay theo, sau khi tới nơi, các lộ đại năng Trấn Nguyên Tử, Như Lai cũng đều vẫn đang chờ ở đó, nhìn thấy sau khi Tần Thiếu Phong và Tần Thiếu Dương trở về, Tần Chiến tất nhiên là thở phào nhẹ nhõm một hơi, hai con trai đều bình an vô sự, đây là điều mà hắn hy vọng nhìn thấy nhất.

Trấn Nguyên Tử nhìn Tần Thiếu Phong xuất hiện đối với nói với Tần Thiếu Phong: Thiếu Phong đạo hữu, lục đại thánh Hoàng đâu? Chúng ta đã tỷ thí xong rồi, phần thưởng mà bọn họ đáp ứng đâu? Trong khoảng thời gian này Tần Thiếu Phong và Tần Thiếu Dương tới Tử Tiêu cung, đám người Trấn Nguyên Tử không không nhàn rỗi, đã đại chiến vài trận, sắp xếp xong thứ tự, hiện tại chỉ chờ các Thánh Hoàng ban thưởng.

Tần Thiếu Phong nghe thấy lời nói của Trấn Nguyên Tử thì cũng nghĩ tới vấn đề này, hắn đã đả bại Tần Thiếu Dương, nói cách khác hắn cũng đã tiến vào mười hạng đầu, như vậy cũng có thể nhận được ban thưởng, nhưng mà lục đại thánh Hoàng đều về đàn tràng của mình rồi, điều này khiến cho trong lòng Tần Thiếu Phong bọn họ vô cùng khinh bỉ, đây rõ ràng chính là không muốn ban thưởng.

Các ngươi đừng đợi làm gì, bọn họ đều về đàn tràng của mình rồi, cái đám già này, đúng là nói mà không dữ lời, thực sự là khinh bỉ bọn họ! Tần Thiếu Phong nói với Trấn Nguyên Tử, mà Trấn Nguyên Tử, Như Lai bọn họ nghe thấy lời nói của Tần Thiếu Phong thì tất nhiên cũng rất buồn bực, có điều bọn họ lại không dám khinh bỉ lục đại thánh Hoàng như Tần Thiếu Phong, chỉ có thể lắc đầu thở dài mà thôi.

Nếu đã không được ban thưởng, vậy ở lại chỗ này cũng chẳng được gì, các lộ đại năng Như Lai, Trấn Nguyên Tử đều mời Tần Thiếu Phong rồi lập tức trở về đàn tràng của mình, mà Tần Thiếu Phong bọn họ cũng cáo biệt đám người Ngọc Đế, ly khai thiên đình, bay về tứ đại bộ châu tiên giới.

Tần Thiếu Dương lại nói một số lời với Tần Chiến rồi đi theo U Minh giáo chủ ly khai, hiện tại mục tiêu chính yếu của bọn họ là đột phá đến cảnh giới Thánh Hoàng, về phần khác, thì cứ để sau hẵng nói. Tần Thiếu Phong đi theo Tần hoàng bọn họ sau khi về tới tứ đại bộ châu tiên giới, sau khi sắp xếp cho chúng nữ và đám người Tần Chiến thì đến thẳng Oa Hoàng cung.

Cứ như vậy, Tần Thiếu Phong và Tần Thiếu Dương bắt đầu tu luyện, cố gắng đột phá đến cảnh giới Thánh Hoàng, tuy rằng bọn họ đều đã đánh tan chướng ngại trước, có điều vẫn còn tâm tính cạnh tranh, muốn nhìn xem rốt cuộc là ai có thể tấn thăng đến cảnh giới Thánh Hoàng trước một bước, cho nên đều không lãng phí thời gian, lập tức bắt đầu tự tu luyện, có điều bọn họ lại không biết, một hồi nguy cơ đang tới gần bọn họ.

Một mảng thiên địa của Tiên giới tên là Bàn Cổ tinh vực, mà Bàn Cổ tinh vực này bên trong ẩn chứa không gian dị độ vô cùng vô tận, dựng dục vô cùng vô tận tinh cầu, sinh linh, chỉ có điều tinh vực này chỉ là một bộ phận rất nhỏ của vũ trụ thiên địa mà thôi, mà ở ngoài Bàn Cổ tinh vực còn có tinh vực vô cùng vô tận, thiên địa rộng lớn.

Mà trong hư không cách Bàn Cổ tinh vực vô cùng xa, một thuyền buồm cực lớn đang chậm rãi phi hành về phía trước, thuyền buồm này cả vật thể chỉ dùng đồng đen đúc thành, không biết đã trải qua chiến đấu thảm thiết cỡ nào, trên toàn bộ thuyền buồm toàn là vết kiếm, vết lớn nhất không ngờ thiếu chút nữa thì cắt đôi cả thuyền.

Thuyền buồm có thể nói là rách nát đến cực điểm, có điều vẫn kiên định phi hành về phía trước, mà trên giáp bản của thuyền buồm có năm thân ảnh ngồi xếp bằng, quanh người tản ra năng lượng ba động khủng bố kịch liệt, chỉ là năng lượng ba động đó làm vỡ nát từng khối hư không chung quanh, có thể thấy được thực lực của người này cường hãn cỡ nào.

Mà bộ dạng của người này người này quái dị hơn người kia, trong đó thân hình lớn nhất là một đại hán, đại hán này để mình trần, bên hông chỉ thắt một cái váy da, cũng để chân trần, ngồi khoanh chân ở đó mà cao tới ba trượng, trông cũng không khác gì nhân loại, chỉ có điều vóc dáng cao hơn, mà hơn nữa toàn thân đầy vết sẹo, lộ ra khí tức bưu hãn vô tận.

Ngồi xếp bằng bên cạnh người cao to này là một Bạch y nhân, rất, khoảng hơn hai mươi, một thân khí tức lại yên tĩnh tường hòa, tản ra khí tức huyền ảo vô tận, người này trông cũng không khác gì người bình thường, mà ngồi xếp bằng cạnh người này là một nữ tử xinh đẹp, đồng dạng cũng tản ra khí tức tường hòa.

Ba người này trông đều giống nhân loại, mà hai người còn lại thì chính là quái vật, chỉ thấy một người trong đó trong chẳng khác gì bò cạp lớn, chiều cao chừng mười trượng, chỉ có điều cả người đỏ như máu, trên đầu mọc ra một cái sừng như bạch ngọc, toàn thân đều lộ ra khí tức thô bạo.

Mà bên cạnh con bò cạp này thì là một quái vật ngồi xếp bằng thì không cao hơn người bình thường bao nhiêu, sở dĩ nói thân ảnh này là quái vật, đó là bởi vì ngay cả bò cạp cực lớn đó so với hắn thì còn trông bình thường hơn rất nhiều, chỉ thấy quái vật này có khuôn mặt nhân loại, có điều da toàn thân đều là màu xanh đen, hơn nữa có hoa văn đỏ như máu, lại thêm trên đầu có hai sừng thú màu đen, sau lưng còn có một đôi cánh thịt màu đen.

Khí tức của năm thân ảnh này đều ngang tài ngang sức, mà bọn họ hình như là đã trải qua một hồi đại chiến, đang khôi phục pháp lực, qua không biết bao nhiêu thời gian, năm người chậm rãi mở mắt, mà tên quái vật trên đầu có sừng mở mắt nói: Con mẹ nó, tuần tra vệ chết tiệt này, lần sau gặp, nhất định phải vặn gãy cổ bọn họ, uống sạch máu họ!

Mà nghe thấy quái vật này nói vậy, tên bò cạp cười nói: Vậy phải xem ngươi có bản sự đó không đã, đừng có uống máu của tuần tra vệ rồi mất luôn cả mạng. Bò cạp cười nhạo, lập tức khiến quái vật đó giận dữ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui